Hồng Trần Như Nước

Chương 1-1

Edit: Thu Lệ

Thật ra thì ngày nay đối với Tống Tinh Thần mà nói, quả thật rất gay go.

Cô lái xe đến trước công ty chuyển phát nhanh giao hàng, trên đường về lại kẹt xe, cô liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay tiện tay mở radio lên. Kẹt xe làm cô tâm phiền ý loạn, nghĩ tới lát nữa phải đi xem mắt, lông mày lập tức nhăn lại.

Cả nhà Tống Tinh Thần đều là giáo sư, ba Tống Quốc Lương, mẹ Lý Thanh Nhã, đều là giáo sư đại học A. Mà lúc Tống Tinh Thần mới vừa tốt nghiệp cũng ở lại trường làm giảng viên, chỉ là dạy được một năm thì từ chức về nhà mở một cửa hàng trên taobao(*).

(*)Hệ thống bán hàng của taobao.com là một công ty con thuộc tập đoàn Alibaba đã đánh bật thế lực thương mại điện tử lớn là ebay ra khỏi thị trường Trung Quốc. Được nhận định là website uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc, đây là nơi thực sự lý tưởng để mua hàng trực tuyến hay mua oder.

Cuối cùng, dòng xe trước mặt cũng từ từ di chuyển, cô thở phào nhẹ nhõm, di chuyển theo.

Chờ đến khi cô chạy đến quán cà phê đã trễ mất nửa giờ rồi, còn kém một giây nữa là đúng. Cô thở nhẹ ra một hơi, tiện tay vén tóc ra sau tai đẩy cửa bước vào.

Tống Tinh Thần thoáng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi gần cửa sổ, tầm mắt anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi trầm tĩnh như nước lại giữ kín như bưng. Có lẽ là do nguyên nhân đặc thù của nghề nghiệp, cho dù toàn thân anh ta mang màu sắc ấm áp, hòa hợp, nhưng nhìn vẫn có một phong cách lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều.

Có lẽ chính là anh ta.

***

Tô Thanh Triệt cảm nhận được tầm mắt ở cửa, xoay đầu lại, quả nhiên đôi con ngươi không có tình cảm dư thừa như Tống Tinh Thần đoán. Cô ôm túi, không nhanh không chậm đi vào.

Cảnh vật trong quán cà phê rất ưu nhã, trong đại sảnh còn vang lên tiếng đàn dương cầm êm dịu. Cô đi tới trước bàn, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, thấy anh ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt lạnh lẽo đó hơi sững sờ, "Anh là Tô Thanh Triệt?"

Lúc này, Tô Thanh Triệt dịu đi ý lạnh trong mắt, đứng lên, kéo ghế ra giúp cô, "Là tôi, mời ngồi."

Tống Tinh Thần nhíu mày, biết nghe lời phải, "Xin lỗi, tôi tới trễ."

Tô Thanh Triệt khẽ kéo kéo khóe môi, cười như không cười lại hơi chút châm chọc, anh vuốt ve thành ly, không chút để ý nói: "Thì ra cô Tống vẫn có quan niệm về thời gian."

Tống Tinh Thần dừng lại, ngước mắt nhìn, đôi con ngươi cũng không còn dịu dàng và bình tĩnh như vừa rồi, mà trở nên có chút sắc bén."Đoàn trưởng Tô bất mãn sao? Nếu nhớ không lầm thì đã nói xin lỗi rồi."

Tô Thanh Triệt cũng không giận, chỉ đẩy thực đơn qua. "Cô có thể gọi tôi là Tô Thanh Triệt."

Tống Tinh Thần cong môi cười, vừa cúi đầu nhìn thực đơn ánh mắt bỗng trở nên châm chọc, ỷ vào chút quan hàm và gia đình quyền quý này mà lên giọng trước mặt cô?

Mẹ nó, tôi khinh!

Lúc ngẩng đầu lên, lại cười nhạt một tiếng như vừa rồi, nhín về phía nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: "Moka là được rồi."

Tô Thanh Triệt lưu cẩn thận để ý những động tác nhỏ này của cô, âm thầm bật cười. Cô còn tưởng rằng mình giấu rất kỹ, nhưng chút biến chuyển này sao có thể giấu giếm được ánh mắt của anh.

Nhất thời không nói chuyện.

Tống Tinh Thần cũng rất tự nhiên, chờ Moka được bưng lên, khẽ nhấp một miếng mới lộ giọng điệu “giải quyết việc chung” nói: "Nếu anh Tô không ngại, có thể nói rõ, giới tính, cân nặng, chiều cao, số đo ba vòng, tiền lương, tiền gửi ngân hàng không?"

Tô Thanh Triệt nhíu mày, gọn gàng linh hoạt, "Xin lỗi, tôi rất để ý."

Tống Tinh Thần nhún nhún vai, nặng nề thả lại cái ly lên bàn, ngước mắt theo dõi con ngươi đen nhánh trầm tĩnh của anh mà gằn từng chữ: "Vậy xin hỏi anh Tô, có thể tiết lộ cái gì? Màu sắc qυầи ɭóŧ?"