Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 34: Có một ký chứ mấy?!

Sau đó, Thiện Ngôn cũng vội đuổi theo phía sau Băng Tâm:” Ê từ từ thôi… chờ tôi nữa, tôi cũng đi mua cá viên chiên nè”.

Mấy anh chị vừa mới dọn hàng mở to mắt hết cỡ với vẻ ngạc nhiên nhìn Băng Tâm và Thiện Ngôn cứ như đang nhìn người ngoài hành tinh không bằng.

Băng Tâm vui vẻ nói:” Chị ơi!! Bán cho em hai xâu cá viên chiên”.

Thiện Ngôn cũng giơ hai ngón tay lên:” Em hai xâu nữa”.

Bà chị bán hàng tự nhiên lúng túng quay sang hỏi anh 3D đứng bên cạnh:” Ê nó mua kìa, giờ sao mạy?”.

Anh 3D lập tức xù lông lên:” Nó mua thì bán đi bà nội hỏi thừa”.

Bà chị kia lại hỏi tiếp:” Bán sao??? Một xâu bao nhiều tiền rồi bao nhiêu viên cá?”.

Mở gian hàng bán buôn mà sao không tính toán gì hết vậy cà??

Kinh doanh kiểu này có ngày dẹp tiệm sớm nha hai anh chị!!

Cơ mà… cũng chỉ bán có hôm nay thôi có tiệm đâu mà dẹp!!

Anh 3D quay ra hỏi Băng Tâm và Thiện Ngôn:” 5k một xâu 5 viên, mua không???”.

Hai bạn nhỏ kia liền gật đầu đồng thanh đáp:” Dạ mua”.

Mấy chỗ khác bán 5k một xâu 3 viên ở đây bán rẻ hơn ngu gì mà không mua!!

Anh 3D liền đánh vào vai bà chị kia một cái:” Lấy cá... chiên lên bán cho người ta đi kìa bà nội”.

Bà chị kia liền bật lửa lên chờ dầu nóng rồi thả những viên cá vo tròn vào, vừa chiên chị vừa cười cười nói với Băng Tâm và Thiện Ngôn:”Haha tại mấy năm trước tụi chị cũng bán mà không có ma nào tới mua hết á, toàn đem về ăn thôi hihi nên không có kinh nghiệm bán buôn mấy đứa thông cảm nha”.

Anh 3D phụ họa thêm:” Thấy dọn hàng trễ như vậy là mấy đứa cũng hiểu rồi ha”.

Các bạn nhỏ chỉ biết lắng nghe, gật đầu rồi mỉm cười thông cảm.

Đúng thật là cũng không dễ dàng gì cho hai anh chị hết thì ra là ám ảnh tâm lý không bán được nên mới lầy lội như vầy…

Quỳnh Dao và Thụy Du cũng mua mỗi đứa hai xâu cá viên của gian hàng này.

Băng Tâm cho viên cá nóng hổi mới vừa được gấp trong chảo dầu sôi sục ra, thổi thổi mấy cái rồi cho vào miệng, cảm giác ngon không gì tả nổi, cô lại giơ thêm hai ngón tay lên:” Cho em hai xâu nữa đi chị”.

Bà chị kia hiển nhiên là vui mừng còn không kịp liền chiên cá tiếp, Băng Tâm trả tiền rồi cầm hai xâu cá viên chiên vừa mới mua qua băng ghế đá gần đó ngồi ăn với Quỳnh Dao và Thụy Du, cô tính quay qua mua thêm thì nghệch mặt ra nhìn đám đông đang bâu quanh gian hàng bán cá viên chiên của hai anh chị kia.

Ôi đệt, mới 3 phút trước còn vắng thế cơ mà!!

Băng Tâm tính chạy đi xếp hàng thì anh 3D tuyên bố:” Đã bán hết”.

Nguyên gáo nước lạnh như vừa tạt thẳng vào mặt của Băng Tâm, nhìn người ta dọn hàng mà gào lên:” Không chịu đâu…tao ăn chưa đã mà ahuhu”.

Quỳnh Dao liền lên tiếng an ủi nhỏ:” Thôi đi nãy giờ mày ăn bốn xâu rồi đó”.

Băng Tâm nhõng nhẽo:” Nhưng tao muốn ăn nữa”.

Quỳnh Dao đưa tay đỡ trán nhắc lại chuyện cũ:” Hồi năm lớp 8 mày ăn nhiều cá viên chiên quá đến nỗi bị dị ứng nổi mẩn đỏ cả người mày không nhớ à?!”.

“ Phụt…hahaha” cả Thiện Ngôn lẫn Thụy Du đều bật cười.

Băng Tâm tính tính trong đầu 4 xâu tức là 20 viên cá thì mặt xanh như tàu lá chuối, cô liền xua tay cười cười:” Đủ rồi không ăn nữa hihi…không ăn nữa”.

Thiện Ngôn chăm chọc Băng Tâm:” Ăn cái gì mà đến nổi dị ứng luôn ghê vậy?”

Băng Tâm yếu ớt giơ một ngón tay lên:” Có một ký chứ mấy?!”.

Thụy Du trợn mắt trắng dã lên:” Trời ơi!! Có một ký à??? ít ghê ha?!”.

Nhắc tới cái chuyện này nhục hơn con cá nục nên Băng Tâm liền nói:” Thôi đi, không ăn nữa mà, đừng nhắc tới nữa, nghe mà nổi cả da gà da vịt lên à”.

Cả ba đứa kia không hẹn mà cùng cười lăn lộn…

Băng Tâm muốn cầm đao qua hốt xác ba con hàng này gϊếŧ người diệt khẩu luôn cho rồi, vậy thì sau này không ai biết cô vì ăn nhiều cá viên chiên mà bị dị ứng nữa!!!

Đêm giao thừa cả nhóm nhắn tin chúc mừng năm mới nhau, tin nhắn cứ kêu “ting ting” không ngừng muốn cháy máy luôn, nhưng đứa nào cũng thấy vui khi nhận được tin nhắn chúc mừng của bạn bè hết.

Ngày mồng một thì ai cũng tranh thủ đi chúc tết họ hàng, gia đình sum họp hiển nhiên là không thể thiếu tiền mừng tuổi rồi.

Ngày mồng hai tết cả nhóm hẹn nhau qua thăm cô dạy văn và thầy dạy toán. Lạc Sa đang mang tang không tiện đến nhà của người khác nên không đi, Thiện Ngôn, Quỳnh Dao, Băng Tâm, Linh Đan, lớp trường Uyển Uyển, Thụy Du gặp nhau ở cổng trường rồi đi đến nhà cô dạy văn trước rồi kéo nhau qua nhà thầy dạy toán. Ở nhà thầy có một con chó rất to màu vàng Quỳnh Dao lấy hạt dưa cho nó ăn và nó có vẻ rất là thích.

Sau đó cả đám lại kéo nhau đi đình đốt nhang cầu nguyện, Uyển Uyển theo đạo Kito giáo nên không vào mà ngồi ở ngoài với Linh Đan.