Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 61: Gặp mặt một lần

Tâm trạng ba mẹ Đường Ninh rất kém, chỉ vài ngày mà đã già đi cả chục tuổi. Đặc biệt là ba Đường, chưa đến bốn lăm tuổi mà tóc đã gần như bạc trắng cả đầu.

Lục Ly trong lòng thổn thức, nhưng khẩu cung vẫn buộc phải làm.

“Ông Đường, tôi có thể hiểu được sự bi thương của ông bà. Nhưng muốn bắt được hung thủ, hai người nhất định phải cố nén đau xót”, Lục Ly an ủi bọn họ vài ba câu, “Ông bà cố nhớ lại trước khi mất tích Đường Ninh có biểu hiện gì bất thường hay không?”

“Cứ cách hai ngày Đường Ninh lại gọi một cuộc điện thoại kể về chuyện trường lớp. Trước khi mất tích một ngày, nó gọi về nhà, hình như rất vui vẻ, nó nhắc trường nó tổ chức vũ hội. Tiểu Ninh có người thầm mến, cũng vừa mới chia tay bạn gái; con bé dự định mời người bạn trai ấy nhảy một bản.”

“Ông biết tên người đàn ông đó không?” Lục Ly truy hỏi.

“Không biết!” Ba Đường lắc đầu một cái, đột nhiên ông nhớ ra gì đó lại kể tiếp: “Tôi nhớ hình như Tiểu Ninh có hai blog, một là tất cả mọi người đều biết, còn cái kia thì bí mật. Hình như cái đó để nó tâm sự những điều sâu kín trong lòng, có lẽ … có một ít manh mối.”

Blog? Máy vi tính của Đường Ninh vẫn còn trong trường, bọn họ đã ngay lập tức kiểm tra QQ, một blog thì thấy bình thường, không phát hiện điều gì. Thì ra còn có tài khoản bí ẩn, đáng tiếc không biết nick name và mật mã, không biết có thể tra được bằng cách nào.

“Đây là manh mối vô cùng quan trọng, hai người nếu nhớ được gì xin gọi cho chúng tôi bất kỳ lúc nào. Đây là số di động của tôi, và số trực tiếp của đội hình sự.” Lục Ly viết xuống hai dãy số, sau đó vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Khúc Mịch biết tình hình, lập tức kiểm tra máy tính của Đường Ninh một lần nữa. Thế nhưng, Đường Ninh là cao thủ IT, máy tính cô cài đặt chương trình tự động xóa toàn bộ lịch sử web.

Cảnh sát không tài nào tìm được link cô ta thường hay truy cập chứ đừng nói đến việc tra ra tài khoản blog và mật mã. Liên tiếp mấy người tinh thông IT trong cảnh cục ra tay nhưng đáng tiếc không phá được mã bảo vệ của Đường Ninh.

Tất cả ai nấy đều rất thất vọng. Máy vi tính vẫn đặt trên bàn Khúc Mịch, anh không thường lên mạng dĩ nhiên một số trang web và phần mềm không sử dụng rành rọt.

Tăng Dĩ Nhu đang tra cứu một vài thông tin trên internet, đột nhiên có người muốn thêm bạn trên tài khoản QQ. Tài khoản QQ này Tăng Dĩ Nhu mở từ khi còn học đại học, đã qua sáy bảy năm, không thường sử dụng, cũng không tán gẫu với ai nên không có bạn bè mới.

Cô tiện tay mở ra, đang dự tính ấn nút ‘Từ chối’ thì tin nhắn nhảy ra hai chữ “… Khúc Mịch!”

Trời! Anh đăng ký QQ? Theo như cô biết, điện thoại di động của anh chỉ có hai chức năng là nghe gọi và gửi tin nhắn, văn phòng và nhà không hề có máy vi tính. Anh như một vị vương tử bước ra từ pháo đài cổ --- tao nhã, cao lãnh, và tách biệt với xã hội.

Cô chấp nhận kết bạn với anh, phía bên kia ngay lập tức gửi tin: “Bác sĩ Tăng, là em sao?”

“Ừm!” Phí lời …. Không đúng mà chấp nhận lời kết bạn của anh sao?

“Bác sĩ Tăng, đây là QQ của Đường Ninh!” Anh nhắn một tin.

“Ồ!”, thì ra anh đang điều tra, chẳng trách đột nhiên lại dùng QQ.

“Bác sĩ Tăng, bây giờ cô thấy avatar của tôi sáng đúng không?”

“Ừm!”

“Vậy có nghĩa là tất cả bạn bè đều có thể nhìn thấy được tôi đang trên mạng?”

“Đúng!”

Tăng Dĩ Nhu trả lời đơn giản. Đầu bên kia đột nhiên không có động tĩnh, trong lúc cô còn đang suy nghĩ vì sao thì tin nhắn thoại vang lên.

“Bác sĩ Tăng … thì ra cái này cũng có thể gọi được. Vậy thì không phải lo đánh chữ chậm, không kịp trả lời”, âm thanh của anh truyền đến, “Đáng tiếc không có camera … ngày mai tôi kêu người ta lắp một cái.”

Ai đánh máy chậm không trả lời kịp? Tăng Dĩ Nhu trợn tròn mắt, liền nhớ ra mình đang chat với một newbie. (tân binh)

“Ha ha ha!” Cô không trả lời, chỉ đánh mấy chữ.

Bên kia đáp lại bằng một icon mặt cười: “Bác sĩ Tăng, mấy icon này còn sống động hơn cả ngôn ngữ, cô học cách dùng đi nhé!”

Dĩ Nhu thật sự không biết đáp lời anh thế nào … Dáng dấp của anh chính là sự hưng phấn khi phát hiện ra QQ, một hệ thống mới lạ, cô không nên làm tổn thương trái tim ‘con trẻ’ của anh.

Anh hình như rất hứng thú, mỗi một dòng tin là một icon, còn chat thoại để giải thích ý nghĩa của từng icon đó.

“Bác sĩ Tăng … Chat thoại không thu phí, cô có thể vừa làm việc, rảnh tay nói chuyện với tôi vài câu.”

Này … Đây là ý gì? Chẳng lẽ bắt cô ngày nào cũng chat thoại, công việc cả ngày nằm dưới sự theo dõi của anh?

“Đội trưởng Khúc …”

“Có việc rồi, lát nói chuyện sau!” Không chờ Tăng Dĩ Nhu đáp lại, bên kia đã ngắt kết nối.

Tăng Dĩ Nhu cau mày, người đàn ông này quen tự cho mình là nhân vật trung tâm, cô cũng có công việc mà vẫn phải nghe anh buôn chuyện, đến lúc anh bận là anh không thèm tiếp lời. Người đàn ông chẳng có mảy may đáng yêu, thật không hiểu người phụ nữ nào mới có thể chịu đựng được anh!

Bên kia Khúc Mịch đang chat với một người khác, là bạn trên mạng của Đường Ninh, nick name là Matrix.

“Này … Lâu lắm rồi mới thấy cậu lên tieba … Bận lắm sao?” Nghe cách nói chuyện hình như không phải sống ở tỉnh Nam Giang, vì không biết chuyện Đường Ninh mất.

Chưa đợi Khúc Mịch đáp, bên kia lại tiếp tục nhắn: “Tớ dùng thử phần mềm của cậu làm ra rồi, phát hiện có sơ hở. Thế nào? Cần tớ sửa lại giúp không?”

Khúc Mịch nheo mắt, suy nghĩ một chút rồi nói với Vương Nhân Phủ: “Người này khả năng là cao thủ trong phương diện này, hơn nữa lại là bạn thân với Đường Ninh. Cậu thử dùng thân phận của Đường Ninh chat với anh ta, dọ hỏi thử có thể phá giải được máy của Đường Ninh không, lấy tất cả những trang web Đường Ninh đã từng truy cập, có được nick name và mật mã thì càng tốt.”

Vương Nhân Phủ là một người rất mê công nghệ, đi làm về nhà chỉ ôm máy tính. Chẳng bao giờ thấy anh ta đi chợ hay đến các trung tâm mua sắm, tất cả mọi việc đều được thông qua internet.

Trong đội hình sự anh ta không phải là người nổi bật, gia nhập đội bằng cửa sau. Tận mắt chứng kiến những đồng nghiệp khác công tác xuất sắc, anh ta cũng có cảm giác mất mát.

Vì Mạnh Triết tạm thời nghỉ phép, vụ án này có tính chất nghiêm trọng, nên công việc dồn lên anh ta không ít, điều này khiến anh ta thấy rất vui. Trước mắt, Đội trưởng lại tin tưởng giao cho nhiệm vụ khiến anh ta thêm phần phấn chấn.

“Vâng! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Trên mạng anh ta cũng hay thường tán gẫu với mấy cô gái, thích nằm rịt trong nhà nghiên cứu các trình tự của một hacker, phỏng chừng sẽ không có vấn đề.

Quả nhiên, khi anh ta nhiều lần nói chưa biết, đối phương liền bắt đầu tiến hành ‘khống chế’ máy vi tính của Đường Ninh. Tất cả những ghi chép, blog, mua sắm và thanh toán online, toàn bộ nick name và mật mã đều hiện ra trước mắt.

“Khá lắm!” Khúc Mịch phá lệ khen anh ta một câu.

Phải biết một điều từ lúc Khúc Mịch tiến vào đội hình sự, anh chưa từng khen ngợi hay khích lệ bất cứ người nào.

Vương Nhân Phủ như được tiêm thêm liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng cười hoang hoác, cả người tinh thần hưng phấn.

Anh ta lại dựa theo mệnh lệnh của Khúc Mịch xem qua những trang web mà Đường Ninh truy cập nhiều nhất, phát hiện cô bé này có niềm đam mê trên rất nhiều lĩnh vực. Từ văn học đến âm nhạc, mỹ thuật; cái gì cô cũng nghiên cứu.

Đăng nhập vào blog của cô, Khúc Mịch nhìn thấy bài đăng mới nhất là trước khi cô mất tích một ngày. Đúng theo như lời khai, đây chính là blog bí mật của cô, trong đây là nơi thổ lộ tình cảm của cô với cậu bạn học kia ….

--- Cậu bạn có bạn gái, cô khổ sở, đau buồn; cậu bạn chia tay, cô sung sướиɠ kích động; cậu bạn lại tiếp tục quen người bạn gái khác …

Yêu đương thôi mà … Phức tạp đến thế sao? Khúc Mịch không phản đối, nhưng khịt mũi coi thường. Anh cho rằng mình đã biểu đạt rất rõ ràng tình cảm của anh với Tăng Dĩ Nhu; hai người không chỉ hẹn hò dùng bữa, còn ngủ chung. Gọn gàng nhanh chóng, không dây dưa dài dòng, đây mới phù hợp với nếp sống hiện đại chứ.

Thanh xuân thật phiền, chỉ lãng phí thời gian tốt đẹp vào việc xoắn xuýt không biết phải tỏ tình thế nào … Thật là ngu xuẩn!

Vương Nhân Phủ nhấn nút xem toàn bộ bài viết cuối cùng của Đường Ninh, bài đăng có kèm thêm tấm ảnh cầu vồng sau mưa.

--- Hôm nay là một ngày đặc biệt, mình đã gặp được anh ấy! Kỳ lạ quá! Rõ ràng là một người xa lạ nhưng lại mang đến cho mình cảm giác rất thân quen, cảm giác giống như câu nói của Bảo Ngọc khi đầu tiên trông thấy Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng ‘Cô em gái này hình như đã gặp ở đâu rồi’, lúc đó mình cảm thấy Bảo Ngọc chính là một kẻ hám sắc, bại hoại, bây giờ nghĩ lại câu nói ấy thực tình cảm.

Anh ấy thật nho nhã, trên người tỏa ra một luồng nghệ thuật; ngón tay anh thon dài; giọng nói trầm thấp, du dương như tiếng đàn violon …

Trời ơi! Tại sao mình chỉ mới gặp được một lần, một người hoàn toàn xa lạ mà đã động lòng? Phải chăng gần đây kinh nguyệt mình không đều nên nội tiết tố cũng rối loạn theo. Mình vẫn yêu Trác Nhĩ, mình vẫn yêu Trác Nhĩ. ---

Bài viết ý tứ rất rõ ràng, thông qua đó chứng minh suy đoán của Khúc Mịch là hoàn toàn chính xác.

Trên cầu thang bộ lầu hai tại khách sạn Duyệt Lai có nhiều đầu lọc ‘Hắn’ vứt lại … và Đường Ninh gặp ‘Hắn’ ở đó. Còn bộ lễ phục, do Đường Ninh lấy đi hoặc là chính ‘Hắn’ phát hiện ra rồi tặng cho Đường Ninh.

“Nhân vật thần bí này có khả năng chính là hung thủ!”, Khúc Mịch khẳng định, “Như thế có thể suy đoán, nạn nhân và hung thủ chỉ có duyên gặp mặt đúng một lần, tuy nhiên hung thủ để lại ấn tượng cực kỳ tốt. Vào lúc đó, hung thủ đã coi nạn nhân là con mồi, rất có khả năng kể từ đó bắt đầu lén lút theo dõi nạn nhân. Qua khách sạn lấy camera thu hình xem có nhân vật khả nghi nào theo sau lưng nạn nhân không!”

Vương Nhân Phủ nghe xong chấn động, xung phong nhận việc qua khách sạn lấy chứng cứ.

Phá án như kéo tơ bóc kén đều không thể bỏ qua chi tiết cho dù là nhỏ nhất, phải biết mạnh dạn đưa ra giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ.

Khúc Mịch lệnh cho Hách Minh đến trường tra cậu bạn học mà Đường Ninh yêu thầm, mặt khác thăm dò thêm bạn học coi có thể có thêm tin tức nào liên quan đến ‘Hắn’ hay không.

“Đội trưởng Khúc! Tên Tưởng Việt làm sao bây giờ?” Hắn vẫn còn được giam trong phòng tạm giam, sắp đủ bốn mươi tám tiếng.

“Theo chứng cứ chúng ta thu thập được, Tưởng Việt vẫn là người có khả nghi nhiều nhất, cứ giam hắn thêm vài ngày, đợi chúng ta có thêm chứng cứ rồi tính tiếp.”

Nhân cách của Tưởng Việt quá kém, Vương Nhân Phủ nghe được quyết định của Khúc Mịch rất sung sướиɠ. Loại người như hắn ra ngoài chỉ biết gieo vạ, cứ để hắn ở đây mấy ngày.

Người thân và bạn bè của Tưởng Việt ở bên ngoài, vận dụng các mói quan hệ, nhờ người đến nói chuyện với Cục Trưởng Hoàng, Cục Trưởng đành phải đến thương thuyết với Đội trưởng Khúc một chút.

“Nếu cậu đã có đối tượng tình nghi khác, vậy thả người đi. Chúng ta nuôi hắn trong phòng tạm giam chỉ tổ tốn cơm, không có lợi. Hơn nữa, đây là Cục cảnh sát … Mọi việc đều phải tuân theo nguyên tắc và trình tự …”, Cục Trưởng Hoàng thoáng thấy sắc mặt của Khúc Mịch không tốt, liền biết ngay anh không phải là người thích xử sự theo quy tắc, nên nở nụ cười giả lả

“Đội trưởng Khúc, tuy tôi là Cục Trưởng nhưng đội hình sự vẫn là do cậu quản lý. Việc này cậu quyết định, tôi sẽ không can dự. Chỉ là … Thứ nhất Tưởng Việt không phải là kẻ gϊếŧ người, thứ hai người ta đã đến nói chuyện với tôi, tôi đã đồng ý giúp đỡ. Vì vậy, về công hay tư, cậu cũng phải cho tôi chút mặt mũi … nếu không sau này ra ngoài khó nói chuyện với người khác.”

Ông ta khuyên nhủ đủ điều mới thấy Khúc Mịch gật đầu một cái, thầm thở dài một hơi.

Tưởng Việt được phóng thích, nhưng chưa ra khỏi văn phòng đội hình sự được bao lâu, lại hớt hơ hớt hải quay trở vào.

Thần sắc hoang mang, vừa chạy vừa la: “Mẹ ơi! Gϊếŧ người! Cứu mạng!” Xộc vào trong kêu cứu, bám vào gấu quần Lục Ly, anh ta giật mình, nổi hết da gà.

“Buông ra!”Lục Ly học võ, đối phó với kẻ trói gà không chặt như Tưởng Việt dễ như bỡn. Anh ta bắt lấy cổ tay Tưởng Việt, vặn nhẹ, liền nghe tiếng la hét thảm thiết, hắn ngửa mặt lên trời, ngã nhào xuống đất.

Có người chạy xồng xộc vào trong, đè Tưởng Việt, nắm cổ áo hắn đánh tới tấp.

“Mẹ nó! Đánh chết người rồi!” Trong nháy mắt, miệng hắn chảy đầy máu.

“Cảnh sát gϊếŧ người … Ối trời đất ơi … Mau cứu tôi!” Tiếng thét chói tai của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ của tất cả mọi người, “Mày … mày …. Ối trời đất ơi! Bớ làng nước ơi … Đau chết mất! Mẹ ơi …”

Chưa đầy hai phút hắn la thét như chó cắn mèo cào. Đến khị mọi người trấn định nhìn kỹ người đánh hắn, thì ra là Mạnh Triết, đè Tưởng Việt đánh đến mức mặt xưng như mặt heo.

Mạnh Triết đang rất giận dữ, mỗi nắm đấm đều ra lực rất mạnh.

Đánh tiếp nữa e … sẽ xảy ra án mạng! Lục Ly xông đến kéo anh ta ra, Vương Nhân Phủ và Hách Minh lo việc bên ngoài trở về, thấy tình huống này cũng chạy đến giúp một tay.

Ba người ngăn cản anh ta, Tưởng Việt nằm thẳng cẳng trên đất, há mồm thở hổn hển. Một lát sau, hắn lắc đầu một cái, một chiếc răng theo máu chảy ra ngoài.

“Ôi ôi ôi … Cái răng của tôi!” Hắn gào khóc: “Aizza …. Aizza …” Gương mặt hắn biến chuyển đến mức vặn vẹo.

Mạnh Triết chỉ muốn gϊếŧ người, quơ tay múa chân muốn đánh chết hắn.

Hắn co rúm, không dám khóc lớn.

Kha Mẫn chạy qua nâng hắn dậy, đưa cho hắn chiếc ướt, rót cho hắn ly nước ấm.

“Gương! Tôi cần gương!” Hắn thấy có người lôi Mạnh Triết đi, tinh thần tỉnh táo trở lại.

Kha Mẫn đưa gương cho hắn, vừa soi hắn đã nhảy dựng lên: “Mẹ nó! Hủy hết dung nhan của tôi! Về sau mặt mũi nào mà gặp người khác … Tôi muốn kiến nó! Kiện nó tội mưu sát! Là mưu sát! Nó là cảnh sát biết pháp phạm pháp, tội thêm một bậc, tôi muốn kiện nó ngồi tù cả đời. Nó đánh tôi, tôi không đánh trả …. Tôi muốn được nghiệm thương!”

Hắn không phải là không muốn đánh trả mà nói trắng ra không có sức đánh trả.

Nghe thấy tiếng Tưởng Việt la hét đòi kiện cáo, đòi nghiệm thương, Lục Ly cau chặt mi. Chuyện này có thể biến lớn, có thể hóa nhỏ; nếu không sắp xếp cẩn thận Mạnh Triết có thể bị đuổi việc. Tên tiểu tử này kích động quá rồi, không biết khống chế tâm tình.

“Nhốt Mạnh Triết vào phòng tạm giam!” Khúc Mịch nghiêm mặt: “Ai báo tin cho anh ta? Tự giác cũng nhốt mình trong phòng tạm giam luôn đi!”

Tưởng Việt càng thêm đắc ý: “Đội trưởng Khúc anh là công tư phân minh nhất! Người như vậy không xứng đáng làm cảnh sát, động một chút là sử dụng bạo lực. Bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta đều là người văn minh, giải quyết vấn đề phải dùng đến pháp luật.

Ai u … Đau quá! Đội trưởng Khúc mau sắp xếp cho tôi đi nghiệm thương, tôi muốn kiện anh ta! Tên tiểu tử này dám đánh tôi, lần này cho hắn đội quần. Á á … Đau quá!!!”

“Đánh nhau thì qua cảnh sát dân sự, nghiệm thương thì tìm pháp y, cáo trạng thì đi đến tòa án. Không tiễn!”

“Đội trưởng Khúc! Ý anh là gì?” Tưởng Việt mơ mơ hồ hồ, dĩ nhiên không hiểu được Khúc Mịch đang đứng trên lập trường của ai.

“Không có ý gì, tôi quản giáo thuộc hạ hay đối xử với người khác đều như nhau!” Khúc Mịch liếc hắn như nhìn một con lợn, không thể chịu nổi nên đành phải ngước lên trần nhà, “Tuy nhiên tôi vẫn khuyên anh, chuyện lớn nên hóa nhỏ, đừng để dính dáng đến pháp luật, lên trang nhất. Đám phóng viên không dễ gạt, đào sâu tận gốc rễ, coi chừng … ông phải là người gánh đòn …”

Tưởng Việt nghe đến đây thì biến sắc, hắn từng muốn cưỡиɠ ɧϊếp nạn nhân, nếu như chuyện này lan ra ngoài … Hắn sẽ sống thế nào? Hơn nữa hình tượng ngọc nữ Jenny đang có nhiều tin có lợi, lỡ chẳng may việc này vỡ lở … Hắn vẫn muốn kiếm thêm chút tiền từ các quảng cáo của cô ta.

Cơn giận này phải nuốt xuống hay sao? Hắn thực sự không cam lòng! Ba mươi năm nay đây là lần đầu tiên hắn bị đánh đến mức này, nếu không có người ngăn cản chắc có lẽ hắn đã bị đánh chết rồi.

“Đừng bức người đến đường cùng, nếu như anh chàng cảnh sát kia vừa bị mất em họ, lại còn mất đi công việc. Biết đâu chừng … Có thể ra tay gϊếŧ người cũng nên.”

Tưởng Việt nghe Khúc Mịch nói vật, hắn giật mình, nhớ tới vẻ mặt tàn ác của Mạnh Triết vừa rồi … Người đàn ông đó điên rồi … thực sự không thể chọc giận. Cơn giận này cứ coi như thế là xong đi…

Suy nghĩ của hắn làm sao Khúc Mịch không nhìn ra, nhưng anh không muốn phí lời với hắn, quay sang Lục Ly, gật đầu một cái.

Lục Ly đưa hắn sang phòng họp nhỏ hiệp thương, sau đó Tưởng Việt hài lòng rời đi.

“Đội trưởng Khúc! Mạnh Triết và Hách Minh vẫn còn trong phòng tạm giam. Tên kia đi rồi … vậy có thể thả người rồi chứ?”

“Giam bọn họ ba ngày!” Khúc Mịch lướt qua trang web trên máy tính Đường Ninh, nhàn nhạt ra lệnh, “Trừ nước, không được phép đưa bất cứ đồ ăn nào cho bọn họ, người đói bụng thì tinh thần mới tỉnh táo!”

Nhìn dáng vẻ anh lúc này là không phải đang diễn cho Tưởng Việt coi, hình như là rất giận.

Thế nhưng … Mạnh Triết thật sự khiến ai nấy đều bực mình; nếu không phải nhờ Đội trưởng Khúc, chắc chắn ‘chén cơm’ của anh ta cũng chẳng còn. Một con người còn trẻ, đầy tài năng, trong nháy mắt tiền đồ sẽ bị hủy hoại.

Đừng trông Đội trưởng Khúc hàng ngày lãnh đạm vô tình, dáng vẻ như chẳng thèm quan tâm đến sự đời nhưng thật ra anh là một người rất tâm lý … Dáng vẻ này có được phải chăng hình thành khi quanh năm suốt tháng anh nghiên cứu mấy trò kỳ kỳ quái quái, thần kinh cũng không bình thường?