“Tử Nhiên đường đệ, ta và ca ca biết trước kia là cha mẹ có lỗi với ngươi, hiện giờ cha mẹ đều đã trả giá cho hành động của mình, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho họ. Ân oán lúc trước xóa bỏ, hai nhà nối lại tình xưa, ông nội dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt……”
An Tuyết Yến dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, nói đến mình cũng lã chã rơi lệ.
Hai anh em họ quyết định dụ dỗ An Tử Nhiên. Với sự hiểu biết của họ với An Tử Nhiên, hắn hiển nhiên không phải người có thể cứng đối cứng. Chỉ điểm này, hai người còn không đến nỗi không thuốc cứu.
Đáng tiếc họ vẫn tính lậu một điểm.
Phải nói, An Tử Nhiên kỳ thật mềm cứng không ăn. Mục đích của An Tuyết Yến và An Diệu Tông rõ ràng như vậy, hắn nếu nhìn không ra thì dứt khoát mù mắt luôn đi.
“Có chuyện cứ việc nói thẳng, ta rất bận.”
An Tử Nhiên mở miệng chặn đứng hai người, đặc biệt là An Diệu Tông. Hắn vừa định nói chen vào, một đống lớn đột nhiên bị đổ trong cổ họng, nói ra không được, lại không muốn nuốt vào, nghẹn đến mức mặt đều đỏ.
Ngữ khí lạnh nhạt làm hai huynh muội cảm thấy tiến triển có thể sẽ không thuận lợi như mong đợi, nhưng tên đã lên dây không thể không phát. Lần này may mắn được vào Phó Vương phủ, nếu bỏ lỡ cơ hội, lần sau không biết sẽ là năm nào tháng nào. Nghe nói Phó Vương phủ rất ít tiếp khách, bất luận địa vị có bao nhiêu cao, họ đã hỏi thăm qua.
An Diệu Tông nhìn An Tử Nhiên vẫn thanh lãnh như ngọc, không dấu vết nhíu mày, ngay sau đó lấy lòng tươi cười, “Tử Nhiên đường đệ thật là sảng khoái nhanh nhẹn, vậy đường ca ta nói thẳng.”
Nói đến cùng vẫn là vì An Tuyết Yến. An Tuyết Yến năm nay đã 21 tuổi, trong mắt rất nhiều người đã là gái lỡ thì, nhưng nàng vẫn không gả được.
Ở vùng quê như An Viễn huyện, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chuyện của An Thường Đức lại khá ồn ào, còn liên lụy đến Vương phi, căn bản không có khả năng dấu diếm, vì thế An Tuyết Yến và An Diệu Tông nhiều ít cũng chịu liên lụy. Tính cách của họ còn khá khó chịu, ở An Viễn huyện phong bình không tốt mấy, càng thêm không có người nguyện ý cưới An Tuyết Yến.
Tuổi càng lúc càng lớn, An Tuyết Yến gấp gáp nôn nóng. Trước kia rất nhiều người điều kiện không tồi đều bị nàng bắt bẻ, chọn tới chọn đi đều không hài lòng. Hiện tại chỉ cần nhà chồng điều kiện tốt một chút nàng cũng vui, lại không ai muốn.
An Diệu Tông bởi vì đánh bạc nên lại nợ sòng bạc mấy trăm lượng bạc. Hắn từng đánh chủ ý lên muội muội, hy vọng có thể mượn hôn sự của nàng kiếm một bút bạc. Trùng hợp nghe nói về An Minh Duệ, hai người đều cho rằng An Minh Duệ có thể làm quan là nhờ An Tử Nhiên, vì thế không ngại ngàn dặm xa xôi đi tới Quân Tử Thành tìm An Tử Nhiên.
An Diệu Tông đã tận lực uyển chuyển thuyết minh mục đích.
An Tử Nhiên nghe xong lại càng thêm trầm mặc. Hắn không biết An Minh Duệ làm quan, nhưng cái này tạm thời không đề cập tới.
An Diệu Tông rốt cuộc dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ giúp An Tuyết Yến gả chồng. Họ lấy đâu ra tự tin?
“Chuyện này ta chỉ sợ bất lực.” An Tử Nhiên cười như không cười nhìn hai người. An gia
thật là một người lại một người kỳ lạ, trưởng bối là thế, tiểu bối cũng vậy.
An Diệu Tông nghe lời cự tuyệt thẳng thừng, vẻ mặt cứng lại.
An Tuyết Yến gắt gao túm vạt áo, lại không dám để vẻ dữ tợn hiện lên mặt, cười gượng nói: “Tử Nhiên đường đệ, chúng ta tốt xấu cũng có quan hệ huyết thống, ngươi coi như giúp đường tỷ một lần, ngày sau chúng ta nhất định sẽ báo đáp.”
“Cái này ta không giúp được, các ngươi vẫn đi đi. Chu quản gia, tiễn khách.” An Tử Nhiên một chút cũng không muốn lãng phí thời gian.
“Thỉnh hai vị đi.” Chu quản gia lập tức xuất hiện.
An Diệu Tông đột nhiên đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ vì bị nhục nhã. Hắn muốn nói gì, An Tuyết Yến lại nhanh hơn một bước.
“An Tử Nhiên, cha mẹ ta đắc tội ngươi, nhưng họ đã bị ngươi đưa vào đại lao, ngươi có cần giận chó đánh mèo chúng ta. Đường đường Vương phi lại khí lượng hẹp hòi vậy, An Tuyết Yến ta cuối cùng là mở rộng tầm mắt.”
An Tuyết Yến trào phúng, An Tử Nhiên chỉ buồn cười nhìn nàng, “Ta rộng rãi hay hẹp hòi giống như không liên quan đến giúp ngươi gả chồng.”
An Tuyết Yến tức khắc nghẹn lời. Nàng không cam lòng, dựa vào cái gì họ sống thê thảm, An Tử Nhiên lại có thể vô ưu vô lự làm Vương phi. Nếu không phải ông nội bất công, hiện tại ngồi trên vị trí kia hẳn là nàng mới đúng.
“Nếu không phải ngươi hại cha mẹ ta, ta căn bản sẽ không chạy tới cầu ngươi nửa câu. Ngươi cho rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người, chỉ là cái…… Ngô……”
An Diệu Tông tay mắt lanh lẹ che miệng nàng. Lời này nếu nói ra, họ cũng đừng mong ra khỏi Phó Vương phủ.
Nhưng đã muộn. An Tử Nhiên lạnh mặt, “Tiễn khách.”
Chu quản gia lập tức gọi người tới, mặc kệ họ có nguyện ý hay không, trực tiếp đuổi ra Phó Vương phủ. Một nha hoàn đột nhiên chạy ra nhỏ giọng một câu, Chu quản gia lập tức phái một hạ nhân đi theo họ, sau đó mới trở về phục mệnh.
An Diệu Tông và An Tuyết Yến tuy rằng phẫn nộ rời đi, nhưng khi họ đi đến một nơi vắng người, lập tức thu liễm vẻ mặt, ngũ quan nhăn lại.
“Người kia nói không sai, An Tử Nhiên quả nhiên sẽ không giúp chúng ta.”
An Tuyết Yến không cam lòng nói: “Ca, hiện tại phải làm sao bây giờ, thật sự hợp tác với người kia sao? Nhưng nếu thất bại, chúng ta nhất định phải chết.”
“Không hợp tác chúng ta cũng chết.” An Diệu Tông hừ lạnh một tiếng. Sòng bạc sẽ không bỏ qua hắn, hơn nữa hai người cũng không chịu được khổ cực, nếu không bí quá hoá liều, họ sớm muộn sẽ chết.
An Tuyết Yến nhớ tới sòng bạc uy hϊếp nếu không trả tiền thì sẽ bán nàng cho kỹ quán, cực kỳ sợ hãi. Nàng oán hận ca lại đi đánh bạc, nhưng An Diệu Tông là thân nhân duy nhất, nàng bất mãn nữa cũng không thể làm gì.
“Chúng ta hiện tại chỉ có một con đường, chính là đáp ứng người kia, xong việc lại chạy trốn tới địa phương khác, hẳn sẽ không có vấn đề.”
“Chỉ có thể như vậy.”
Hai người không biết đối thoại của họ sớm bị nghe được. Xác định họ trở về tửu lầu, người nọ quay về Phó Vương phủ.
Nghe hạ nhân thuật lại, An Tử Nhiên không lộ vẻ kinh ngạc. Phó Vô Thiên hạ triều trở về, hắn liền nói lại chuyện này.
“Vương phi làm thế nào hoài nghi họ bị sai sử?”
“An Diệu Tông ăn chơi trác táng lại không học vấn không nghề nghiệp, nhưng hắn không phải ngu hết thuốc chữa. Hắn rõ ràng biết ta không thích nhà hắn, biết rõ lại vẫn chạy tới tìm ta, tám phần là có mục đích.”
Đại Á đang đánh với Tử Vi Quốc, đã trải qua những chuyện đó, An Tử Nhiên càng cẩn thận hơn. Sự thật chứng minh hắn suy đoán không có sai.
Phó Vô Thiên phái ra hai hộ vệ theo dõi hai người.
Huynh muội An Diệu Tông hoàn toàn không biết mình bị theo dõi, cứ như vậy đi gặp người xúi giục họ. Hộ vệ là cấm vệ Cao Trạch, họ không chịu trở về, nói Hoàng Thượng không có ý chỉ, Phó Vô Thiên liền tận dụng luôn.
“Thế nhưng là Văn Thanh Vũ.” Nghe hộ vệ báo cáo, An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướn mày. Văn Thanh Vũ rốt cuộc nhịn không được ra tay, đáng tiếc tìm lầm đối tượng hợp tác.
“Không sao, xem hắn rốt cuộc chơi xiếc gì, hiện tại quyền chủ động không ở trong tay hắn.” Phó Vô Thiên ngoài miệng không để bụng, động tác lại không chút hàm hồ, lập tức trang bị cho Vương phi của hắn hai ám vệ. Lần trước Vương phi bị bắt cóc ngay trong Quân Tử Thành, lần này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
Phóng dây dài câu cá lớn có đôi khi sẽ câu được con cá chính mình cũng không tưởng tượng. An Tử Nhiên hai ngày sau có cảm giác này.
Một quán trà vị trí tương đối kín, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ngồi ở lầu hai nhìn xuống đường phố, qua cửa sổ nhìn về một góc không dễ phát hiện ở đại đường phía đối diện.
Một người chính là Văn Thanh Vũ. Người kia…… An Tử Nhiên tỏ vẻ, nếu để nàng dưới mí mắt hắn chạy trốn, hắn liền không họ An.
“Vương phi đã không họ An.” Phó Vô Thiên miệng tiện cắm vào một câu.
An Tử Nhiên thúc khuỷu tay vào hắn. Phó Vô Thiên giả vờ bị thương ôm ngực, chỉ tiếc người xem duy nhất không cổ động.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại càng muốn nhập. Nếu dám đến, ta sẽ làm ngươi có đến mà không có về. Thật muốn xem chủ sự sau màn có vì cứu ngươi mà bại lộ bản thân hay không.”
An Tử Nhiên cười. Phó Vô Thiên cảm thấy Vương phi cười có chút thấm, không giống như cười tính kế người khác, càng giống âm trầm trầm cười lạnh.
Hắn lại phát hiện một mặt mà Vương phi không muốn ai biết.