Ở đây ngoài võ giả của ba nhà Niên Bang, Thất Hùng Hội, Bích Huyết Thanh Sơn Đường, thật ra người thật sự chiếm số lượng lớn thì vẫn là những võ giả tán tu kia.
Mấy năm gần đây tuy Anh Hùng Hội đắc tội không ít người, nhưng người mà bọn họ từng giúp cũng không ít, trong 20 võ giả cảnh giới Dung Thần tới giúp đỡ trước mắt thì gần như có một nửa trong đó không phải là tới vì điều kiện mở Tàng Kinh Các của Anh Hùng Hội, mà là bởi vì bọn họ đều nhận được ân huệ của Anh Hùng Hội, cho nên bây giờ mới tới đây giúp đỡ.
Ánh mắt của những người này nhìn về phía Tô Tín vô cùng quái dị, rõ ràng bọn họ cũng biết tình hình thực sự của Tô Tín, ai xuất hiện trong trường hợp này thì cũng vô cùng bình thường, nhưng chỉ có duy nhất mình Tô Tín xuất hiện ở đấy là không bình thường.
Ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía Tô Tín thì đều kín đáo một chút, nhưng ánh mắt Viên Vô Lượng của Thất Hùng Hội và Tưởng Thiên Phóng của Bích Huyết Thanh Sơn Đường nhìn về phía Tô Tín lại mang theo lòng căm thù sâu đậm.
Dù sao trước kia hai nhà bọn họ đều chịu thiệt trong tay Tô Tín, đặc biệt là Thất Hùng Hội.
Trước kia, Trầm Thiên Dao là đại tiểu thư của Thất Hùng Hội, là đứa con gái mà Trầm Vô Danh thương yêu nhất, nàng được Viên Vô Lượng cưng chiều như công chúa, kết quả sau khi tới Giang Nam Đạo một chuyến thì bị Tô Tín gán cho cái danh oán phụ khuê phòng có tinh thần không bình thường, sao bọn họ có thể không hận Tô Tín chuyện này?
Nhưng hận thì hận, không nói tới sức mạnh của mấy vị Hội chủ của Thất Hùng Hội, không có ai ngu xuẩn cả, không ai sẽ bởi vì chuyện của Trầm Thiên Dao mà đi liều chết với Tô Tín, đó là chuyện mà tên ngu ngốc mới làm.
Lúc trước khi Huyền Quan của Thiếu Lâm Tự chuẩn bị gϊếŧ Tô Tín, đám người Trầm Vô Danh bị lão hòa thượng Huyền Quan kia thuyết phục, bọn họ cho rằng chuyện này có thể thành công trăm phần trăm, hơn nữa có thêm Huyền Quan đã châm dầu vào lửa, lúc này bọn họ mới quyết định ra tay.
Nhưng mà chẳng ai ngờ trong giờ phút quan trọng mà Tô Tín còn cứng rắn được như thế, hắn vẫn còn có bài chưa lật trong người, có thể nói hành động diệt trừ hoàn toàn của bọn họ đều bị Tô Tín vượt qua, hơn nữa còn nhân cơ hội nổi danh giang hồ.
Về phía Thất Hùng Hội và Hòa Bích Huyết Thanh Sơn Đường tham gia chuyện lần này, bọn họ không dám tiếp tục sống chết với Tô Tín nữa, vậy cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Đương nhiên Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng chịu thiệt không ít trong tay Tô, một vị Phó đường chủ trẻ tuổi nhất của bọn họ trong Bích Huyết Thanh Sơn Đường là “Ma La Nhận” Thượng Quan Đường cũng chết trên tay Tô Tín.
Còn về Niên Bang thì lại không có thù gì oán gì với Tô Tín, Trần Vạn Tam cũng chỉ quay đầu nhìn Tô Tín một cái, sau đó không lên tiếng nữa.
Nhìn thấy bầu không khí ở đây có chút cứng ngắc, Trần Độ ho khan một tiếng, cười nói.
- Lần này các vị có thể tới giúp Anh Hùng Hội ta, tại hạ vô cùng cảm kích, dù sao việc này cũng là việc riêng của Anh Hùng Hội, kết quả các vị lại đều tới giúp đỡ, sau này Anh Hùng Hội ta sẽ báo đáp.
Lúc này một võ giả tán tu cảnh giới Dung Thần chắp tay nói.
- Trần huynh không cần phải như thế, báo đáp cái gì chứ? Trong bọn ta có ai mà không nhận ân huệ lớn của Anh Hùng Hội?
- Lúc trước khi Anh Hùng Hội giúp bọn ta cũng đâu nghĩ tới chuyện báo đáp, bây giờ Anh Hùng Hội cần bọn ta giúp đỡ, đương nhiên bọn ta không thể từ chối.
Trần Độ chắp tay một cái nói.
- Vậy đa tạ các vị, vậy ta lập tức đi mời Hội chủ tới đây.
Sau khi Trần Độ nói xong thì đi vào phòng trong mời Nhậm Bình Sinh đi ra, mọi người ở đây trừ Tô Tín ra thì gần như đều đã từng gặp mặt Nhậm Bình Sinh, chỉ có Tô Tín là lần đầu tiên nhìn thấy vị Hội chủ này của Anh Hùng Hội, “Nhất Thoa Yên Vũ” Nhậm Bình Sinh.
Nhưng dù Tô Tín gặp Nhậm Bình Sinh này lần đầu, thế nhưng Tô Tín lại có một cảm giác rằng Nhậm Bình Sinh này có lòng dạ rất nặng.
Lòng dạ nặng nề cũng không có nghĩa là suy nghĩ nặng nề, Tô Tín có thể cảm giác được, trong lòng của Nhậm Bình Sinh mang rất nhiều thứ, hắn cũng không có oai phong khí phách của một người quản lý một phái lớn, trái lại có vẻ buồn rầu.
Đương nhiên chỉ có Tô Tín gặp Nhậm Bình Sinh lần đầu mới cảm giác được những chi tiết này, những người khác đều đã từng qua lại với Nhậm Bình Sinh, cho nên bọn họ cũng quen bộ dạng bây giờ này của Nhậm Bình Sinh, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
- Xin ra mắt Nhậm Hội chủ!
Mọi người đều đứng lên, cung kính làm lễ với Nhậm Bình Sinh.
Thái độ cung kính của bọn họ không chỉ là bởi vì Nhậm Bình Sinh có sức mạnh cảnh giới Dương Thần, mà bởi vì cách làm người của Nhậm Bình Sinh.
Người có thể thực sự xưng là đại hiệp trên giang hồ rất ít, Nhậm Bình Sinh lại là một trong số đó.
Có lẽ bọn họ nghi ngờ cách làm việc của Anh Hùng Hội, hơn nữa oán giận Anh Hùng Hội xen vào việc của người khác, nhưng bọn họ không có cách nào chỉ trích cách làm người của Nhậm Bình Sinh
Có mấy người trên toàn bộ giang hồ có thể làm chuyện không thẹn với lương tâm? Nhậm Bình Sinh lại có thể.
- Mời các vị ngồi.
Nhậm Bình Sinh đưa tay ra mời, đợi đến khi mọi người đều ngồi xuống thì hắn mới nói.
- Lần này các vị có thể tới giúp Anh Hùng Hội ta, tại hạ vô cùng cảm kích.
- Trước kia Anh Hùng Hội ta không biết tung tích thi thể của Tổ Sư Mạc Thanh Hồi, cho nên tới giờ Anh Hùng Hội ta vẫn luôn thờ cúng ngôi mộ chôn quần áo và di vật của tổ sư.
- Nhưng mà bây giờ bọn ta đã biết được thi thể của Tổ sư ở đâu, bất kể đối phương là ai, cho dù Anh Hùng Hội ta phải dùng hết sức mạnh cuối cùng thì cũng phải đoạt lại thi thể.
Mọi người ở đây gật đầu, bọn họ cũng hiểu tâm tình của Nhậm Bình Sinh bây giờ, nếu đổi lại là họ ngay cả hài cốt tổ sư nhà mình mà cũng không có cách nào lấy được, chuyện này đúng là sỉ nhục, trừ khi ngươi không muốn lăn lộn ở trên giang hồ này, nếu không nhất định phải lấy hài cốt tổ tiên của mình về.
Nhậm Bình Sinh tiếp tục nói.
- Hôm nay có các vị giúp đỡ, ta tin nhất định lần này có thể lấy lại hài cốt của Tổ sư, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa, Anh Hùng Hội đã tìm ra vị trí của Thần Đạo Minh, tiếp theo Trần Độ sẽ quyết định ra tay thế nào với Thần Đạo Minh.
Quản lý tông môn hoặc là tổ chức cuộc chiến quy mô lớn, thật ra Nhậm Bình Sinh cũng không có cách nào hiểu được mấy thứ này, thứ hắn hiểu chỉ có sức mạnh của mình.
Thật ra có rất nhiều tông môn trên giang hồ đều như thế, có lẽ nhân vật mạnh nhất chính là chưởng môn gia chủ của họ, nhưng trên thực tế người quản lý tông môn lại là người khác, phân công rõ ràng.
Trần Độ đi tới nói.
- Thần Đạo Minh này chỉ nổi dậy ở Lương Châu Đạo trong ba năm, nhưng Minh chủ Tả Vô Cương của nó rất có thủ đoạn, điều hành Thần Đạo Minh cực kỳ mạnh mẽ, có hơn mười võ giả cảnh giới Dung Thần, mấy trăm võ giả cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa hành động của hắn bí hiểm, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể xác định được vị trí đại khái của Thần Đạo Minh, không có cách nào tìm ra sào huyệt chính xác của họ.
- Cho nên ta quyết định áp dụng chiến thuật bao vây, những người chúng ta chia ra bốn hướng để bao vây chém gϊếŧ!
- Anh Hùng Hội ở hướng Đông, do ta dẫn đầu.
- Niên Bang ở hướng Tây, do Trần huynh Trần Vạn Tam dẫn đầu.
- Thất Hùng Hội ở phía Nam, do Viên huynh Viên Vô Lượng dẩn đầu.
- Bích Huyết Thanh Sơn Đường và những người khác ở phía Bắc, do Tương huynh Tưởng Thiên Phóng dẫn đầu.
- Còn Hội chủ sẽ không ở hướng nào cả, Hội chủ chỉ phụ trách tiếp cận Tả Vô Cương của Thần Đạo Minh, một khi hắn ta xuất hiện, Hội chủ cũng sẽ ra tay, các vị cảm thấy sắp xếp của ta thế nào?
Trần Độ nhìn về phía mọi người nhưng người khiến hắn chú ý là Tô Tín.
Tưởng Thiên Phóng của Bích Huyết Thanh Sơn Đường và những võ giả tán tu kia và Tô Tín đều ở hướng Bắc, thật ra nếu dựa theo sức mạnh và năng lực thì nên do Tô Tín dẫn đầu.
Dù sao bây giờ Tô Tín cũng đứng thứ bốn mươi của Địa Bảng, mà từ khi Tưởng Thiên Phóng thăng cấp lên cảnh giới Dung Thần thì rất ít khi ra tay, cho dù ra tay thì cũng chưa từng chiến đấu sống còn với người khác, không lấy được chiến tích, thậm chí ngay cả Địa Bảng cũng chẳng có tên của hắn, rõ ràng sức mạnh của hắn không bằng Tô Tín.
Hơn nữa bàn về năng lực thì tuy Tưởng Thiên Phóng cũng nắm quyền ở Bích Huyết Thanh Sơn Đường nhưng hắn cũng không có quyền lực thật sự gì, trái lại Tô Tín thân là Tứ Đại Thần Bộ của Lục Phiến Môn, chỉ huy vô số chiến dịch phá nhà diệt môn, thậm chí trận chiến huỷ diệt Thanh Thành Kiếm Phái cũng là do hắn chỉ huy, chuyện này lại càng hơn Tưởng Thiên Phóng gấp một vạn lần.
Nhưng đáng tiếc, cho dù nói về mặt nào thì Trần Độ cũng không có khả năng để Tô Tín dẫn đầu đoàn người ngực ở phía Bắc.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Độ không tin Tô Tín, hơn nữa Tưởng Thiên Phóng và những võ giả tán tu kia cũng không tin Tô Tín.
Đến bây giờ Trần Độ cũng không hiểu vì sao Tô Tín lại xuất hiện ở đây, còn mang bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, thật sự vô cùng giả dối.
Hơn nữa để hắn dẫn đầu những võ giả phía Bắc này, Tưởng Thiên Phóng có cừu oán với hắn sẽ không phục, chỉ với danh tiếng hỗn loạn của Tô Tín trên giang hồ những võ giả có xuất thân từ tán tu kia cũng chẳng phục.
Cho nên vẫn để Tưởng Thiên Phóng dẫn đầu thì khá hơn, dù sao hắn có xuất thân từ Bích Huyết Thanh Sơn Đường, coi như bản thân hắn không có danh tiếng gì nhưng những võ giả tán tu kia cũng sẽ cho Bích Huyết Thanh Sơn Đường mặt mũi.
Hơn nữa bây giờ Trần Độ cũng đang nhìn chòng chọc Tô Tín, hắn còn ước gì Tô Tín nói không hài lòng.
Nếu như Tô Tín thật sự nói không hài lòng, vậy hắn trực tiếp đuổi Tô Tín ra.
Dù sao hắn không nhìn thấu con người này của Tô Tín, cũng không có cách nào hiểu rõ, thậm chí hắn không biết rõ lần này Tô Tín tới giúp Anh Hùng Hội của bọn họ là thật lòng hay giả dối.
Nhưng đáng tiếc, sau khi nghe Trần Độ nói vậy thì Tô Tín cũng không tỏ thái độ gì, trái lại vẫn mang vẻ chẳng sao cả.
Những người khác cũng không biết suy nghĩ nhỏ của Trần Độ, ngược lại bọn họ thấy Tưởng Thiên Phóng cười thầm.
Niên Bang và Thất Hùng Hội đều là từng người phụ trách một hướng, vì sao Bích Huyết Thanh Sơn Đường của bọn họ phải chung tay phụ trách một hướng với những người khác? Còn không phải là bởi vì Bích Huyết Thanh Sơn Đường quá mức keo kiệt, quá ít người tới.
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Phóng có chút xấu hổ, thế nhưng thân là võ giả cảnh giới Dung Thần, Tưởng Thiên Phóng cũng đã thấy đủ hết mọi mặt đời, hắn cũng không thẹn quá thành giận, chỉ làm như không thấy.
Nhìn thấy mọi người không có ý kiến gì khác, Trần Độ trực tiếp nói.
- Các vị cũng không có ý kiến gì khác, vậy bên ta cũng không chậm trễ nữa, lập tức tập hợp các đệ tử của Anh Hùng Hội, 10 ngày sau chúng ta tập hợp ở Anh Hùng Lâu, cùng nhau ra tay.
Lần này Anh Hùng Hội cũng đã chuẩn bị ăn cả ngã về không, nhất định phải ủy diệt Thần Đạo Minh hoàn toàn, cướp lại thi thể của Mạc Thanh Hồi.
Nếu những tông môn khác dám điều động hết sức lực đối phó với tông môn khác thì nhất định phải để lại một nhóm canh giữ ở tông môn, tránh cho kẻ khác thừa cơ xâm nhập vào, nhưng Anh Hùng Hội không cần lo lắng chuyện này.
Dù sao với danh tiếng của Anh Hùng Hội ở bên ngoài, bây giờ Anh Hùng Hội lại còn triệu tập nhiều người ra tay với Thần Đạo Minh như vậy, trong thời gian này ai dám ra tay bỏ đá xuống giếng với Anh Hùng Hội? Không sợ bị người giang hồ phỉ nhổ ư?
Đây cũng là lợi ích của danh tiếng.
Lúc trước trận chiến giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái đã khiến hai bên đều thua thiệt, những tông môn khác muốn thừa dịp này để cháy nhà cướp của thì cũng chẳng qua là bị người giang hồ nói một tiếng đê tiện mà thôi.
Nhưng bây giờ nếu như có người làm vậy với Anh Hùng Hội, đừng nói là lên án, thậm chí còn có một vài tông môn chính đạo tự mình đứng ra can thiệp.