Đế Diệt Thương Khung

Chương 38: Bảy mươi bậc

“Ong…”

Trong lúc mọi người nói chuyện, phía xa bỗng truyền đến một tiếng vang lớn, âm thanh như sóng gợn, cuốn lấy cả Thiên Bình tông, khiến cho tất cả đệ tử đứng trên quảng trường đều nghe thấy.

Cùng với sự xuất hiện của tiếng ong đó, vài bóng người phóng ra từ phía sau núi Thiên Bình tông, như mặt trời chói chang, thu hút ngay ánh nhìn của vô số đệ tử.

“Bổn Thần giẫm trời…”

Gương mặt Bàng Liên Trùng lộ rõ sự ngưỡng mộ dữ dội: “Cảnh giới Bổn Thần có thể thâu tóm nguyên lực, giẫm lên hư không, e rằng suốt đời này ta cũng không làm được…”

“Im!”

Tiếng hét như tiếng sấm bỗng dưng vang lên, khiến ai cũng ù tai, tựa như bị một cây búa lớn đập vào, khó có thể diễn tả.

Ngay lúc này đây, cả một quảng trường, tiếng ồn ào ban nãy của hàng vạn con người bỗng nhiên biến mất, im lặng đến đáng sợ.

Mọi người đều ngước đầu nhìn, chỉ thấy có một bóng người, như từ bên kia trời đi lại, trên người khoác áo màu tím, nhưng không phải trang phục của đệ tử nòng cốt, trên người xăm trổ nhiều dấu bùa, từng bước từng bước đi về phía quảng trường.

“Bái kiến Chưởng giáo!”

Tất cả đệ tử của Thiên Bình tông đều cúi người xuống.

Bóng người kia lúc nãy còn ở phía bên trời, nhưng chỉ sau một bước đã đi đến chính giữa, đi thêm một bước nữa đã đến phía trước quảng trường.

Thuật pháp đáng sợ như thế khiến cho mắt của tất cả đệ tử đều sáng lên, như rực lửa.

Người này chính là Chưởng giáo của Thiên Bình tông, Trần Đông Vân!

“Khảo hạch đi…”

Trần Đông Vân với khuôn mặt trung niên, chỉ nói một câu như vậy, liền lui ra sau, chỉ còn lại mấy ông già lớn tuổi đứng ở phía trước chủ trì.

Nhưng chỉ với sự xuất hiện ngắn ngủi này đã khiến cho đệ tử Thiên Bình tông trong lòng gợn sóng lớn, thuật pháp đáng sợ ấy, ba bước là có thể đi qua bao nhiêu khoảng cách, khắc sâu trong lòng họ, không thể quên được.

Đây là một sự khích lệ, khích lệ đệ tử Thiên Bình tông trở nên mạnh hơn, khích lệ họ có thể đạt được trình độ tu luyện của thuật pháp này.

Không biết có phải ảo giác không, lúc Trần Đông Vân rời khỏi, Thanh Lâm cảm nhận được ánh mắt của ông ấy dừng lại giây lát trên người cậu.

“Không lẽ ông ta cũng biết được mình có Huyễn Lưu Tâm Yểm chăng? Hay là do Tôn Lập hoặc cũng có thể do Tào Thanh đã nói chuyện này cho ông ấy nghe chăng?” Thanh Lâm chau mày, cảnh giác hơn.

“Trần Đông Vân này không biết đã đạt đến trình độ tu luyện nào rồi, Tào Thanh và Tôn Lập kia nhất định không thể sánh bằng, nếu ông ấy muốn lấy Huyễn Lưu Tâm Yểm của mình, mình hoàn toàn không có khả năng phản kháng, không nên như vậy.”

“Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao ông ta lại nhìn mình…”

“Bắt đầu khảo hạch!”

Ngay lúc này đây, bốn phương tám hướng vang lên tiếng rung dữ dội, âm thanh đó được phát ra từ một vị ông già lớn tuổi đang đứng trên năm tòa thạch đài ấy, ông mở miệng, tiếng nói tựa như vị thần lớn.

“Giống với luật lệ của mọi năm, bất kỳ cấp độ nào cũng là ba vòng!”

Vừa nói xong, cả quảng trường lại yên lặng ngay ngay tức khắc, nhưng sự yên lặng này kéo dài được một lúc thì lại náo nhiệt trở lại, chỉ vì ở trước thạch đài của đệ tử nòng cốt có một bóng người đột ngột phóng ra!

“ Là Tống Vọng! Người đứng đầu trong nhóm đệ tử nòng cốt, Tống Vọng!”

“Tống sư huynh lần này nhất định có thể lên làm đệ tử tuyệt đỉnh, nghe nói trình độ tu luyện của y đã đạt đến cảnh giới linh đan viên mãn. Cho dù trở thành đệ tử tuyệt đỉnh cũng có thể dễ dàng đạt được cấp cao trong số đệ tử tuyệt đỉnh.”

Trong vô vàn lời bàn tán, một người thanh niên khoảng gần ba mươi tuổi nhanh chóng chạy lên thạch đài, dường như không hề dừng lại, vượt qua hết hai mươi bậc ở phía trước, trong chớp mắt, đã lên được ba mươi bậc.

Nhưng rõ ràng đây không phải giới hạn của y, sau khi dừng lại một chút, khuôn mặt y để lộ nụ cười, tiếp tục đi lên, leo lên đến bậc thứ bảy mươi một cách nhanh chóng.

Cảnh tượng này, khiến mọi người đều phải hít sâu, kinh ngạc.

“Mau nhìn xem, Tô sư tỷ cũng lên đó rồi kìa!” Ngay lúc này, lại có người ngạc nhiên kêu lên.

Thanh Lâm vội nhìn sang, chỉ thấy Tô Ảnh với bộ áo tím, khuôn mặt lạnh lùng, bước chân đang leo lên, sau khi đi vào phạm vi bậc đá, khắp người trên dưới bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng trắng này hắt cả bầu trời, tỏa sáng cùng với ánh nắng, Tô Ảnh với bộ áo tím ấy ở chính giữa vùng sáng như một bức tượng Quan Âm, đẹp động lòng người.

Trong lúc ánh sáng trắng phát ra, tất cả mọi người đều nheo mắt, lúc họ mở mắt ra thì bóng người áo tím ấy đã đứng trên bậc một trăm!

“Thông qua rồi, Tô sư tỷ đã thông qua rồi!”

“Trời ạ, chỉ trong chớp mắt, tốc độ của Tô sư tỷ còn nhanh hơn rất nhiều so với Tống sư huynh!”

“Sớm đã nghe đồn sự tu luyện của Tô sư tỷ đã vượt quá Tống sư huynh, bây giờ xem ra, không phải là lời đồn đại.”

Lúc này lập tức phát ra tiếng reo hò kinh thiên động địa, bóng người áo tím ấy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại thu hút gần hết ánh nhìn.

Cô của lúc này tựa như mặt trời lên cao trên nền trời Thiên Bình tông, phát ra ánh hào quang rực rỡ.

“Quá mạnh!”

Thái độ của Bàng Liên Trùng kích động, người hơi run rẩy: “Ta đã từng nghe người khác nói, bậc thang đá của đệ tử nòng cốt, ngoài bậc đá của đệ tử tuyệt đỉnh ra, uy lực và sức ép mạnh hơn rất nhiều so với những cái khác, Tô sư tỷ lại có thể leo lên đến bậc thứ một trăm trong chớp mắt, không lẽ… đã đạt đến cảnh giới Bổn Thần!”

Thanh Lâm cũng hít một hơi thật sâu, nhìn bóng người áo tím đó một hồi rồi bước ra.

Khi cậu bước ra, đám người Bàng Liên Trùng liền yên lặng, họ biết rằng, lần khảo hạch này, với năng lực ngay cả lôi kiếp cũng đánh không chết của Thanh Lâm, rất có khả năng sẽ vượt qua, và một khi đã vượt qua, số phận của bản thân cậu và đám người này sẽ khác nhau một trời một vực…

Hồi tưởng những tháng ngày trong phòng bếp, tuy ngắn ngủi nhưng cũng là những khoảnh khắc vui vẻ nhất kể từ khi họ vào phòng bếp.

Lúc trước Tống Đại Hải luôn ức hϊếp họ, từ khi Thanh Lâm bỏ độc gϊếŧ chết Tống Đại Hải, những ngày tháng như thế mới được chấm dứt, ở một khía cạnh nào đó, đối với Thanh Lâm, trong lòng họ cũng có chút gì đó của sự cảm kích.

“Bàng Liên Trùng, thứ cậu nuốt chỉ là một viên đá chứ không phải thuốc độc.” Thanh Lâm dừng bước, chợt quay đầu nói.

Bàng Liên Trùng liền lộ vẻ kinh sợ, gật nhẹ đầu, nói: “Ta sớm đã biết, thuốc độc sẽ hòa tan, viên đá… thì sẽ được bài tiết ra.”

Thanh Lâm ngẩn người, chợt cười.

“Sau này Thanh Lâm ta nếu có thể đứng vững trong đệ tử chính thức, nhất định sẽ không quên các người đâu!”

Vừa nói xong, Thanh Lâm chạy ra thật nhanh, đến trước thạch đài khảo hạch của đệ tử ghi danh, trực tiếp leo lên.

Lúc này tất cả đệ tử đều đang khảo hạch, cũng không có ai để ý chỗ này, hơn nữa khảo hạch của đệ tử ghi dang, đối với đệ tử chính thức mà nói, vốn không hề quan trọng.

Đám người Bàng Liên Trùng nhìn Thanh Lâm, sắc mặt căng thẳng, nắm chặt tay lại, không ngửng lẩm bẩm: “Xông lên, xông lên…”

Tựa như nghe thấy sự cầu chúc của họ vậy, Thanh Lâm đang đứng trên bậc thứ nhất của lúc này đột nhiên tăng tốc, chân không dừng bước, trong chớp mắt đã lên được hai mươi bậc.

Và trong lúc này, cũng có rất nhiều đệ tử ghi danh tham gia khảo hạch, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đi được mười một bậc mà thôi, đối với họ mà nói, uy lực và sức ép của bậc đá kia thực sự là quá lớn.

Nhưng đây chỉ mới là sự bắt đầu!

Chỉ thấy Thanh Lâm dừng lại một chút rồi lại leo lên tiếp.

Ba mươi bậc!

Bốn mươi bậc!

Năm mươi bậc!

Chỉ trong giây lát, hình bóng của Thanh Lâm đã bỏ xa những người đang ở sau lưng, trước sự chứng kiến của những người khác, leo lên đến bậc bảy mươi!