Trình Sở khoát tay cho thất vương gia đứng dậy sau khi quỳ gối hành lễ, ngài đã trở về sau hai tháng diệt trừ đám phản tặc ô hợp. Người, trước thì khen ngợi ngài, sau thì hỏi ngài muốn ban thưởng gì. Hiển nhiên vẫn luôn nhớ đến chuyện mà mình rất muốn làm nên Trình Khâm liền tâu rằng:
- Thần đệ chẳng cần thêm vàng bạc châu báu hay đất đai, chỉ mong hoàng thượng ân chuẩn cho một việc. Thần đệ muốn được ban phi!
Vốn biết con người Trình Khâm bao năm qua không màng đến chuyện thê thϊếp, bỗng dưng hôm nay lại có ý muốn được ban phi khiến Trình Sở tò mò vô cùng:
- Chẳng lẽ trong lòng ngươi đã có để ý đến vị phi tần nào rồi ư?
Trước khi trả lời, Trình Khâm đã rất lưỡng lự tuy nhiên đã đến nước này thì ngài phải dũng cảm nói rõ lòng mình cũng như đưa ra quyết định mạo hiểm:
- Bẩm, đó là Tô tần ở Tuỳ cung! Nàng ấy tên là Tô Khiết, ba tháng trước hoàng thượng đến vương phủ của thần đã ban lệnh để nàng thành phi tần.
Vùng da ở hai đầu chân mày nhăn lại và rồi thật nhanh liền dãn ra, hình ảnh người nữ nhi nhỏ nhắn thanh thuần suýt chút đã trượt chân xuống hồ nước và được mình kéo lại, dần hiện ra trong tâm trí của Trình Sở. Phải rồi, chính là nàng ta! Vị hoàng thượng này nhớ đã yêu cầu Tô Khiết nhập cung sớm nhưng vì sao hai tháng qua người chẳng hề nhìn thấy tên nàng trong những bản lật tên thị tẩm mỗi đêm, và cả Thái công công cũng không báo gì về nàng cho người biết cả...
- Chẳng phải ngươi đồng ý để Tô Khiết nhập cung ư?
- Hồi hoàng thượng, Khiết Khiết từ nhỏ đến lớn là do thần đệ nuôi dưỡng dạy dỗ, cũng sớm tối kề cận nên lòng không nỡ để nàng ấy đi như vậy. Lúc hoàng thượng ban lệnh, thần đệ suy nghĩ chưa thấu đáo nên đã chấp nhận. Vả lại Khiết Khiết sức khoẻ yếu ớt, sống trong hậu cung không hợp nên e là sẽ sớm ngã bệnh.
Trình Sở chăm chú nhìn Trình Khâm cúi đầu, rõ ràng lúc ở vương phủ vị hoàng thượng này mơ hồ nhận ra tình cảm khác lạ mà thất vương gia dành cho Tô Khiết thế nhưng lại che giấu đi, để rồi bây giờ đột nhiên ngài xin được ban nàng ta thì càng chứng tỏ ngài đối với người nữ nhi đó không hề đơn giản.
- Tại sao lúc đó ngươi không xin trẫm rút lệnh đã ban?
Chậm rãi, Trình Khâm ngẩng mặt lên nhìn trực diện hoàng thượng:
- Là vì từ nhỏ đến lớn, thần đệ không bao giờ giữ được những gì mình muốn...
Hoàn toàn im lặng khi nghe lời đáp rõ ràng ấy, Trình Sở hiểu Trình Khâm đang đề cập đến quãng thời gian trước đây về việc người luôn đoạt lấy mọi thứ có trong tay vị hoàng đệ của mình. Và còn về cái chết của Huệ phi, cả Tôn tiểu thư.
- Ngươi hãy trở về phủ, còn chuyện ban phi thì trẫm sẽ sớm có câu trả lời.
Bất ngờ trước thái độ nhẹ nhàng ấy, Trình Khâm nhanh chóng đứng dậy, miệng cảm tạ hoàng thượng rồi rời khỏi chánh điện.
Trình Sở dõi theo bóng dáng vị vương gia, cái nhìn từ điềm nhiên dần chuyển sang thâm sâu, thể hiện một dòng suy nghĩ ngấm ngầm nào đấy.
Vừa về đến vương phủ, Trình Khâm đã đến phòng Quý phu nhân. Rất hiếm khi phu quân đi xa trở về mà đến gặp mình đầu tiên nên nàng ta vui mừng lắm. Quan sát phu nhân rót trà rồi ngồi xuống phía đối diện, Trình Khâm từ tốn lên tiếng:
- Ta đã đến diện kiến hoàng thượng và xin người ban phi cho ta.
Nụ cười trên môi lập tức nhạt đi, Quý phu nhân thoáng đảo mắt, hoá ra không phải do vương gia nhớ nàng ta mà đến đây.
- Thiết nghĩ ngài cũng nên nạp thêm thϊếp. Chẳng hay vị phi tần kia là ai?
- Là Khiết Khiết! Và ta muốn để nàng ấy trở thành vương phi!
Đến lúc này thì môi của phu nhân đây đã gần như lệch đi, đôi mắt chẳng giấu nổi sự sửng sốt, nàng ta nghe nhầm chăng? Vương gia muốn hoàng thượng ban Tô Khiết, không những thế còn để nàng làm vương phi? Chuyện oái oăm gì đây chứ, một tiểu thư cao sang nhưng Quý phu nhân mà danh phận lại không bằng một đứa bé gái được mua ở chợ à? Rõ ràng, vương gia vẫn chưa chịu từ bỏ con ả đó!
- Hoàng thượng đã đồng ý ư?
- Người bảo sẽ sớm trả lời nhưng ta thấy thái độ của người không có gì là khó chịu nên đoán rằng chuyện ban phi này sẽ được thôi.
- Vương gia để Tô Khiết làm phi tần của hoàng thượng chẳng phải tốt hơn sao?
- Khiết Khiết không thích hợp trở thành phi tần như vậy.
- Ngài đừng hồ đồ...
- Ta chỉ muốn Khiết Khiết trở thành vương phi của ta!
Câu nói cắt ngang lẫn dứt khoát của Trình Khâm khiến Quý phu nhân ngưng bặt, bất động trong phút chốc thì nàng ta khẽ khàng hỏi:
- Rốt cuộc thϊếp ở bên cạnh ngài bao năm qua cũng không là gì cả sao?
Nhìn phu nhân đang ấm ức, Trình Khâm nghĩ nên nói gì đó để xoa dịu nàng ta:
- Phu nhân, ta biết rõ những gì nàng đã làm cho ta và vương phủ cũng như chưa bao giờ chê bai gì nàng, nhưng ta đối với Khiết Khiết là tình cảm thật lòng, càng không muốn mất nàng ấy. Ta để Khiết Khiết làm vương phi, phu nhân vẫn là phu nhân, vương phủ ta tiếp tục sống hoà thuận yên ổn như xưa.
- Làm sao có thể giống như xưa được chứ, vương gia? Thϊếp biết vì mình chưa sinh con cho ngài nên ngài muốn có vương phi, thϊếp không dám có ý kiến. Thế nhưng, người đó tuyệt đối không thể là Tô Khiết!
Quý phu nhân tuyên bố một câu rành rọt như vậy, Trình Khâm im lặng, lại nghĩ từ trước đến nay phu nhân luôn tỏ rõ thái độ ghét bỏ Tô Khiết mặc dù đứa bé đó vẫn kính trọng và ngoan ngoãn nghe lời nàng ta, chưa bao giờ có ý chống đối. Liệu thế này thì hai người nữ nhân ấy khó chung sống hoà thuận với nhau.
- Ta cũng nói rõ, vị trí vương phi chỉ có thể là của Khiết Khiết! Nếu phu nhân chấp nhận thì mọi thứ vẫn sẽ yên ổn tiếp tục, còn ngược lại thì nàng đừng trách ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đưa hưu thư!
Buông lời kiên quyết xong, Trình Khâm mau chóng rời khỏi phòng để lại Quý phu nhân ngồi chết lặng trên ghế. Vương gia vì Tô Khiết mà đưa cho nàng ta hưu thư sao, phu thê hơn mười năm nhưng ngài vẫn sẵn sàng từ bỏ người vợ đầu ấp tay gối ư? Vị phu nhân này mím môi, nước mắt lưng tròng, trong lòng mang bao uất hận. Quả nhiên linh cảm không sai, kể từ lúc nhìn thấy Tô Khiết ở cạnh vương gia thì nàng ta sớm đã cảm giác rằng đứa bé gái này rồi sẽ cướp đi ngài ấy...
Bất giác, Quý phu nhân nhớ lại hai tháng trước, vào buổi sáng đó đã thấy Tô Khiết bước ra từ phòng ngủ của Trình Khâm, nhất định cả hai người đã... Thật đáng khinh bỉ! Được rồi vương gia, nếu ngài đã tuyệt tình thì đừng trách thϊếp đây tuyệt nghĩa! Quý phu nhân cười độc địa, sau đó gọi một nô tỳ vào phòng dặn dò:
- Chuẩn bị bộ y phục thật sang trọng, ta sẽ vào cung diện kiến hoàng thượng!
*****
Màn đêm buông xuống ở Tuỳ cung, sau khi cung nữ dọn thức ăn lên bàn thì Tô Khiết yêu cầu tất cả lui ra ngoài, chỉ muốn một mình yên tĩnh. Đưa mắt nhìn thức ăn bốc khói nghi ngút, nàng nén tiếng thở dài, lại chẳng muốn đυ.ng đũa. Mấy ngày qua nàng cứ thấy trong người không khoẻ, thỉnh thoảng còn buồn nôn, thấy món này thì chán ghét nhưng cứ thèm thuồng một món khác đến kỳ lạ. Phải chăng nàng mắc bệnh gì rồi, nghĩ hôm nào cũng nên gọi thái y đến chuẩn bệnh xem sao.
Tô Khiết nhớ vương gia, nhớ đến quay quắt. Kể từ sau cái đêm đáng nhớ đó đến nay cũng đã hai tháng trôi qua nàng không được gặp ngài. Nghe đâu ngài nhận lệnh hoàng thượng đến phía tây Yên Kinh để dẹp đám phản tặc nào đấy, chẳng rõ khi nào thì trở về. Nàng mong ngài nhanh chóng hồi cung, diện kiến thánh thượng xin người ban phi, nếu tiếp tục ở lại tẩm cung vắng vẻ lạnh lẽo này thì khéo nàng đổ bệnh mất thôi. Quan trọng là nàng rất muốn gặp vương gia...
Đang ngồi buồn bã thì bất ngờ Tô Khiết nghe tiếng Thái công công ở bên ngoài cất lên thật to: "Hoàng thượng giá đáo!", liền giật mình đứng dậy. Nàng lo lắng tự hỏi, tại sao hoàng thượng lại đến Tuỳ cung này? Chẳng phải người quên nàng rồi ư, hay Thái công công lỡ tay dâng bản tên nàng lên? Mọi suy nghĩ đều lập tức biến mất khi cửa phòng bật mở, Trình Sở bước vào phòng, tức thì Tô Khiết hành lễ:
- Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng!
Trình Sở nhẹ nhàng đỡ lấy vị phi tần kiều diễm, miệng nói hai từ "miễn lễ". Đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, hoàng thượng hỏi nàng đang dùng cơm sao? Tô Khiết liền đáp mình dùng xong rồi và gọi cung nữ vào dọn đi mặc dù mấy phút trước chúng chỉ vừa mới được dọn lên. Trình Sở yêu cầu tất cả lui ra ngoài, Thái công công vâng lệnh và trước lúc rời đi còn thấy Tô Khiết nhìn về phía mình.
Bắt gặp cảnh Tô Khiết cứ hướng mắt về phía cửa phòng đã đóng, vị hoàng thượng này liền cất tiếng, thanh âm nhỏ và nhẹ:
- Tô tần nhập cung đã hai tháng, thế mà bây giờ trẫm mới đến tẩm cung này.
- Hoàng thượng bận chuyện quốc gia đại sự, thần thϊếp không dám trách cứ.
- Do Thái công công sơ sót, ngày nàng nhập cung lại không báo trẫm biết, thêm thời gian qua lo việc dẹp loạn phản tặc nên trẫm không nhớ tới nàng.
- Được hoàng thượng chu đáo nghĩ đến, thật là vinh hạnh của Tô tần.
Trình Sở kín đáo mỉm cười khi nghe những lời đáp ý nhị biết trước biết sau đó. Thiết nghĩ, thất vương gia cũng đã dạy dỗ người nữ nhi này chu đáo. Hoàng thượng âm thầm quan sát Tô Khiết đang cúi mặt, trước đó thấy nàng đã xinh đẹp thuần khiết nay khoác lên người áo lụa thướt tha sang trọng thì càng diễm lệ thanh tao hơn. Dưới ánh nến, trông thân thể nàng mềm mại như một mảnh lụa phấp phới. Chả trách Trình Khâm thâm trầm như vậy cũng phải xiêu lòng.
- Để bù đắp cho Tô tần, đêm nay trẫm sẽ ở lại Tuỳ cung của nàng. - Dứt lời, Trình Sở đặt tay lên bờ vai mảnh mai đó, siết nhẹ.
Kỳ lạ! Người nam nhân cao cao tại thượng ở trước mặt này có nét hao hao giống Trình Khâm nhưng vì sao cái siết vai ấy lại chẳng hề ấm áp như ngài mà rất lạnh lẽo khiến Tô Khiết thoáng giật mình, lập tức ngước mặt lên. Nàng thấy hoàng thượng đang nhìn mình ân cần, tiếp theo thì từ từ kề mặt đến gần, tức thì phản xạ nhanh chóng nàng khéo léo quay mặt đi đồng thời rời khỏi vòng tay kia.
- Để thần thϊếp rót trà cho hoàng thượng uống...
Thật tự nhiên, Tô Khiết đến bên bàn trà, cầm lấy ấm trà lên rót. Nhìn bề ngoài thì bình thường thế nhưng trong lòng nàng vô cùng rối bời, không biết phải làm gì trước tình huống trớ trêu này. Đêm nay hoàng thượng sẽ thị tẩm nàng sao? Lý do gì ngài lại nhớ đến phi tần bị lãng quên suốt hai tháng qua? Bây giờ nàng phải làm sao, kháng cự lại để rồi mắc tội khi quân ư, còn nếu thuận theo thì không thể, bản thân không muốn người nam nhân nào khác ngoài vương gia chạm vào mình!
Người thâm sâu như Trình Sở dĩ nhiên biết vị phi tần này đang tránh né mình, ánh mắt thảng thốt ban nãy nàng nhìn người đã nói lên tất cả, trong khi các phi tần khác đều muốn được sủng hạnh thì nàng lại quay lưng đi. Trình Sở nhìn rõ bàn tay đang cầm ấm trà đó run nhẹ, liền chậm rãi bước đến gần, tiếp theo bất ngờ ôm chầm lấy nàng từ phía sau khiến nàng suýt đánh rơi cái ấm quý.
- Hoàng thượng... đừng...!
- Nàng ngượng sao? Đáng yêu quá! Trẫm không muốn trà, chỉ muốn nàng!
Chẳng để Tô Khiết kịp phản ứng là nhanh như cắt, Trình Sở cúi xuống bế nàng lên rồi tiến về phía giường ngủ. Nàng bỗng chốc sợ hãi, tay và chân không tự chủ được liền giãy nhẹ. Không! Không được! Nàng không thể có lỗi với vương gia, nàng sẽ không thuộc về ai khác ngoài ngài! Cho dù đó là hoàng thượng, cho dù phải gánh tội khi quân thì nàng cũng không sợ! Với lòng quyết tâm mạnh mẽ ấy, Tô Khiết lập tức vùng dậy khi hoàng thượng vừa đặt nàng xuống giường.
- Tô tần làm vậy là có ý gì? - Trình Sở sau một lúc bất ngờ trước sự phản kháng kia, liền ngồi xuống giường đồng thời phủi nhẹ vạt áo long bào, hỏi nhạt.
Biết mình vừa làm một chuyện vô cùng bất kính, Tô Khiết lập tức quỳ xuống:
- Hoàng thượng tha tội, Tô Khiết không thể...!
- Nàng sợ trẫm sao?
- Không phải thưa hoàng thượng, chỉ là thần thϊếp...
- Nàng muốn nói gì thì cứ nói rõ!
Tô Khiết đảo mắt phân vân, việc đã đến nước này nàng không thể che giấu nữa, chưa kể vương gia rồi sẽ đề cập đến chuyện ban phi với hoàng thượng, nay ở trước mặt người nàng cứ nên nói rõ ràng may ra còn thoát khỏi chuyện thị tẩm này.
- Bởi vì trong lòng thần thϊếp đã có người khác...
- Là Viễn Phù Vương đúng không?
Chậm rãi ngước mặt lên, Tô Khiết bắt gặp cái nhìn thản nhiên không cảm xúc của hoàng thượng. Thế ra người cũng đã biết rồi, có phải vương gia đã nói không?
- Hôm đó ở vương phủ, trẫm đã sớm nhìn ra nàng có tình ý với thất vương gia.
- Tô Khiết có tội khi lòng luôn nhớ về vương gia trong khi đã nhập cung trở thành phi tần của hoàng thượng, nhưng thần thϊếp từ nhỏ đến lớn vẫn kề cận bên ngài ấy, mỗi ngày đều nhìn thấy ngài ấy nên trái tim này không thể yêu ai khác.
- Nàng và Trình Khâm đều nói y hệt nhau! Sáng nay, thất vương gia hồi cung sau khi dẹp gọn phản tặc, ngài ấy xin trẫm ban phi, chính là nàng đấy Tô Khiết!
Vương gia về rồi và còn xin hoàng thượng ban phi? Tô Khiết mừng rỡ dập đầu:
- Xin hoàng thượng khai ân chấp thuận cho vương gia và thần thϊếp!
Quan sát người nữ nhi đang dập đầu ở ngay trước mặt bằng dáng vẻ vui mừng không giấu giếm, Trình Sở hoàn toàn im lặng. Chấp thuận ư? Nghe thật dễ dàng!
Tô Khiết không hề biết rằng nhìn bề ngoài vị hoàng thượng này đang điềm tĩnh tuy nhiên trong lòng lại đang bùng phát cơn giận dữ khôn lường. Không hẳn là do tình cảm giữa nàng với Trình Khâm, bởi con người này cũng đã đoán biết từ sớm, mà bởi vì những lời mà Quý phu nhân đã bẩm lại! Vị phu nhân ấy vừa đến gặp hoàng thượng, đề cập đến mối quan hệ "bất chính" giữa thất vương gia và Tô tần. Và cái chuyện nàng ta đem ra kể lại chính là buổi tối đó khi Tô tần không hồi cung mà qua đêm ở vương phủ, chẳng những vậy sáng sớm hôm sau còn bước ra từ phòng ngủ của vương gia, thử hỏi người khác có thể nghĩ gì đây?
Dĩ nhiên Trình Sở cũng như Quý phu nhân, nghĩ về việc đêm hôm ấy hai người họ đã làm gì! Và đấy là nguyên nhân tối nay người đến Tuỳ cung với ý muốn thị tẩm Tô Khiết. Vị hoàng thượng ghê gớm này muốn kiểm chứng xem nàng còn trinh tiết không? Có thật là Trình Khâm dám cả gan cướp đoạt nữ nhân của người?
Rời giường, Trình Sở bước vài bước đến chỗ Tô Khiết còn đang quỳ, chậm rãi ngồi xuống đồng thời nâng nhẹ khuôn mặt xinh đẹp ấy lên, nói khẽ:
- Trẫm là hoàng thượng nên rất độ lượng, cho dù trong lòng Tô tần có người khác thì cũng không sao, chỉ cần từ giờ nàng toàn tâm toàn ý hầu hạ trẫm là được.
- Hoàng thượng, chẳng phải thất vương gia đã xin người ban phi...?
- Trẫm chưa hề nói sẽ đồng ý! Trẫm là thiên tử, có thứ gì không phải của trẫm?
Tô Khiết bất động nhìn nụ cười mỉa mai nở trên môi người đang ngồi trên ngôi vị chí tôn kia, không khỏi rùng mình sợ hãi. Bất giác nàng nhớ về câu nói của vương gia ngày trước "mọi thứ đều là của thiên tử", vẻ như ngay lúc này nàng đã hiểu một phần nào đó về nỗi cô đơn, buồn bã và sự nặng trĩu ở trong lòng ngài. Phải chăng sự bất hạnh mà ngài đang gánh lấy là do vị hoàng thượng này mà ra?
- Đêm nay nàng phải thuộc về trẫm, Tô Khiết!
Nhấn mạnh cái tên đẹp đẽ đó xong, Trình Sở nắm lấy bờ vai Tô Khiết kéo vực dậy với ý định đẩy nàng vào trong giường. Nửa hoang mang nửa hoảng sợ, Tô Khiết nhìn về phía cửa phòng với mong muốn ai đó hãy cứu mình! Nhưng chẳng có ai hết, kể cả Trình Khâm cũng không thể đến cứu, vậy thì chỉ có nàng tự cứu bản thân thôi! Nhanh chóng đảo mắt về phía ngọn nến lập loè, nàng lập tức với tay kéo mạnh miếng vải trải bàn khiến cho mọi thứ trên ấy rơi xuống đất.
Lửa cháy bùng lên do bắt cháy miếng vải, Trình Sở giật mình buông tay nàng.
Cùng lúc cửa phòng bật mở, Thái công công và thị vệ mau chóng ập vào.
- Mau mau dập lửa! Bảo vệ hoàng thượng!
Thái công công sốt sắng hô hào trong khi thị vệ nhanh chóng đưa hoàng thượng rời khỏi phòng. Về phần Tô Khiết, trông thấy ngọn lửa bốc lên ở trước mắt mình, nàng cảm giác sợ hãi và khó thở để rồi ngất lịm đi. Trước khi chìm vào mê man, nàng kịp thời nhìn thấy một bóng áo đen lao vυ't qua cửa sổ, đỡ lấy mình...