Đại Địa Chủ

Chương 279: Tuyên ngôn

Nữ nhân lôi thôi chính là Giả Mai. Bị giam hai ngày, nàng sớm đã không còn hình tượng như khi mọi người lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng không chú ý tới tất cả mọi người đều tụ tập ở đại đường, thấy Phó Dịch như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Định mở miệng gọi hắn, một giọng nói khác vang lên.

“Chính là nàng.”

Giả Mai quay đầu thấy một nam tử ăn mặc bình thường có vẻ mặt khẳng định chỉ vào nàng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng hiện tại mới chú ý tới trong đại đường có rất nhiều người.

Nam tử tiếp tục nhấn mạnh: “Chính là nữ nhân này, ta không nhớ lầm. Lúc ấy nàng mặc một kiện áo gai màu nâu sẫm, cổ đeo trân châu, không khác gì chiếc này.”

Giả Mai cúi đầu nhìn kiện vật phẩm quý trọng duy nhất trên người, đây là món bảo bối còn sót lại từ khi Vu phủ rơi đài. Nam nhân này rốt cuộc đang nói cái gì, nàng chưa từng gặp hắn, áo gai màu nâu sẫm? Nàng sao có thể mặc loại áo thô ráp rẻ tiền đó……

Đoạn ký ức quen thuộc đột nhiên từ một góc nhảy ra, sắc mặt Giả Mai trắng bệch, áo gai…… Nàng năm trước xác thật vì một chuyện mà mặc vài lần, nhưng lúc ấy nàng là vì……

“Nhớ ra?”

Giọng nói của Phó Dịch truyền vào tai nàng, mang theo lạnh nhạt xưa nay chưa từng có. Giả Mai dùng sức lắc đầu, hoảng loạn phủ nhận: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cái gì chính là ta, các ngươi nhất định là nhận sai người. Dịch ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta thật sự không làm gì cả.”

“Tiếp cận thϊếp thất của Lâm Hâm, cho các nàng một loại thuốc bột, mặt ngoài là vì trợ giúp các nàng thoát khỏi Lâm gia, trên thực tế là vì mượn các nàng để thí nghiệm hiệu quả của thuốc bột. Ngươi hẳn không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy, hoang mang rối loạn trốn đi. Nhưng ngươi không biết, có người tận mắt nhìn thấy ngươi trộm gặp thϊếp thất của Lâm Hâm.”

“Ta không có, ta không có, thật sự không phải ta!” Giả Mai cực lực phủ nhận, nàng sao có thể thừa nhận, kia chính là vài mạng người, nàng nếu thừa nhận thì sẽ khó thoát khỏi cái chết.

An Tử Nhiên liếc nhìn Phó Nguyên Kiến. Phó Nguyên Kiến tức khắc hiểu ý lấy ra một bao thuốc bột dùng giấy vàng gói lại ném tới trước mặt nàng.

“Đây là thứ tìm được ở chỗ ngươi.”

Giả Mai nhìn thấy bao thuốc bột liền biết xong rồi. Nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao Phó Dịch cho nàng ở lại Vương phủ, thì ra hắn ngay từ đầu đã hoài nghi nàng, hơn nữa khi nàng chủ động đưa tới cửa thì tương kế tựu kế.

“Bao thuốc bột này có hiệu quả giống với thứ dược có trong đồ ăn của Quân Kỳ. Ngươi có lẽ không biết, nó có tên là phấn anh túc, thiên kim khó mua, hiện tại ngươi còn gì để nói?” Phó Dịch bình tĩnh nhìn nàng, đã sớm không thể sinh ra một tia thương hại thương tiếc.

Giả Mai đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt có thể nói hung mãnh, “Không sai, chính là ta. Tiện nhân Trịnh Quân Kỳ kia có cái gì tốt, nàng mọi thứ không bằng ta, dựa vào cái gì lại có được thứ mà ta không có……”

Hơn hai mươi năm trước, nàng lựa chọn vinh hoa phú quý ở Quân Tử Thành, vứt bỏ tình cảm thâm hậu với Phó Dịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Khi đó nàng không hối hận, chẳng sợ khi nghe nói Phó Dịch vào Phó Vương phủ, thành quản gia của Phó Vương phủ, nàng cũng không cảm thấy mình chọn sai.

Khi Phó lão Vương gia nhận Phó Dịch làm nghĩa tử, nàng mới có một chút hối hận. Vu phủ đứng trong giới quyền quý của Quân Tử Thành không tính là cao, dùng thượng trung hạ để hình dung thì Vu phủ chỉ có thể xếp hạng trung đẳng. Mà Phó Vương phủ thì rất nhiều quyền quý cũng không dám chọc. Phó Dịch là nghĩa tử của Phó lão Vương gia, giới quyền quý không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật.

Giả Mai không muốn thừa nhận mình chọn sai, cho nên nàng không ngừng tìm lý do tự thuyết phục. Phó Dịch bốn mươi tuổi cũng không cưới vợ sinh con, hắn nhất định là không quên được mình, suy nghĩ này làm Giả Mai rất đắc ý.

Khi chuyện của Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ lan truyền, nàng điên cuồng ghen ghét, vì thế mà cố ý tản lời đồn huỷ hoại thanh danh của Trịnh Quân Kỳ. Nhưng vô dụng, họ vẫn như cũ ra vào có đôi, Phó Dịch thậm chí đưa Trịnh Quân Kỳ đến rạp hát mình thường đi.

Thấy họ ngồi cùng nhau xem diễn, Giả Mai thừa nhận mình đã vặn vẹo tới cực điểm. Giả Mai rất muốn phá hư quan hệ của hai người, nhưng năng lực chung quy hữu hạn. Lời đồn đã làm Phó Vương phủ tức giận, nàng lo lắng mình lại động thủ sẽ bị Phó Vương phủ phát hiện, vì thế không thể không ẩn nhẫn.

Một lần cơ duyên xảo hợp, nàng nhặt được bao thuốc bột kia.

Ban đầu nàng không biết là thuốc gì. Rồi Vu phủ bị xét nhà, loạn thành hỏng bét, con khuyển mà chính thê của Vu Lập Tùng nuôi xông nhầm vào phòng nàng, liếʍ thuốc bột rơi trên mặt đất rồi phát cuồng nơi nơi cắn người. Giả Mai hoài nghi là do thuốc bột, nhưng không dám nói chuyện này với những người khác.

Phó lão Vương gia chính danh cho Phó Dịch, từ nghĩa tử biến thành thân tử, địa vị long trời lở đất, bên tai mỗi ngày đều có thể nghe thấy chuyện về Phó Dịch và phu nhân của hắn, cái gì mà từ đây một bước lên trời, cái gì mà về sau Phó Vương phủ đều là của họ, nàng rốt cuộc không thể ức chế được ghen ghét.

Nàng không xác định bao thuốc bột thật sự có thể làm người phát cuồng hay không, cho nên mới thiết kế thảm án diệt môn của Lâm gia.

Khi Vương phủ chiêu bà vυ', nàng tìm đến phụ nhân vẫn luôn chịu ân huệ của nàng, biên một câu chuyện bi thảm, biến mình thành nữ chính bi tình. Phụ nhân lập tức tin tưởng nàng, coi Trịnh Quân Kỳ là một nữ nhân thập phần ác độc, Phó Dịch cũng thành tra nam.

Phụ nhân tâm tư đơn giản nhưng cực kỳ ương ngạnh, tình nguyện tự sát cũng không muốn khai ra Giả Mai, đáng tiếc một mạng người.

Giả Mai không biết phụ nhân thất bại. Phó Dịch phong tỏa tin tức, lại thả tin mẫu tử Trịnh Quân Kỳ bệnh tình nguy kịch ra bên ngoài, mục đích là muốn dẫn đầu sỏ gây tội xuất hiện.

Giả Mai lập tức mắc mưu. Thuốc bột đối với nam tử thành niên đã có hiệu quả như vậy, Trịnh Quân Kỳ đã hoài thai càng không thể sống được. Nàng chỉ cần đúng lúc an ủi Phó Dịch đang thương tâm khổ sở, hắn nhất định sẽ nhớ tới thời gian tốt đẹp họ từng ở bên nhau, nàng sẽ có cơ hội tấn công nội tâm của hắn, trở thành nữ chủ nhân của Phó Vương phủ.

Đây là nguyên nhân Giả Mai gấp không chờ nổi xuất hiện. Cũng vì nước cờ sai này, Phó Dịch mới hoài nghi nàng, Giả Mai xuất hiện quá trùng hợp.

Nghe lời nàng nói, càng không có ai đồng tình nàng. Tâm tư nàng không có gì ngoài sự ích kỷ. Huynh đệ cũng có khả năng trở mặt thành thù chứ đừng nói hai người không có quan hệ huyết thống, chỉ liên hệ bằng một đoạn hôn ước. Nàng đã tự mình chủ động chặt đứt quan hệ hai người.

“Chỉ bằng ánh mắt ta tốt hơn ngươi.”

Trịnh Quân Kỳ xuất hiện ở cửa, một tay đỡ bụng, được nha hoàn dìu vào. Tất cả mọi người đều không ngờ nàng sẽ xuất hiện.

Phó Dịch cũng cho rằng đã giấu được nàng, vội vàng đi qua đỡ nàng vào trong, bất đắc dĩ nói: “Nàng sao lại qua đây?”

Trịnh Quân Kỳ giận dữ trừng hắn một cái, “Ngươi thật cho rằng ta cái gì cũng không biết, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ta.”

“Ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến nàng và hài tử trong bụng, nên mới bảo họ gạt nàng.” Phó Dịch vội vàng giải thích.

Trịnh Quân Kỳ đương nhiên biết, nàng không phải thật sự oán giận. Nghĩ vậy, nàng nhìn về phía Giả Mai, trùng hợp thấy được ánh mắt oán độc kia, cũng không giận, gợi lên khóe miệng nói: “Sao, ngươi không phục? Ngươi nếu có mắt thì sẽ không từ bỏ Phó Dịch đi gả cho một nam nhân thê thϊếp thành đàn, đây là con đường chính ngươi lựa chọn. Nữ nhân dơ bẩn như ngươi, đừng tùy tùy tiện tiện lấy ta ra so sánh, bởi vì căn bản không thể so tính.”

“A!!!” Giả Mai hận không thể nhào lên xé nát cái miệng kia, xé nát cái bụng kia, dám nói nàng dơ, dám nói nàng dơ?!

Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, họ chưa từng thấy Trịnh Quân Kỳ sắc bén như vậy, đặc biệt là câu cuối cùng, quả thực là xát muối lên miệng vết thương của đối phương.

“Cuối cùng, nói cho ngươi một điều.” Trịnh Quân Kỳ chiếm hữu ôm cánh tay Phó Dịch, tiếp tục hung hăng đả kích, “Nam nhân này là của ta, hắn vĩnh viễn không thuộc về ngươi, trước kia không phải, hiện tại không phải, về sau càng không phải. Cuộc đời của ngươi đã xong rồi.”

Tất cả đã có thể dự kiến kết cục của Giả Mai. Giả Mai trong lòng cũng rất rõ ràng, nhưng nghe Trịnh Quân Kỳ nói ra làm nàng vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt. Nữ nhân này dựa vào cái gì mà trên cao nhìn xuống nàng rồi nói những lời này!

Giả Mai nổi điên nhào về phía Trịnh Quân Kỳ, lại bị người gắt gao đè lại, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo thập phần khủng bố. Ghen ghét có thể làm một người biến thành như vậy, không khỏi làm người thổn thức.

Phó Vương phủ không lén xử trí Giả Mai mà giao cho quan phủ. Có nhân chứng vật chứng, quan phủ trực tiếp phán Giả Mai tử hình, ba ngày sau chấp hành.

Một nữ nhân cố chấp rốt cuộc biến mất khỏi tầm nhìn. Sự tình cuối cùng được giải quyết viên mãn.