*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Đỗ Thu Hà - Beta: Queenie_Sk
Khúc Mịch nhìn dáng vẻ Dĩ Nhu và Dương Thâm cực kỳ phấn chấn nên cũng muốn nếm thử một miếng. Vị cay nồng khiến từ cổ họng đến dạ dày của anh có cảm giác bỏng rát khó chịu, phải uống ngay hơn nửa ly nước mới đỡ hơn một chút.
"Đội trưởng Khúc! Tôi đã nói rồi, anh ăn không quen đâu!” Dương Thâm vừa cười vừa nói.
"Tôi không đói bụng". Khúc Mịch đành tìm đại một cái cớ … vì không đói bụng nên cơm cũng không muốn ăn.
Khúc Mịch nhìn hai người kia ăn ăn uống uống khí thế ngất trời, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Còn bản thân mình thì đành bấm bụng bấm dạ, nói dối ra vẻ không muốn ăn. Anh thực lòng muốn bỏ đi quách cho xong; nhưng nghĩ đến cảnh bọn họ vui vui vẻ vẻ ở cùng một chỗ … đành phải nín nhịn.
"Đội trưởng Khúc! Nếu không anh về trước đi.” Thấy anh nhìn Dương Thâm chằm chằm, không biết khi nào cả hai lại đối đầu, Tăng Dĩ Nhu đành lên tiếng.
Khúc Mịch không nói không rằng, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt. Ngược lại, Dương Thâm vẫn cười nói vui vẻ: " Đội trưởng Khúc chắc chắn không đi đâu. Vậyem về nghỉ ngơi trước đi. Hai người đàn ông bọn anh ở lại bầu bạn.”
Bầu bạn? Bọn họ ư? Dĩ Nhu quả thực vô cùng hoài nghi. Thế nhưng, Khúc Mịch thì không chịu động đậy … cô đành phải rời đi thôi. Mắt không thấy, tâm không phiền.
Tăng Dĩ Nhu liếc nhìn Dương Thâm một cái: “Đại sư huynh, chờ khi vụ án kết thúc em sẽ đãi anh một bữa no say!” Dứt lời, cô còn lén kéo vạt áo anh một cái.
Ý tứ quá rõ ràng, nghĩa là cô mong Dương Thâm độ lượng một chút, đừng đối chọi với Khúc Mịch nữa.
"Em yên tâm về đi!" Dương Thâm đương nhiên hiểu ý cô: "Anh và Đội trưởng Khúc đều là đàn ông, lại có cùng chuyên ngành tội phạm, sẽ có rất nhiều chuyện để bàn".
"Được rồi!" Tuy không yên tâm nhưng Tăng Dĩ Nhu vẫn ra về.
Phòng họp nhỏ chỉ còn lại hai người đàn ông, bọn họ ngồi đối diện nhau, tựa như một cuộc đàm phán song phương.
"Dĩ Nhu là bạn đại học của tôi. Chúng tôi học cùng nhau bốn năm!" Khúc Mịch nhìn Dương Thâm chằm chằm nên anh ta cảm thấy không thoải mái, mở miệng nói trước.
"Bác sĩ Tăng là bạn gái của tôi. Chúng tôi sẽ ở cùng nhau suốt quãng đời còn lại".
"Dĩ Nhu là bạn gái của anh?" Dương Thâm ngẩn người. Anh ta có thể nhận ra được người đàn ông trước mắt rất quan tâm đến Dĩ Nhu nhưng không nhìn ra cô cũng có ý với Khúc Mịch.
"Rất nhanh sẽ là như vậy!"
Rất nhanh? Vậy là phải hay không phải đây? Dương Thâm buồn cười, anh ta cảm thấy Khúc Mịch quá mức tự tin. Bọn họ mới biết nhau được bao lâu cơ chứ? Anh ta theo đuổi Tăng Dĩ Nhu suốt bốn năm, tất cả bạn đại học đều biết, chỉ có cô là thờ ơ như không.
Dĩ Nhu là một cô gái có EQ thấp, ra ám hiệu với cô vốn dĩ không có tác dụng nhưng nếu theo đuổi quá nhiệt tình thì sẽ dọa cô chạy mất. Chính bản thân anh ta đành phải dụng chiêu ‘nước ấm nấu ếch’. Cũng may, khá nhiều đàn ông e ngại công việc của cô. Dương Thâm hi vọng mình sẽ từ từ đi vào nội tâm Dĩ Nhu và chiếm lấy trái tim cô.
"Bốn năm của anh đều đã là quá khứ. Huống chi suốt thời gian đó, tình cảm hai người không có tiến triển. Anh xác định mình còn đủ thanh xuân để lãng phí hay sao?” Khúc Mịch vẫn luôn giữ phong thái kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trào phúng, khó nghe.
Dương Thâm cau mày: "Đội trưởng Khúc, chuyện riêng của tôi không cần anh nhọc lòng quan tâm. Anh nên lo cho tương lai mịt mù của mình đi thì hơn.”
"Tại sao phải lo? Bác sĩ Tăng sẽ trở thành bạn gái của tôi, tương lai sẽ là vợ của tôi".
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Khúc Mịch, Dương Thâm phản bác: "Ai có thể biết trước được tương lai? Đội trưởng Khúc đừng nên quá tự tin".
"Chuyện tương lai anh không thể khống chế!" Khúc Mịch đứng lên, nhìn Dương Thâm khẽ nở nụ cười : "Tôi thì có thể!" Nói xong, anh xoay người bước đi.
Khúc Mịch lái xe đến dưới nhà Tăng Dĩ Nhu, quả nhiên nhìn thấy xe của cô đậu ở đằng trước. Theo anh quan sát, cô gần như không có bạn bè, tan sở là về nhà ngay, một trạch nữ chính hiệu.
Anh đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa. Quả như anh dự đoán, đầu tiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó từ phía sau cửa kính có bóng người nhìn ra ngoài. Mở hai lớp khoá, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
"Đội trưởng Khúc, anh không phải làm thêm giờ sao?" Dĩ Nhu khẽ giật mình, trợn tròn đôi mắt: "Không phải lại cãi nhau đó chứ?!"
"Tôi đâu phải trẻ con!" Khúc Mịch không đợi chủ nhà mời, liền sải chân bước vào trong phòng. "Bác sĩ Tăng, dạ dày tôi bị đau."
Nhìn anh ta ngả người, chiếm đoạt hết chiếc ghế sôpha của mình, Dĩ Nhu đành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Rất nhiều nguyên nhân dẫn đến đau dạ dày đau. Phải đúng bệnh, bốc thuốc mới có hiệu quả. Là tôi, tôi sẽ rạch thẳng một đường trên bụng anh, tìm dạ dày, sau đó phẫu thuật để kiểm tra. Anh xác định tìm một bác sĩ pháp y này để xem bệnh?" Hai tay Dĩ Nhu ôm vai nhìn anh nói.
"Tôi mặc kệ, cô phải chịu trách nhiệm!" Khúc Mịch ăn vạ. Dù sao anh biết rõ cô sẽ mổ bụng anh.
"Tôi chịu trách nhiệm?" Dĩ Nhu vô cùng khó hiểu: “Dạ dày anh đau thì liên quan gì tới tôi?”
"Bởi vì cô cho tôi ăn cái thứ mì rác rưởi ấy!" Khúc Mịch không có chút đạo lý.
Ai muốn anh ăn chứ? Tự anh khăng khăng đòi nếm thử. Cơm đưa tận tay thì không chịu ăn. Tăng Dĩ Nhu nghĩ thầm trong lòng.
Đột nhiên trông thấy Khúc Mịch cau chặt mi, tay đè mạnh lên vùng dạ dày.
"Thực sự đau dạ dày ư?” Dĩ Nhu vội vàng hỏi.
"A a a ….". Ra vẻ rất khó chịu, Khúc Mịch gật gật đầu: "Bệnh cũ. Cô có nước nóng không?"
Dĩ Nhu rót cho anh ta một cốc nước nóng đem đến, "Anh uống trước, tôi đi nấu cho anh chút cháo". Cô biết rõ Khúc Mịch chưa ăn cơm. Dạ dày trống rỗng sẽ càng khó chịu.
Trong tủ còn ít gạo, Dĩ Nhu rửa sạch rồi cho vào nồi áp suất. Mười lăm phút sau, một bát cháo nóng hổi đã sẵn sàng. Cô múc thêm một muỗng đường đỏ bỏ vào quấy tan. Uống thế này vừa ấm dạ dày lại vừa bổ khí huyết.
Khúc Mịch đương nhiên đang đói bụng, chỉ một lát đã uống hết chén cháo. Trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Tôi ngủ một lát!” Không đợi Dĩ Nhu đồng ý, Khúc Mịch lập tức vùi mình vào sôpha nhỏ hẹp của cô, nhắm mắt lại.
Khúc Mịch tuy đang ngủ, nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt, tay vẫn đặt trên bụng, Dĩ Nhu định nói lại thôi. Cô quay người về phòng ngủ lấy chăn ra cho anh đắp.🍲🍲🍲🍲🍲
*Nước ấm luộc ếch:
Có một chú ếch được thả vào một cái nồi nước lạnh.
Cái nồi nước ấy không hề đậy vung được đặt lên bếp. Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ếch không hề có phản ứng. Sau đó, nước từ từ ấm dần lên, nhưng chú vẫn không ý thức được điều này vì nhiệt độ tăng lên từ từ và chú ếch đã quen với điều kiện này.
Mãi cho đến khi nước sôi thì chú mới bắt đầu cảm thấy không khó chịu nhưng tất cả đã muộn. Chú đã được luộc chín trong nồi.
Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước nóng thì ắt hẳn chú sẽ tìm cách nhảy ra ngoài cho bằng được.