Thân phận trong triều đình của hai bên không giống nhau, Chư Cát Thanh Thiên là người của quân đội, hắn là người Lục Phiến Môn, cho nên hắn không tin Chư Cát Thanh Thiên sẽ hảo tâm nhắc nhở hắn Thiết Dao Hoa không đúng, cũng hảo tâm giúp hắn ngăn chặn Duẫn Tịch Tuyết tại nơi này.
Duẫn Tịch Tuyết hừ lạnh một tiếng xem như đáp ứng, Chư Cát Thanh Thiên cười nói: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, đi tới chỗ ta rồi nói sau.”
Ba người tới hoa thuyền của Chư Cát Thanh Thiên, Cẩm Nhi pha trà cho mọi người và lui ra ngoài.
Tô Tín khoát tay và nói: “Các ngươi nói trước đi, dù sao ta biết ít nhất, hiện tại ta chỉ lắng nghe thôi.”
Duẫn Tịch Tuyết lườm Chư Cát Thanh Thiên, nói: “Ta nói trước, kỳ thật ta cũng không biết nhiều lắm, ta tới đây là vì phá hư việc của Bạch Liên giáo mà thôi, hẳn là các ngươi cũng biết rõ ân oán giữa Huyễn Ma Đạo và Bạch Liên giáo ah?”
Tô Tín và Chư Cát Thanh Thiên đều gật đầu, đương nhiên bọn họ nghe nói qua việc lớn như thế.
Trong tông môn chính đạo cũng không hòa thuận êm thắm với nhau, càng không cần nói tông môn ma đạo, tối thiểu cửu ngục tà ma có vài tông môn có đại thù sinh tử với nhau, trong đó Bạch Liên giáo và Huyễn Ma Đạo là một trong số đó mà thôi.
Vào mấy ngàn năm trước, thời điểm đó Huyễn Ma Đạo cùng Bạch Liên giáo thật ra là một nhà.
Nhưng lúc này trong Huyễn Ma Đạo xuất hiện một kẻ điên, một kẻ điên thực lực cường dại.
Kẻ điên này là thánh nữ Huyễn Ma Đạo, thiên phú dị bẩm, đã được nhận định là tông chủ kế tiếp của Huyễn Ma Đạo.
Nhưng nàng lại giả chết hơn nữa dùng ảo thuật bái nhập vào Thiếu Lâm tự, đánh cắp điển tịch kinh phật, hơn nữa biến ảo thân phận câu dẫn đệ tử đích truyền Thái Nhất Đạo Môn, cũng xem qua Thái Nhất Quy Nguyên Đại Đạo Tàng của Thái Nhất Đạo Môn.
Từ nay về sau nàng liên tục biến ảo thân phận vài lần hô phong hoán vũ trong võ lâm Trung Nguyên, thậm chí cũng không tha tông môn ma đạo, cuối cùng tập hợp bí tàng ba nhà đạo, phật, ma vào một thân, sáng chế một môn công pháp kinh thiên địa quỷ thần khϊếp, tên là Bạch Liên Hàng Thế Độ Ách Chân Giải.
Nàng càng tự phong mình là ‘ Vô Sinh lão mẫu ’, bằng vào công pháp này làm hại võ lâm, cuối cùng dẫn tới tất cả thế lực võ lâm đỉnh cấp liên thủ tru sát.
Đây cũng là lần duy nhất chính ma hai đạo liên thủ với nhau, cuối cùng vẫn đánh chết Vô Sinh lão mẫu triệt để.
Xui xẻo nhất trong trận chiến này chính là Huyễn Ma Đạo.
Huyễn Ma Đạo kịp thời trục xuất Vô Sinh lão mẫu nhưng cũng lâm vào tai vạ.
Võ lâm thiên hạ liên thủ với nhau, cho dù chỉ gϊếŧ tới gần cũng làm Huyễn Ma Đạo chịu không nổi, lần đó Huyễn Ma Đạo lâm vào nguy cơ suốt vài chục năm.
Hơn nữa nghiêm trọng hơn không phải chỉ như thế.
Lúc trước những người võ lâm Trung Nguyên liên thủ đánh chết Vô Sinh lão mẫu đánh chết nhưng không biết nàng dùng thủ đoạn gì lại bảo lưu một tia chân linh ẩn nấp trong Bạch Liên tàn phá, bị đệ tử Huyễn Ma Đạo tìm được, sau đó hắn đạt được mọi thứ của Vô Sinh lão mẫu.
Đệ tử Huyễn Ma Đạo này không phải kẻ điên như Vô Sinh lão mẫu, nàng âm thầm tu hành Bạch Liên Hàng Thế Độ Ách Chân Giải, lại dùng năng lực mê hoặc lòng người của Huyễn Ma Đạo phát triển tín đồ.
Đợi đến lúc Huyễn Ma Đạo phát hiện âm mưu của nàng thì đã chậm, đệ tử này xưng là ‘ Bạch Liên Thánh Mẫu ’, trực tiếp dẫn đầu đệ tử bị nàng đầu độc thoát khỏi Huyễn Ma Đạo, tự kiến nhất tông môn tên là Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo làm việc ít xuất hiện và bí ẩn, võ lâm Trung Nguyên ra sức chém gϊếŧ nhưng thực sự gϊếŧ không hết, mỗi lần vương triều Trung Nguyên biến ảo, võ lâm thiên hạ chấn động chắc chắn sẽ có giáo đồ Bạch Liên giáo xuất thế hô phong hoán vũ.
Huyễn Ma Đạo càng thê thảm, thật vất vả khôi phục một ít nguyên sau trận chiến lần trước, kết quả lại bị Bạch Liên Thánh Mẫu tính toán một phen, làm cho đệ tử tông môn bị Bạch Liên giáo đào đi hơn phân nửa, từ đó Huyễn Ma Đạo triệt để té ra khỏi vị trí cửu ngục tà ma, biến thành tông môn ma đạo bình thường.
Cũng may mắn Huyễn Ma Đạo nội tình thâm hậu, sau khi trải qua vài trăm năm và các đời tông chủ Huyễn Ma Đạo nỗ lực, Huyễn Ma Đạo này mới một lần nữa đứng hàng cửu ngục tà ma, tuy Huyễn Ma Đạo cũng đã kết thành tử thù với Bạch Liên giáo, cả hai không chết không thôi.
Nghe nói hiện tại trong pháp điển tông môn Huyễn Ma Đạo có ghi điều thứ nhất là: gặp đệ tử Bạch Liên giáo là phải gϊếŧ.
Hai tông môn ma đạo còn muốn đối phương chết còn lớn hơn cả chính đạo, đây chính là chuyện lý thú.
Cho dù Tô Tín hay Chư Cát Thanh Thiên đều biết rõ việc này, Duẫn Tịch Tuyết lại nói tiếp: “Huyễn Ma Đạo gần đây nhận được tin tức người Bạch Liên giáo chuẩn bị ra tay tại Giang Nam hội.”
“Vừa vặn cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn tại Giang Nam đạo gặp chuyện không may, cho nên ta liền hoài nghi có phải động tác của Bạch Liên giáo hay không.”
“Dù sao mặc kệ Bạch Liên giáo muốn làm gì, ta chỉ cần phá hư kế hoạch của bọn chúng là được.”
“Ta đã xác định người sau lưng Nhân Nghĩa Trang và Giang Hạc Lưu chắc chắn là người Bạch Liên giáo.”
“Dùng ẩn nhẫn của Bạch Liên giáo và thủ đoạn mê hoặc lòng người, cho dù Giang Hạc Lưu nửa đường gia nhập Bạch Liên giáo cũng được, cho dù hắn là người Bạch Liên giáo cũng không sao, dù sao Nhân Nghĩa Trang nhất định có liên quan với Bạch Liên giáo.”
Tô Tín cười lạnh nói: “Cho nên thời điểm tại Nhân Nghĩa Trang ngươi liền đầu độc ta truy tra tiếp, tốt nhất náo long trời lỡ đất, llàm cho Giang Hạc Lưu thân phận bạo lộ tốt nhất, hiện tại ngươi gϊếŧ Nhạc Phương cũng vì muốn Bạch Liên giáo ra tay?”
Tô Tín cũng có hoài nghi thân phận Nhạc Phương, hắn hoặc là đại ca Nhạc Thanh Bình của hắn khẳng định không phải võ giả tán tu bình thường đơn giản như vậy.