Tô Tín nói chuyện hung hăng càn quấy làm cho đám người Đông Lâm Hầu phẫn nộ không thôi.
Cho dù ngươi thực lực Tô Tín mạnh nhưng những võ giả Hóa Thần Cảnh chúng ta cũng không phải bất tài.
Nhưng vài tên công hầu Đại Chu vừa muốn động tay, Tô Tín rút Phi Huyết Kiếm ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt khí huyết sát ngập trời, sát cơ nồng đậm trực tiếp bao phủ phạm vi ngàn trượng, trong đó mơ hồ có âm thanh ác quỷ kêu rên gào rú, vô cùng khủng bố.
Ba công hầu Đại Chu kia muốn động thủ với Tô Tín cũng sợ hãi biến sắc, tuy bọn họ đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, nhưng thân thể không nhịn được run rẩy dưới uy thế một kiếm của Tô Tín.
Lúc này bọn họ mới nghĩ tới, nơi này chính là Côn Luân bí cảnh, cho dù Tô Tín gϊếŧ bọn họ thì thế nào? Trong nơi này không có vương pháp.
Huống chi bọn họ đều là võ giả Hóa Thần Cảnh duy nhất trong gia tộc, cho dù chết, bên ngoài cũng không có ai chủ trì cho bọn họ.
Cho nên ba người vào thời điểm Tô Tín chưa chém ra một kiếm liền hô lớn:
- Tô đại nhân chậm đã! Chúng ta rút đi! Chúng ta lập tức rút đi!
Nghe nói như thế, Tô Tín thu hồi Phi Huyết Kiếm sắp chém xuống về bên hông, làm ra thủ thế mời với bọn họ.
Tuy trong nội tâm ba người này oán hận nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Về phần Long Hoa Hầu Trần Thiên Chi càng phải như vậy, hắn trực tiếp dẫn theo hai người khác rời đi, Tô Tín khủng bố vượt quá bọn họ tưởng tượng, ăn chút thiệt thòi cũng ăn chút thiệt thòi thôi, không trêu chọc thì tốt hơn.
Đợi đến lúc bọn họ đi rồi, Đỗ Bái kinh ngạc nói:
- Tô đại nhân, ngươi không sợ bọn họ đi ra ngoài sẽ đối địch với ngươi sao?
Tô Tín cười lạnh lắc lắc đầu nói:
- Một đống phế vật ham hưởng thụ mà thôi, cần gì sợ bọn chúng?
- Bởi vì cái gọi là giàu không quá ba đời, những công hầu Đại Chu trên cơ bản đều là đời thứ nhất cùng đời thứ hai, nhưng ngươi có từng nhìn thấy nhân vật đời thứ ba kiệt xuất không?
Đỗ Bái suy nghĩ một lúc sau đó liền lắc đầu.
Những công hầu Đại Chu thật sự không nổi danh trong Đại Chu.
Đại Chu đối ngoại có danh tiếng lớn nhất là người Lục Phiến Môn cùng quân đội, nếu ngươi không phải đến thành Thịnh Kinh, sẽ không biết Đại Chu còn có nhiều võ giả Hóa Thần Cảnh như vậy.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Có ít người sau khi công thành danh toại liền bắt đầu ham vinh hoa phú quý, không có tâm dũng mãnh cấp tiến.
- Đại Chu hiện tại rất cần người, cho dù là quân đội hay Lục Phiến Môn đều cần đại lượng võ giả gia nhập.
- Nhưng những công hầu Đại Chu này chỉ biết lăn lộn trong thành Thịnh Kinh, mặc dù có tu vi Hóa Thần Cảnh nhưng đã mấy năm thậm chí là hơn mười năm chưa đấu sinh tử với người nào.
- Bọn này không có nhuệ khí, nói không dễ nghe đám công hầu Đại Chu còn không có tác dụng bằng võ giả Tiên Thiên, chỉ có hư danh mà thôi.
- Yên tâm đi, đừng nói những người này dám đối địch với ta trong thành Thịnh Kinh, bọn họ còn không dám nói một câu bực bội.
Không phải Tô Tín xem thường những công hầu Đại Chu, bọn họ vốn chính là loại đức hạnh này.
Cho dù Đại Chu tranh giành hoàng trữ, cũng chỉ có Long Hoa Hầu và một ít công hầu Đại Chu tham dự, cuối cùng bọn họ vẫn sợ mà thôi, sợ một khi chính mình đặt cược lầm người, rơi vào kết cục tru tuyệt cả nhà.
Cho nên đối mặt với các công hầu Đại Chu mất hết nhuệ khí, Tô Tín thật sự không có gì phải sợ.
- Kế tiếp chúng ta đi ở đâu?
Tô Tín hỏi.
Đỗ Bái chỉ vào một hướng và nói:
- Bên này đi, ta mới bói toán bên này một chút, dường như có thứ tốt xuất thế.
Côn Luân bí cảnh đóng kín vài chục năm nhưng bên trong khẳng định có thiên tài địa bảo những người đi trước chưa từng tìm được.
Bên trong được thiên địa nguyên lực tẩm bổ, cho dù một gốc nhân sâm hoặc hà thủ ô bình thường đều có thể phát sinh dị biến trở thành chí bảo, càng không cần phải nói những thiên tài địa bảo.
Tô Tín gật gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đi theo hướng Đỗ Bái chỉ dẫn.
Côn Luân bí cảnh chỉ mở ra ba ngày, thời gian ngày cuối cùng dùng phải tranh đoạt Nhân Hoàng kiếm, cho nên thời gian hai ngày đầu lưu cho đám người Tô Tín tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Chờ Tô Tín và Đỗ Bái đi vào một địa phương lại phát hiện nơi này bị người ta phát hiện, hơn nữa còn là người quen biết cũ, chính là ba người Long Hoa Hầu Trần Thiên Chi.
Nhìn thấy Tô Tín đến đây, sắc mặt đám người Trần Thiên Chi không thay đổi, chỉ chắp tay nói:
- Nếu Tô đại nhân đến đây, tại hạ sẽ không tranh giành bảo vật kia, tặng cho Tô đại nhân ngươi.
Nói xong Trần Thiên Chi trực tiếp dẫn theo hai tên công hầu Đại Chu rời đi.
Tô Tín quay người nhìn sang Đỗ Bái hỏi:
- Ngươi tin tưởng hắn nói chuyện không?
Đỗ Bái lắc lắc đầu nói:
- Kẻ đần mới tin tưởng.
Đồ vật bị mình cướp đoạt hai lần, Trần Thiên Chi lại không có một chút tức giận, thậm chí hai tên công hầu Đại Chu sau lưng còn lộ ra vẻ mặt hả hê, nói rõ trong đó nhất định có vấn đề.