Nói đến Phó Nguyên Thành, Phó Nguyên Phàm cảm thấy từ khi phụ hoàng ốm đau trên giường, hắn trở nên ngày càng không thể nói lý. Tuy rằng hiện tại triều đình cơ hồ đã thành vật trong túi của hắn, nhưng ít nhất còn chưa chính thức ngồi lên vị trí kia, Phó Nguyên Thành căn bản không có quyền lợi quản hắn đi nơi nào.
Phó Nguyên Phàm nghĩ đến liền phiền, nhưng cấm vệ đều tuân lệnh Phó Nguyên Thành.
Úc Bá Phi mang binh xuất chin, Phó thống lĩnh Cung Vân tạm thời thay thế vị trí của hắn quản lý cấm vệ quân trong hoàng thành, quyền lợi không thể nói không lớn. Nhưng không được bao lâu, Phó Nguyên Thành lấy lý do Cung Vân một mình có thể không đủ khả năng quản lý nên xếp vào một người lại một người.
Tướng lãnh trẻ kia là người của Phó Nguyên Thành, đương nhiên sẽ không nghe theo Cung Vân, đôi khi còn làm trái. Không có Úc gia, Cung Vân cho dù là Thống lĩnh cấm vệ quân lâm thời nhưng cũng bắt đầu trở nên chật vật, người của Phó Nguyên Thành trong tối ngoài sáng đều xa lánh hắn.
Đến một tháng trước, quan hệ của họ đột nhiên tốt lên. Có người nói tướng lãnh trẻ kia đã tìm Cung Vân, không biết nói gì đó, rồi hiện tượng xa lánh không xuất hiện nữa.
Lúc ấy Phó Nguyên Phàm chưa biết những việc này. Đến mấy ngày khi hắn muốn xuất cung lại bị cản, lúc ấy người dẫn đầu là Cung Vân, chính hắn nói Phó Nguyên Thành hạ lệnh không cho hắn xuất cung, hắn nghi ngờ Cung Vân nguyên đứng về phe Phó Nguyên Dương rất có thể bị thu mua. Hỏi thăm mới biết, hai tháng trước, người của Phó Nguyên Thành bắt đầu thường xuyên với Cung Vân, không biết họ hứa hẹn cái gì, Cung Vân tựa hồ thỏa hiệp.
Nghĩ vậy, Phó Nguyên Phàm lập tức kéo An Tử Nhiên đến một góc, thật cẩn thận nhìn bốn phía một lượt mới hạ giọng nói: “Đường phu, ta cảm thấy Cung Vân nhất định là bị thu mua, Úc gia khả năng sắp đổ, đến lúc đó Đại Á sẽ thật sự sẽ biến thành của Phó Nguyên Thành.”
“Ngươi không thích hắn làm hoàng đế?” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Phó Nguyên Phàm nhỏ giọng nói: “Thẳng thắn mà nói, với tài năng của Phó Nguyên Thành thì hắn xác thật thích hợp làm hoàng đế nhất. Nhưng ta cảm thấy dã tâm của hắn rất lớn, thời khắc đều tính kế cái gì, hơn nữa có điểm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Tuy ta không có bản lĩnh, nhưng ta biết người tâm thuật bất chính tuyệt đối không thích hợp làm hoàng đế. Bỏ qua một bên năng lực của hắn, ta xác thật không quá thích hắn.”
An Tử Nhiên đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi có muốn làm hoàng đế?”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, hoảng loạn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người nghe lén mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng báo: “Đường phu, lời này không thể tùy tiện nói bậy, nếu như bị người của Phó Nguyên Thành nghe được, ta nhất định phải chết.”
Một hoàng tử có ý đồ với ngôi vị hoàng đế, Phó Nguyên Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua, khi hắn chưa thành niên đã hiểu điều này, cho nên vẫn luôn biểu hiện không hề có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, cũng chưa từng chủ động nhắc tới tham chính linh tinh, ngay cả yêu thích cũng tận lực tránh các loại thư tịch lý luận trị quốc, cơ bản đều chỉ xem thơ từ ca phú.
“Ngươi cũng quá trông gà hoá cuốc đi?” An Tử Nhiên không để bụng.
Phó Nguyên Phàm thấy hắn không chút để ý, có chút sốt ruột nói: “Đường phu đừng như vậy a, mẫu phi nói, Phó Nguyên Thành rất có thể đã xếp người bên cạnh chúng ta, nói không chừng Phó Vương phủ cũng có.” Phó Vương phủ không phải tép riu, Phó Nguyên Thành khôn khéo lại có thủ đoạn sao có thể sẽ xem nhẹ Phó Vương phủ.
“Đường phu, ta muốn thương lượng có thể chứ?” Phó Nguyên Phàm đột nhiên tươi cười lấy lòng, túm tay áo An Tử Nhiên nhẹ nhàng cọ.
An Tử Nhiên rút tay áo ra, “Nói đi, không nên động thủ động cước.”
Phó Nguyên Phàm thương lượng: “Lát nữa đường phu đường ca rời đi, có thể cho ta đi cùng. Đường phu cũng biết ta là người hiếu động, bị nhốt trong hoàng cung ta sẽ nghẹn chết. Hơn nữa bên người nơi nơi có người giám thị, làm gì cũng bó tay bó chân, cuộc sống này thật sự không phải dành cho người, được không?”
“Chuyện này ngươi hẳn nên đi cầu đường ca của ngươi.” An Tử Nhiên nói, hắn không muốn chuốc hoạ vào thân.
“Chính là đường ca nghe đường phu.” Phó Nguyên Phàm phán đúng trọng tâm.
An Tử Nhiên nâng lên mí mắt, đôi mắt hơi nheo lại một chút, “Ngươi như sao biết đường ca của ngươi sẽ nghe ta?”
Nghe vậy, Phó Nguyên Phàm đắc ý cười rộ lên, “Ta đương nhiên biết, đường ca nếu không thích đường phu thì sao sẽ cưới. Mỗi lần hai người ở bên nhau, đôi mắt của đường ca luôn dính trên người đường phu. Ta nghe nói đường ca khi còn nhỏ không thích cười nhưng cũng không phải mặt than, hắn chính là loại mặt không biểủ cảm không chút để ý, thật giống như không có thất tình lục dục. Nhưng từ khi thành thân thì không giống nữa, mỗi lần nhắc tới đường ca, đôi mắt hắn đều cười.”
“Ta nhớ mẫu phi từng nói, một người nếu thay đổi, như vậy người thay đổi hắn rất có khả năng chính là ái nhân của hắn. Trước kia ta không tin, nhưng hiện tại ta tin, nói thật, ban đầu ta lo lắng đường phu sẽ hoàn toàn thay đổi đường ca, khi phát hiện hắn chỉ đối xử đặc biệt với một mình đường phu, ta liền an tâm.”
An Tử Nhiên: “… Vì cái gì?”
“Cái gì vì cái gì?”
“Vì cái gì lại yên tâm?” Hắn cảm thấy sai sai.
“Bởi vì đường ca là thần tượng của ta a, bởi vì đường ca không giống người thường ta mới sùng bái, nếu hắn biến trở về người bình thường, ta không xác định còn có thể coi hắn là thần tượng hay không.” Phó Nguyên Phàm làm một bộ đương nhiên.
“Rất tốt, gặp lại!” An Tử Nhiên dứt khoát lưu loát ném xuống một câu từ biệ, xoay người đi.
Phó Nguyên Phàm nhất thời không kịp phản ứng, khi hắn đi xa mới vội vàng đuổi theo, “Đường phu, đừng đi nhanh như vậy a, từ từ, còn có còn có, đường phu rốt cuộc có đáp ứng hay không a?”
Hai người một lần nữa đi đến Nghị sự nội các, Phó Vô Thiên cùng lúc đó đi ra, thấy Phó Nguyên Phàm lôi kéo Vương phi của hắn, đi tới.
“Hai người đang làm gì?”
An Tử Nhiên đã sớm thấy Phó Vô Thiên đi ra, nhân lúc Phó Nguyên Phàm hoảng sợ thì tránh đi, định đáp lời, Phó Nguyên Thành cùng đại thần cũng lục tục đi ra, thấy họ thì lập tức đi tới.
Phó Nguyên Thành liếc nhìn An Tử Nhiên một cái, ánh mắt dừng trên người Phó Nguyên Phàm, “Lục đệ sao lại ở chỗ này?”
Phó Nguyên Phàm vừa thấy hắn lập tức không hoạt bát nổi, thậm chí có chút xa cách, một người hạn chế tự do của hắn, hắn thật sự thích không nổi, “Đệ vì sao không thể ở chỗ này, chẳng lẽ Nhị ca muốn đệ ở trong điện giống thiên kim tiểu thư dưỡng ở khuê phòng đại môn không ra nhị môn không mại?”
Phó Nguyên Thành như không nghe ra hắn châm chọc, cười nói: “Sao có thể, nam tử nên hoạt bát.”
“Vậy thì tốt, lát nữa đệ muốn xuất cung cùng đường ca đường phu đến Phó Vương phủ chơi, Nhị ca sẽ không để ý chứ?” Phó Nguyên Phàm được nước lấn tới, nói xong còn chớp mắt ra hiệu với An Tử Nhiên.
“Vậy thì cùng đi.”
Ngoài dự đoán, người đáp lại là Phó Vô Thiên. Phó Nguyên Phàm kinh ngạc nhìn qua.
Phó Nguyên Thành cũng hơi nhíu mi, trước mặt Phó Vô Thiên, hắn không thể lấy cớ đối phó với Phó Nguyên Phàm, tuy rằng hắn hiện tại phần thắng rất lớn, nhưng Phó Vương phủ vẫn là tai hoạ ngầm, nếu không thể hoàn toàn mượn sức Phó Vương phủ, hắn sẽ không thể yên tâm, trước mắt mà nói, hắn chưa muốn tuyệt giao quan hệ với Phó Vương phủ.
“Nếu Lục đệ muốn đến Phó Vương phủ, vậy cứ đi thôi. Nhưng nhớ đừng đi lâu, mẫu phi sẽ nhớ đệ, đệ cũng biết nàng
trước nay không hy vọng đệ xuất cung lâu, ta sẽ phái người đi báo cho nàng, không cần lo lắng.”
Phó Nguyên Phàm nhíu mi, “Đệ biết.” Vốn định tự mình tìm người đi báo, nhưng ngẫm lại Phó Nguyên Thành hiện tại không có khả năng làm gì mẫu phi, hắn liền không nói nữa.
Ba người nhanh chóng biến khỏi tầm mắt Phó Nguyên Thành.
“Vương gia, để họ tiếp xúc có ổn không?” Tâm phúc khi không còn thấy họ mới mở miệng, hắn nhìn ra được Vương gia không muốn Lục hoàng tử tiếp cận Phó Vương phủ, nếu không cũng sẽ không hạn chế tự do của hắn.
Phó Nguyên Thành hừ nhẹ một tiếng, “Không cho Phó Nguyên Phàm đi cùng, Phó Vô Thiên sẽ hoài nghi bổn vương không thiệt tình thành ý hợp tác. Nếu hắn hợp tác với Phó Nguyên Dương, bổn vương sẽ gặp phải phiền toái lớn, ngươi nói bổn vương sẽ cho tự tìm phiền toái sao?”
Tâm phúc lập tức nói: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ họ lui tới?”
“Kế tiếp phỏng chừng không có biện pháp hạn chế Phó Nguyên Phàm, tìm người nhìn chằm chằm khẩn, mỗi ngày báo cáo hành tung của họ, không bỏ qua bất kì điểm khả nghi nào.”
“Vâng, Vương gia.”
Phó Nguyên Phàm tiếp tục phun nước đắng với Phó Vô Thiên như với An Tử Nhiên, mục đích là muốn họ đáp ứng về sau để hắn thường thường đến Phó Vương phủ chơi. Hôm nay hắn đã nhìn ra, Phó Nguyên Thành quả nhiên không muốn trở mặt với đường ca, cho nên mới lùi bước.
Vì thuyết phục Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên, hắn nỗ lực biểu hiển ra thanh âm và tình cảm phong phú, kém chút nữa là xướng tuồng, cuối cùng bị Phó Vô Thiên chặn bằng một câu, “Ồn nữa thì ném ngươi giữa đường.”
Phó Nguyên Phàm lập tức câm miệng.