Đan vực, Đan các.
Đan các nằm ngay trung tâm của Đan vực, ngoại trừ Trung sơn ra, đều là thánh địa của Đan vực.
Mỗi một Đan sư khi thăng cấp đều phải đến đây kiểm tra, loại kiểm tra này rất đơn giản, chỉ là đứng trước mặt cao thủ Đan các rồi luyện chế ra đan dược.
Trước cửa Đan các, Thanh Lâm khoác một thân áo trắng, phía trước ngực khắc một phù hiệu hình lò đan, cho thấy, cậu đã trở thành một Đan sư Bạch phẩm cấp một.
Đương nhiên trong lúc luyện chế, cậu không hề sử dụng Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn, nên những Đan dược được luyện ra, tất nhiên không khác gì so với những Đan dược bình thường.
Thế nhưng, những cao thủ trong Đan các đó vẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi sự khống chế Địa hỏa, những viên đan dược mà Thanh Lâm luyện ra, đều có đến ba viên và đây cũng cho thấy trình độ khống chế luyện đan này của cậu đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ.
“Ở Đan vực này, hoặc có thể nói… ở Thiên Bình tông này, ta trở thành Đan sư, cuối cùng cũng xem như có một thân phận rồi…” Thanh Lâm lầm bầm.
Trên suốt đường đi, có không ít dược đồng nhìn thấy cậu, cũng đều cung kính hành lễ, tuổi tác của những dược đồng này có lớn có nhỏ, nhỏ thì không đến mười tuổi, còn lớn thì có người ba chục tuổi, thậm chí là có người đã đầu tóc bạc phơ.
Đan sư và dược đồng, chính là một trời một vực, cho dù dược đồng có đi tới bất cứ nơi nào, cũng sẽ không thu hút sự chú ý gì cả, nhưng vào một ngày nào đó, dược đồng này trở thành Đan sư, cho dù chỉ là một Bạch phẩm, cũng sẽ nhận được sự tôn trọng.
Lúc này, Thanh Lâm hoàn toàn cảm nhận được loại cảm giác này, nhưng cậu không hề lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo giống như khi cậu đối đầu với thiên kiếp, mỗi lần có người đi ngang qua chào hỏi cậu, cậu cũng sẽ mỉm cười lại rồi gật đầu.
Sau khi trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên đối kháng với thiên kiếp đến nay cũng đã qua mười ngày rồi.
Sau khi đột phá, thực lực của Thanh Lâm gia tăng mạnh mẽ, không chỉ trình độ lấp lánh của ánh sáng màu đỏ đã đạt đến tám trăm tức, cơ thể cậu cũng đã tăng lên cao hai trượng, khi cơ thể bành trướng, mức độ sức mạnh của cơ thể tăng lên gấp hai lần và Thanh Lâm cũng đã đích thân thử nghiệm qua.
Điều quan trọng nhất là Tinh Thần trên ấn đường đó và sự xuất hiện hư ảnh của Đế Thần.
Tinh Thần đó, chính là dấu ấn của tộc Đế Thần, nó giống như Đại Đế lục, cũng sẽ biến hóa và lúc này xuất hiện cũng chỉ là ánh sáng màu đỏ.
Tinh Thần này xuất hiện, đã ảnh hưởng đến hư ảnh của Đế Thần, dựa vào thực lực trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên hiện tại của cậu, nếu mà thi triển ra hư ảnh Đế Thần thì tất cả cảnh giới Cố Nguyên đều không phải là đối thủ của cậu và ngay cả Linh Đan thì cậu cũng có thể đấu một trận!
Đây chính là tộc Đế Thần, là Thần tộc mạnh nhất trong toàn bộ bảy cấp bản đồ này.
Trên thực tế, tộc Đế Thần luôn bị trời đất kiềm chế, bọn họ mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, cho nên, từ khi sinh ra cho đến giờ, bọn họ chỉ có thể tu sửa thân thể, không thể tu luyện pháp tắc.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Thanh Lâm đã dẫn đến sự không hài lòng của trời đất, trời đất muốn huỷ diệt cậu, bởi cậu không những có thể tu luyện pháp tắc mà còn nắm giữ tất cả các hệ!
Yêu nghiệt như thế, sao lại không gϊếŧ!
……
Thời gian mười ngày này, Thanh Lâm lại luyện chế các loại đan dược khác, dựa vào sự tự lĩnh ngộ cực mạnh của cậu, cộng thêm Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn mạnh mẽ, nhiều nhất là một ngày, cậu liền có thể luyện chế ra đan dược và mỗi một viên đều có gân mạch màu vàng.
Nếu không phải do sự hạn chế của số lượng linh dược và các loại khác, lúc này đây, Thanh Lâm hoàn toàn có thể thăng cấp lên Đan sư Bạch phẩm cấp hai.
“Và hôm nay, ta đã trở thành Đan sư, tuy nói chỉ là Bạch phẩm cấp một, nhưng cũng được tính là có chút địa vị, không biết đám người Bàng Liên Trùng ở phòng bếp đó hiện giờ ra sao rồi, đón bọn họ đến đây để làm một dược đồng cũng tốt…”
“Còn cái thằng mặt như khỉ, lần trước kêu hắn chuẩn bị đồ, không biết đã chuẩn bị xong chưa, nếu đã chuẩn bị xong thì có thể đột phá Đan sư Bạch phẩm cấp hai rồi…”
Trong lúc trầm ngâm, Thanh Lâm đứng dậy, cậu vừa trở tay, đánh ra vô số tia sáng.
“Các vị sư huynh, lúc trước chuyện Thanh mỗ phá huỷ động phủ của các huynh, hôm nay Thanh mỗ xin bồi thường một chút, mong các sư huynh đừng chê!”
Trong tia sáng đó, đều là đan dược, mỗi một bình, đều có ba viên.
Vừa dứt lời, lập tức có người từ cái động phủ mới làm xong xông ra, người dẫn đầu chính là Tiết Dã, hắn chỉ cầm lấy đan dược mà không hề mở miệng nói một lời.
“Sư đệ không cần phải khách khí như thế, chuyện hôm đó các sư huynh cũng không còn tức giận nữa, trái lại, hôm nay sư đệ đã thăng cấp lên Đan sư, đúng là đáng chúc mừng mà, bọn sư huynh đây lại không có chuẩn bị quá mừng gì, đúng thật là thất lễ mà.”
“Những gân mạch của Đan dược này đều là màu vàng và linh khí trong đó không biết lớn gấp bao nhiêu lần so với Đan dược bình thường, vả lại, có tới ba mươi mấy đường gân mạch, đây chính là cực phẩm của đan dược, Thanh Lâm sư đệ đúng là ra tay hào phóng mà, không ngờ lại lấy ra quà các hậu lễ như thế.”
“Ha ha, tại hạ là Huỳnh Sơn, nếu sau này Thanh Lâm sư đệ có cần gì, Huỳnh mỗ đây nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!”
Có rất nhiều giọng nói vang lên, trong đó đều mang theo sự kinh ngạc, bọn họ hiển nhiên là không ngờ rằng lời hứa trước đó của Thanh Lâm, hôm nay đã thành hiện thực, lúc trước, bọn họ cũng đều cho rằng Thanh Lâm chỉ là nói cho có thôi.
Sắc mặt Thanh Lâm bình tĩnh, rồi nhìn về phía động phủ gật đầu.
Chính vào lúc này, phía xa có một tia sáng bay đến, đó là một trù linh (1) màu tím đỏ, bay phất phơ, trong sự chiếu rọi của ánh sáng hoàng hôn, trông nó giống như sắc tiên.
Trên trù linh là bóng hình của một người con gái đang đứng trên trên đó, thân hình yểu điệu thẳng đứng, tóc bay trong gió, ánh mắt lạnh lùng, nhan sắc tuyệt thế khiến trời đất cũng biến sắc, khiến ánh hoàng hôn đó cũng giống như mất đi màu sắc.
“Là Tô Ảnh! Tô Ảnh của Võ đạo nhất mạch!”
“Sớm đã nghe qua Tô Ảnh chính là một trong ba mỹ nhân của Võ đạo nhất mạch, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, hôm nay nhìn một cái, quả đúng là như tiên nữ, khiến người ta động lòng.”
“Đẹp quá… đáng tiếc là có chút lạnh lùng, nhưng loại khí chất này lại thu hút rất nhiều người, nếu ai có thể làm nàng khuất phục, nhất định sẽ có cảm giác thành tựu rất lớn.”
Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, thân hình tuyệt đẹp đó, giống như một món bảo bối, tất cả mọi người cũng đều muốn giành được, nhưng khí chất sắc bén đó lại khiến người ta lùi lại không dám tới gần.
Thanh Lâm cũng đứng bên ngoài động phủ, cậu ngước đầu lên nhìn, có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng đó cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, giống như trong thế giới của nàng ấy, ngoại trừ Thanh Lâm và bản thân ra thì không còn ai cả.
“Ngươi đi theo ta.” Lời nói lạnh lùng của Tô Ảnh truyền đến.
Trù linh đó mọc dài ra, trông giống như một cái màn dài màu tím đỏ, thả lỏng xuống, sau khi Thanh Lâm đi qua, liền nhanh chóng rút lại, cho đến khi Thanh Lâm đứng kế bên Tô Ảnh.
Mùi hương thoang thoảng bay đến, khiến người ta đắm chìm trong mùi hương đó, Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi: “Tô sư tỷ, đây là…”
“Ta dẫn ngươi đi một nơi này.”
Tô Ảnh không nhìn Thanh Lâm, giọng nói vẫn lạnh lùng, trù lăng đó bay đi với một tốc độ cực nhanh, chỉ trong phút chốc, hai người đã trực tiếp bay thẳng đến Võ đạo nhất mạch.
Nhìn phong cảnh tráng lệ xung quanh nhanh chóng bay qua, rồi lại nhìn xuống phía dưới có vô số bóng hình đang ngước đầu lên nhìn, lại nhìn tuyệt thế giai nhân đứng kế bên, trong lòng của Thanh Lâm dâng lên một loại cảm giác không tài nào diễn tả nổi.
Cậu muốn mở miệng, nhưng thấy khuôn mặt tuyệt đẹp không chút biểu cảm của Tô Ảnh thì cậu lại không biết nên nói cái gì.
Không biết đã qua bao lâu, hai người xuyên qua Võ đạo nhất mạch, đi ngang qua một cái hồ nước, Thanh Lâm cảm thấy có một chút gì đó, liền nhìn qua cái hồ, thấy trên mặt hồ xuất hiện một cái đầu con chó.
“Tiểu tử, đến lượt bổn tôn hấp thu Đế lực rồi!”
Cuối cùng, hai người đã đến Đông sơn, lúc Thanh Lâm mới đến Thiên Bình tông, cảnh vật nơi đây đã từng xuất hiện trong cơn ác mộng của cậu.
Lúc này lại đến đây, cơ thể của Thanh Lâm rung lên, bất giác cau chặt mày lại, chỉ cảm thấy trong túi đựng đồ, trục họa không hình vẫn được đựng trong hộp đó, vào giờ phút này đây, lại đột nhiên rung lên.
Dường như… có cái gì đó đang thu hút nó!
***
(1) Trù linh: Trù có nghĩa là dẻo, linh là tảng băng, có thể đây là một tảng băng dẻo biết bay.