Thảm cảnh chết chóc, không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Thanh Lâm, theo lý mà nói, cùng là cảnh giới Cố Nguyên, cho dù đệ tử Yêu tông này đều là kỳ đầu, nhưng do sự khác biệt về số lượng người, cũng không đến nỗi mà thê thảm như thế.
Nhưng thực lực của Thanh Lâm thực sự rất mạnh, khi còn là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên đã có thể quét sạch tất cả những người thuộc cảnh giới Cố Nguyên và nay cậu lại đột phá hậu kỳ Cố Nguyên, không những tu vi gia tăng thêm mà thời gian lấp lánh của ánh sáng màu đỏ trên cơ thể cậu cũng tăng thêm, đã đạt đến chín trăm tức!
Một trăm tức này không những chỉ xê xích về thời gian mà ngay cả độ sức mạnh của cơ thể cũng đã tăng cường lên rất nhiều lần.
Vả lại, Thanh Lâm chính là Thánh tử của tộc Đế Thần, tộc Đế Thần vốn là chủng tộc mạnh nhất trong tất cả bản đồ nên sự gia tăng sức mạnh của cậu so với sự gia tăng sức mạnh sau khi đột phá của người thường là tuyệt đối không giống nhau!
“Khi còn là trung kỳ, có thể quét sạch Cố Nguyên, có thể đấu một trận với kỳ đầu Linh Đan, lúc này hậu kỳ, cậu càng có thể giế kỳ đầu Linh Đan, có thể thắng trung kỳ Linh Đan, có thể chiến đấu với hậu kỳ Linh Đan!”
Ánh mắt của Thanh Lâm sáng lấp lánh, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cậu, Thanh Lâm biết rất rõ về thực lực của kỳ đầu Linh Đan, nhưng trung kỳ và hậu kỳ thì phải đấu một trận mới biết được.
Nghĩ ngợi một hồi, Thanh Lâm đột nhiên nhìn về đám người Thiên đạo cung, chắp tay nói: “Tinh thể bầu trời này, Thanh mỗ xin nhận lấy vậy.”
“Tất nhiên, tất nhiên…”
“Thực lực của Thanh Lâm huynh rất mạnh, chúng tôi sao có thể tranh giành lại được.”
Đám người Thiên đạo cung lập tức chắp tay, sắc mặt cung kính, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Thanh Lâm khẽ gật đầu, rồi quay người bay về phía xa.
Đệ tử của Thiên đạo cung thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng lúc nãy bọn họ đều nhìn thấy hết nên trong lòng họ rất sợ Thanh Lâm sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, dĩ nhiên nếu chuyện này mà truyền đến tai của Yêu tông thì Thanh Lâm tuyệt đối sẽ gợi dậy mối thù hận của Yêu tông.
“Những chuyện hôm nay, mấy người các ngươi coi như chưa thấy gì hết, hiểu không?” Sau khi Thanh Lâm rời khỏi, một người trong đám người Thiên đạo cung quát lên.
“Vâng!” Tất cả mọi người lập tức đồng thanh trả lời rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, một thân ảnh áo trắng từ phía xa từ từ đi tới, bóng hình cao to, tóc tím ngang vai, đó chính là Thanh Lâm!
“Đám người này cũng biết điều…”
Nói thầm một câu xong, Thanh Lâm mới thật sự rời khỏi nơi này.
……
Chớp mắt một cái, mười ngày đã qua.
Thánh Dược sơn này thật sự là quá rộng lớn, chỗ này chỉ có một tầng mà thôi mà đã tốn thời gian dài như thế, vả lại, Thanh Lâm cảm nhận được, những nơi mà cậu đi qua, đều không bằng một phần của tầng thứ nhất Thánh Dược sơn.
Thời gian mười ngày này, Thanh Lâm thu hoạch được không ít linh dược, nhưng đều không phải là quá quý hiếm, đều là linh dược bình thường, chỉ có duy nhất ba cây này là có giá trị một chút.
Nhưng, vì lấy được ba cây linh dược này, Thanh Lâm đã đấu với ba con yêu thú suốt ba ngày, ba con yêu thú đó, đều là hậu kỳ Linh Đan, bị Thanh Lâm gϊếŧ hết một con, hai con còn lại thì bị trọng thương.
Sau khi gϊếŧ chết con yêu thú đó, Thanh Lâm lập tức nuốt nó, linh nguyên của hậu kỳ Linh Đan lập tức trở thành tu vi của Thanh Lâm, nâng cấp lần nữa, đạt đến đỉnh cao cảnh giới Cố Nguyên!
Nếu không phải hai con còn lại cùng ra tay thì Thanh Lâm muốn gϊếŧ chết bọn họ, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Lúc này nơi đứng của Thanh Lâm, phía trước là một cái đầm lầy, rộng mênh mông bát ngát, giống như là dòng sông, cũng giống như là biển lớn.
Trong đầm lầy này không có nước, bốc tên lớp lớp sương mù, phía trên đó có một cây cầu hoàn toàn được làm bằng gỗ, giống như là nối liền với phía cuối của đầm lầy vậy.
Nếu muốn đi tới phía đối diện, con đường duy nhất chính là bước qua cây cầu, bởi vì hai bên của đầm lầy này đều là sườn núi dốc đứng, phía dưới thì tối đen như mực, lâu lâu còn truyền ra tiếng hú.
Và nếu từ trên cây cầu này đi qua thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian, nhưng cây cầu này, hoặc có thể nói là đầm lầy này, luôn cho Thanh Lâm một cảm giác bất an.
“Chỗ này rất kỳ lạ, hai bên đều là sườn núi dốc đứng, nhưng ở giữa lại là đầm lầy, đầm lầy này, được hình thành như thế nào thế?” Thanh Lâm nhíu mày lại.
Cậu không muốn đi qua cây cầu này, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác, nếu mà quay về chỗ cũ lần nữa, sẽ tốn nhiều thời gian và có thể sẽ không thu hoạch được gì hết.
“Nếu đã là tầng thứ nhất của Thánh Dược sơn, cây cầu này nhất định cũng đã có người đi qua, chỉ là không biết, sau khi qua cây cầu này, có còn sống sót...”
“Hừ, cây cầu này xuất hiện ở đây, nhất định có ý nghĩa của nó, trước kia không phải là không có người sống sót mà ra khỏi Thánh Dược sơn này sao, vả lại mỗi người bước ra được đều có tạo hóa, cây cầu này tuy nhìn rất nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm thì tạo hoá càng lớn.”
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt của Thanh Lâm lộ rõ vẻ kiên quyết, chân phải bước ra, không chút do dự mà bước lên cây cầu!
“Ầm!”
Trong lúc mà Thanh Lâm bước lên cây cầu, xung quanh lập tức thay đổi, sương mù từ đầm lầy đó bốc lên rồi đột nhiên biến thành màu đen, giống như màn đêm buông xuống.
Sắc mặt của Thanh Lâm liền thay đổi, trong lúc vô thức liền muốn rút chân về, nhưng cũng vào lúc này, cậu bỗng nhiên phát hiện, sau khi cậu rút chân về, bước chân của cậu, vẫn đang đứng trên cây cầu này!
Hơn nữa, không chỉ là chân phải, cả đôi chân của cậu, bóng hình của cậu, đều hoàn toàn đứng ở trên đó!
Cây cỏ hoa lá của cây cổ thụ phía sau cậu vào lúc này đây cũng đã hoàn toàn biến mất, những nơi mà cậu nhìn thấy không phải là đầm lầy thì là cây cầu này.
Đây giống như là một loại cưỡng ép, ép Thanh Lâm phải đi về phía trước.
Đôi mắt Thanh Lâm lấp lánh, sắc mặt thận trọng, sau một hồi, mới bước ra một bước.
Không thấy xuất hiện nguy hiểm gì, nhưng trong lòng của Thanh Lâm vẫn luôn bất an, cậu cố đè nén nỗi bất an này xuống, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Ầm!”
Đột nhiên từ phía trước phát ra một tiếng vang lớn, vào khoảnh khắc mà tiếng vang lớn này truyền ra, Thanh Lâm cảm thấy xung quanh giống như một cái thế giới, và thế giới này, cũng sắp bị tiếng vang này làm cho sụp đổ!
Cậu ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy trong đầm lầy này, có một bóng hình màu đen khổng lồ đang từ từ nổi lên, bóng hình này rất to lớn, lớn tới nổi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, nếu không phải bầu trời đã trở nên tối đen thì hoàn toàn là không thể nhìn thấy đầu của nó!
“Cự Linh chi lộ, tạo hoá chi lộ, ngũ diệt nhi hành!” (1)
Bóng hình này bỗng nhiên mở miệng, nói ra một câu này xong liền không nói một câu nào nữa.
Hai bên lỗ tai của Thanh Lâm ầm ầm vang lên, âm thanh đó giống như tiếng sét, chấn động đến lỗ tai của cậu cũng chảy ra máu tươi, cơ thể mạnh mẽ của cậu đang có cảm giác muốn nổ tung.
Và cũng vào lúc này, có rất nhiều sương mù màu đen bốc lên, trong ánh mắt của Thanh Lâm, sương mù dày đặc đó nhanh chóng tụ lại, cuối cùng, hình thành một cánh cửa sương mù.
Sau cánh cửa sương mù này, vẫn còn có sương mù màu đen tích tụ lại, từng luồng từng luồng bay về phía bầu trời rồi hình thành năm cửa ải!
Dường như năm cửa ải này, chính là cầu thang để bước lên trời, muốn bước qua cây cầu này là bắt buộc phải đi qua năm cửa ải cánh cửa sương mù này!
“Vào!”
Sau khi năm cửa ải cánh cửa sương mù hoàn toàn hình thành, bóng hình to lớn đó lại mở miệng nói lần nữa, âm thanh ầm ầm, chỉ xuyên qua đầu óc.
“Ha ha, đây là lần đầu ta thấy cơ thể mạnh như thế, đợi ta nuốt thằng nhóc này xong, nhất định có thể rời khỏi nơi này!”
Cửa ải sương mù đầu tiên đột nhiên bị xé rách ra, một cái đầu khổng lồ từ bên trong thò ra, trong tiếng cười lớn, một cái móng vuốt to lớn có chiều dài trăm trượng giơ ra, giống như là chịu hết nổi rồi muốn cắn nuốt Thanh Lâm ngay lập tức.
“Quay về!”
Bóng hình to lớn đó hừ lạnh một tiếng, móng vuốt này lập tức nổ ra, chủ nhân của móng vuốt cũng kêu thảm một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào bóng hình đó, giống như có thù oán dữ dội, nhưng trong thù oán này cũng kèm theo nỗi sợ hãi.
“Nếu ngươi không vào đây thì sẽ mãi mãi không ra khỏi không gian Cự Linh này, ta ở đây, chờ ngươi đến!”
***
(1) Con đường Cự Linh, con đường tạo hoá, đi vào sẽ bị năm cánh cửa sương mù gϊếŧ chết.