Editor: Selene Lee
Xuyên qua những bậc thềm ngọc, băng qua một con sông ngầm dưới lòng đất lại là một lối đi dài dằng dặc và ngoằn nghèo lạ thường, mà nơi sâu nhất của lối đi đại khái chính là lăng tẩm được đặt ở trung tâm mộ huyệt.
Hai người đến viếng thăm, vóc dáng tiều tụy lại không mang theo giày, cứ để chân trần mà bước. Bọn họ đang quấy nhiễu giấc ngủ bình yên của người chết!
Ánh nến ngày càng mờ mịt.
Ngõ cụt! Cuối con đường này lại là một ngõ cụt! Trước mắt chính là một vực thẳm sâu hun hút, rơi xuống chỉ có nước tan xương nát thịt. Tuy ánh nến mơ hồ chỉ có thể soi đến miệng vực, nhưng hai người lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
" Không đi được nữa sao? " - Lạc Thủy nhíu mày, cô liền cúi xuống nhặt một viên đá lên, muốn dùng nó để xem xét độ sâu của vực thẳm, nhưng mãi không nghe được tiếng viên đá chạm đất.
Mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió lạnh đang gào thét bên tai.
Nam Cửu Khanh cảm thấy không ổn, vội vã nói: " Mau lùi lại "
Lạc Thủy nghe được chỉ thị của Nam Cửu Khanh, mặc dù không rõ lắm nhưng cô cũng dùng hết sức lực để lùi về phía sau.
" Vèo vèo vèo " - Đột nhiên có mấy thanh âm kỳ lạ vang lên, Lạc Thủy quay đầu lại nhìn, sau đó lạnh hết cả gáy...Nơi cô và đại thần vừa đứng vài giây trước đã bị những mũi tên vắt chéo xuất hiện từ hai bên vách đá phong tỏa, nếu như ban nãy hai người còn đứng đó, e là đã bị " Vạn tiễn xuyên tâm ", trực tiếp biến thành nhím rồi...Thật đáng sợ!
Mặt đường nhỏ vốn bằng phẳng cũng đã nhô lên rất nhiều mũi tên nhọn, xuất ra từ ba phía khác nhau. Trong giờ phút này, Lạc Thủy thật sự đã có một lý giải cực kỳ sâu sắc cho câu thành ngữ: " Có chạy đằng trời " rồi.
Lạc Thủy và Nam Cửu Khanh nhìn nhau, tròng mắt của cô thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
Những mũi tên vốn được dính trên tường bây giờ lại từ từ rút ra, cùng chuyển hướng phóng về phía bọn họ. Lạc Thủy nhảy ra theo phản xạ có điều kiện, vội vã ăn hết tất cả những viên thuốc gia tăng thuộc tính mà cô có.
Nam Cửu Khanh tìm được một chỗ hõm, vừa vặn có thể ẩn mình, liền quát to một tiếng đánh ra hai chữ: " Vào mau ", đồng thời chỉ tay cho Lạc Thủy nhìn thấy.
Lạc Thủy lùi lại hai bước, nhảy một cái thật cao đề lấy đà nhào qua. Nam Cửu Khanh theo sau cô, lập tức phóng ra một kỹ năng che chắn, vòng sáng màu trắng bao bọc lấy hai người, sau lưng lại có tiến gió thổi vù vù, tiếp theo là những mũi tên sắc bén xé gió mà lao đến... tiếng ma sát đầy bén nhọn khiến người ta phải run sợ.
Nhược Thủy Tam Thiên: " Sức công của những mũi tên này đủ để gϊếŧ chúng ta chỉ trong nháy mắt " - lạc Thủy nói, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cúi đầu lại nhìn thấy bàn phím đầy nước... vuốt vuốt mặt một chút liền phát hiện ra trên mặt mình toàn mồ hôi.
Nam Cửu Khanh: " Ta không thích nhím "
Nhược Thủy Tam Thiên: " Cứ nghĩ đến việc bị xiên thành con nhím thì ta liền run rẩy "
Ơ, đây là cái gì thế?
Lạc Thủy quan sát chỗ hai người đang ẩn náu thì thấy một khối đá lớn hơi lồi ra trên vách đá, cẩn thận quan sát một chút, vật này rất giống một cái bàn cờ, phía trên còn có những quân cờ rời rạc, đen trắng rõ ràng. Nếu là cơ vua hay cờ tướng thì Lạc Thủy còn hiểu được sơ sơ, nhưng cái này là cờ vây sao? - Lạc Thùy lùi về sau một bước, cô nhìn chằm chằm Nam Cửu Khanh, cầu xin sự trợ giúp từ đại thần.
Nam Cửu Khanh liếc nhìn bàn cờ trước mặt, có thể là do ánh sáng quá mờ nên anh có chút hoa mắt, lại lui về sau hai bước để nhìn cho rõ, liền phát hiện ra những quân cờ trên bàn xếp thành hình chữ " Sinh " của Tần quốc. Quân trắng chiếm hết phân nửa, khí thế hừng hực muốn nuốt chửng cả giang sơn, còn quân đen lại ở thế suy tàn, lung lay như muốn ngã quỵ. Đúng là " Ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem cửa nói " Nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra được huyền cơ đang ẩn giấu trong các thế cờ... Tuy quân trắng đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa, nhưng trong thành lại trống trải, phòng thủ không đến đích. Còn quân đen mặc dù đang cố gắng duy trì hơi thở tàn lụi, nhưng từng bước đi lại đầy tinh diệu, thập phần khó lường.
Nhưng lạc đà dù có gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, quân trắng vẫn cứ chiếm ưu thế, cuối cùng lại tạo ra hai bên ngang tài ngang sức.
Nam Cửu Khanh: " Chúng ta phải hóa giải thế trận này mới mở được cửa lăng "
Nhược Thủy Tam Thiên: " Ta không làm được... "
Nam Cửu Khanh: " Mỹ nhân cứ yên tâm, ta đã hiểu được đôi chút "
Lạc Thủy nghe xong liền yên lòng, tuy đại thần nói hiểu sơ sơ, nhưng thực tế đã chứng minh điều đó đối với anh có nghĩa là không thành vấn đề.
Nam Cửu Khanh không chút do dự cầm lên một quân cờ đen, đi một nước, ngay lập tức số quân đen còn lại liền ăn ý đi theo.
Anh khẽ mỉm cười.
Dồn và đường cùng rồi tránh thoát, đánh lạc hướng đối phương, xông thẳng vào chủ lực của quân địch, xâm nhập vào giữa làm cho quân địch không kịp hiểu hết ý đồ để trở tay...Tất cả những thứ này, anh đều rất am hiểu...
Chẳng mấy chốc, quân trắng không chịu nổi công kích bèn rút lui khỏi thành trì của quân đen.
Mặc dù Lạc Thủy không hiểu cờ vây, nhưng khi cô thấy quân đen khí định thần nhàn dưới tay Nam Cửu Khanh thì cũng cảm thấy đại cuộc đã xong xuôi rồi.
Một phút sau, bàn cờ biến mất, có tiếng ầm ầm rung chuyển vang lên, vách đá vừa dựng bàn cờ bắt đầu chậm rãi nức ra, để lộ một khe sáng nhỏ, rồi ngày càng chói mắt, chiếu thẳng vào mặt khiến người ta không tài nào mở mắt nổi.
Hai người đi vào, cảnh tượng bên trong làm Lạc Thủy phải há hốc mồm:
Đầu tiên là một hành lang dài làm bằng ngọc thạch xanh biếc nối thẳng vào sâu trong lòng đại điện, hành lang rất rộng, bóng loáng trong suốt, giống như chỉ cần gõ nhẹ một cái là nước biếc sẽ tuôn ra ào ạt. Những trụ ngọc hai bên đường chạm trổ rất nhiều họa tiết sống động, phía trên đỉnh nâng cao một viên dạ minh châu yêu kiều to chừng bằng nắm tay, phát ra ánh sáng có phần u ám, nhưng số lượng
ngọc nhiều vô kể lại làm cho đại điện sáng rực như ban ngày.
Phòng tầm mắt xuống, cạnh hàng lang là một cái hố to sâu thăm thẳm. Rắn ở bên trong nhiều vô số, đói khát thè ra những cái lưỡi đỏ như máu, quân quít lấy nhau, miệng to như cái bát, ánh mắt tàn bạo....nhìn qua một cái cũng biết là rắn độc.
Phía trên miệng hố lơ lửng một viên minh châu màu sắc rực rỡ, dường như chính nó đang chế trụ bầy rắn, làm cho chúng chỉ có thể hoạt động bên trong mà thôi.
Mà phía cuối hành lang, không ngờ lại đặt một cái quan tài bằng gỗ.
Nhược Thủy Tam Thiên: " Ta ơn trời đất, cuối cùng cũng đến nơi "
Nam Cửu Khanh: " Cửa ải cuối
cùng này sợ rằng không dễ dàng "
Lạc Thủy gật đầu đồng ý, tinh thần ứng đối trong óc cô dâng trào.
Hai ngưởi thuận lợi đi qua hành lang bằng ngọc, tiến đến trước mặt quan tài gỗ.
Nhưng chân mới vừa bước đến một chút thì quan tài kia đã xuất hiện vòng sáng bao quanh, Lạc Thủy đưa tày dò xét, lập tức liền nghe " bịch " một tiếng, cô bị quăng thẳng ra ngoài.
Nam Cửu Khanh: " Kim Trung Tráo "
( Sel: Ý nói một lớp bảo vệ khó phá vỡ)
Thử lại mấy lần nữa vẫn là như vậy, căn bản một góc nhỏ của quan tài cũng không sờ đến được.
Lạc Thủy tức đến vỗ ngực giậm chân. Đây thực sự là một cái Kim Chung Tráo.
Bỗng nhiên cô nhớ ra rằng trong phim võ hiệp, Kim Chung Tráo đều có mệnh môn: " Huynh nói xem thứ này liệu có mệnh môn hay không? "
( Mệnh môn: Ý nói cửa ngõ sinh mạng, sống chết)
Nam Cửu Khanh: " Có thể "
Hai người bèn đi dọc theo vòng sáng, kiểm tra cẩn thận những chỗ đáng nghi.
Hệ thống " tinh " một tiếng, nhắc nhở: " Muốn mở cửa này phải có Lưu Ly Tông Ngọc "
( Tông ngọc: Ngọc hình vuông, giữa có lỗ thủng hình tròn)
Nam Cửu Khanh trầm tư một hồi liền chỉ vào viên ngọc đang ở trên đầu bầy rắn kia: " Có vẻ như chính là thứ đó "
Hèn chi bọn họ đi đường dễ dàng như vậy, ngay cả một tiểu quái cản đường cũng không thấy.
Lấy hạt châu kia ra thì tất thảy bọn rắn độc sẽ xông đến, Lạc Thủy thử tưởng tượng đến cảnh những con rắn dữ tợn kia trường quanh mặt đất, thè ra mấy cái lưỡi đỏ chét...Cô liền không nhịn được run lên.
Thật ra cô không phải kẻ nhát gan, đối mặt với đám chuột gián đều không nhíu mày lấy một cái, mỗi khi có côn trùng sâu bọ xuất hiện trong phòng ngủ, căn bản đều do cô giải quyết, ngồi trên tàu lượn siêu tốc cũng có thể ngủ gật... Duy chỉ có những thứ trườn trườn ẩm ướt thì cô không thể nào chịu được..