Trước kia lúc Địch Vân Phi điều quân trở về Đông Lâm phủ, kỳ thật hắn không muốn gϊếŧ chết Tô Tín.
Thân là đệ đệ Địch Kinh Phi, hắn vẫn được Địch Kinh Phi bồi dưỡng thành người kế thừa Tranh Kiếm Minh.
Địch Kinh Phi đã từng không chỉ một lầ nói với hắn, trên thế giới này không tồn tại địch nhân và bằng hữu, chỉ tồn tại hai loại người: người có thể cho ta sử dụng và người không thể cho ta sử dụng.
Mặc dù Tô Tín có thể gϊếŧ đám người Bách Độc Đồng Tử và Lưu Bách Tuế, điểm ấy tuy đáng giận nhưng thật sự chứng minh Tô Tín mạnh hơn đám phế vật Bách Độc Đồng Tử.
Hơn nữa Tô Tín còn nổi danh Nhân Bảng, nếu có thể đủ thu phục Tô Tín đủ sức vượt qua mười người như Bách Độc Đồng Tử.
Nhưng hiện tại,Tô Tín vạch trần bí mật sâu nhất trong nội tâm hắn, chuyện này không chỉ làm Địch Vân Phi thẹn quá hoá giận, càng làm nội tâm hắn sinh kiêng kị.
Người có tâm cơ thâm trầm như vậy, đừng nói không thể lưu lại làm thủ hạ của hắn, càng phải trực tiếp diệt sát hắn, bằng không đợi hắn phát triển mới là chuyện khủng bố nhất!
“Tô Tín, ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.”
Địch Vân Phi nói ra từng chữ.
Bàng Phi Vân sau lưng hắn hừ lạnh một tiếng và đứng ra, lão giả Trần gia do dự một lúc nhưng cũng đứng ra.
Hắn thật không muốn tham dự vào tranh đấu của Địch Vân Phi cùng những người khác, hiện tại hắn đã đáp ứng gia nhập Địch Vân Phi, nếu lâm trận lùi bước, khó bảo toàn Địch Vân Phi sau này không gây phiền toái cho Trần gia.
Tô Tín giống như cười mà không phải cười, nói: “Như thế nào, Địch công tử hiện tại muốn chơi quần công sao? Tô mỗ chỉ có một người nhưng nhất định sẽ phụng bồi tới cùng.
“Các ngươi lui ra!”
Địch Vân Phi quát lớn một tiếng.
Địch Vân Phi muốn đơn đả độc đấu với Tô Tín, hắn cũng không phải giả vờ làm hảo hán với Tô Tín, hắn có kiêu ngạo của mình.
Cho dù bối cảnh, thân phận hay bài danh Nhân Bảng, hắn đều cao hơn so với Tô Tín.
Nếu động thủ với Tô Tín còn ỷ vào nhiều người cùng xông lên, cho dù thắng cũng quá mất mặt, không có gì có thể khoe, thậm chí Nhân Bảng còn không ghi chép chiến tích của hắn.
Đương nhiên hắn muốn gϊếŧ Tô Tín cũng không quan tâm nhiều hay ít người, dùng kiêu ngạo của Địch Vân Phi, hắn cho rằng mình không thể gϊếŧ Tô Tín hay sao?
“Địch công tử hảo khí phách, đáng tiếc ngươi vẫn không cách nào đi ra khỏi bóng mờ ca ca của mình, ‘ Bích Nhãn Phi Long ’ Địch Kinh Phi cả đời kiêu hùng, cũng không biết Địch công tử ngươi được truyền thừa bao nhiêu phần hỏa hầu của hắn đây.”
Tô Tín lại cho Địch Vân Phi thêm một mồi lửa.
Địch Vân Phi không có trả lời hắn, ánh mắt hắn bắn ra lửa giận, hiển nhiên hắn giận không nhẹ.
Chân khí màu xanh xuất hiện, bỗng nhiên Địch Vân Phi vươn tay chộp về phía Tô Tín, một trảo này là Vân Long Tham Trảo, trong tay Địch Vân Phi sinh ra hấp lực cường đại, Tô Tín cảm giác chân khí trong người mình bị Địch Vân Phi hút đi.
Tô Tín sử dụng Huyết Hà thần chỉ điểm ra, hai đạo tơ máu bay thẳng sang hai bên người Địch Vân Phi.
Cương khí màu xanh xuất hiện, hai đạo Huyết Hà thần chỉ bị hai tay Địch Vân Phi bóp nát.
Sắc mặt Tô Tín ngưng trọng, có lẽ thực lực Địch Vân Phi đã đả thông mắt, tai, miệng năm khiếu, hắn còn chưa đả thông mũi, vẫn chưa đạt tới Linh Khiếu Cảnh viên mãn.
Nhưng tùy tiện phá hủy hai tơ máu chứng tỏ Địch Vân Phi cường đại.
Bách Độc Đồng Tử cũng đả thông mắt, tai, miệng năm khiếu nhưng hắn vô cùng gian nan khi đỡ Huyết Hà thần chỉ của Tô Tín, Địch Vân Phi trước mắt làm vô cùng nhe nhõm.
“Có thể đứng thứ năm mươi bảy Nhân Bảng đúng là không dễ đối phó như vậy.”
Thiết Vô Tình đã từng nói qua, mặc kệ Nhân Bảng có chút vị trí là xem mặt mũi người khác mà ghi lên, vị trí cuối Nhân Bảng có thể không chú ý tới, người như Phương Đông Đình có thực lực bình thường nhưng không có chiến tích vẫn có thể đứng hàng Nhân Bảng.
Địch Vân Phi trước mắt có thể xếp thứ năm mươi bảy trên Nhân Bảng, loại bài danh này trên cơ bản đều phải sử dụng chiến tích hoặc đánh bại cao thủ Nhân Bảng bài danh trước mình, căn bản không có khả năng dựa vào bối cảnh có thể đạt được.
Huyết Hà thần chỉ bị phá, Tô Tín trực tiếp xông tới, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ điểm liên hoàn, xuân, hạ, thu, đông bốn mùa biến ảo, chỉ kình như bôn lôi, khi thì như mùa đông giá rét, biến hóa vô cùng làm người xem hoa mắt.
Hai người tưực tiếp đánh nhau trên phố dài trước tửu quán, mặt đất nơi hai người giao thủ vỡ vụn, tửu quán suýt nữa bị đánh thành cái sàng, lập tức làm cho lão bản tửu quán khóc không ra nước mắt.
Hai tay Địch Vân Phi hóa thành trảo, trên trảo có cương khí màu xanh, hắn đánh một trảo như cầm long khống hạc, nếu Tô Tín bị hắn đánh trúng có khả năng bị kéo đứt cả cánh tay.
Hai tên cao thủ Nhân Bảng giao thủ làm đám võ giả chung quanh xem đã ghiền, có người thấp giọng nói: “Địch Vân Phi thi triển chính là vũ kỹ Bích Thủy Thanh Long Quyết của Tranh Kiếm Minh ah? Nó rất giống Long Trảo Thủ nổi danh trong bảy mười hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, cương mãnh bá đạo.”
“Tô Tín thi triển chỉ pháp là gì, tại sao ta chưa nghe nói qua? Hắn sử dụng môn chỉ pháp này thi triển hơn mười loại biến hóa, uy lực đúng là kinh người.”