Chỉ Cần Là Anh

Chương 3: Quà cảm ơn

Bữa ăn tối của họ kết thúc lúc 10h hơn, Dương Dạ Anh sau đó lại tốt bụng đưa Thừa Hạo về nhà

Chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở một tiểu khu tồi tàn, vì trời đã khuya, ánh đèn đường cứ nhấp nháy rồi lại bật tắt khiến cả một tiểu khu như vậy nhìn thật sự rất đáng sợ

Thừa Hạo lúc này lên tiếng

- Chủ Tịch, để tôi ở đây là được, cậu mau về đi, chỗ này không được an toàn lắm

Dương Dạ Anh không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào tiểu khu tồi tàn này. Trong lòng không rõ tư vị gì đối với Thừa Hạo, chỉ đành gật đầu mà nói

- Ân!! Tôi về đây. Mai là chủ nhật, anh nghĩ ngơi cho tốt!!!

- Hảo!!!

- Thừa Hạo, anh...có thể cho tôi số điện thoại của anh không?

Thừa Hạo nhíu mày, trong lòng ấy lên tia nghi hoặc chậm rãi hỏi

- Làm gì???

Thấy mình hơi thất thố, Dạ Anh vội vàng giải thích

- Tôi..tôi nghĩ là anh đã giúp tôi nhiều lần, tôi chỉ hi vọng sau này có dịp liền trả ơn anh mà thôi. Cho nên...cho nên

Thừa Hạo từ trong túi quần rút ra một chiếc điện thoại khá cũ kĩ sau đã bình ổn nói

- Nói số của cậu đi, tôi nháy qua ( Cỏ: Sao tui thấy Thừa Hạo chẳng sợ cái vị chủ tịch của chúng ta vậy nhể •_•)

- Số của tôi là XXXXXXX

Bàn tay của Thừa Hạo nhanh nhẹn bấm từng con số Dương Dạ Anh đọc, sau đó bấm gọi đi. Lập tức chiếc điện thoại đời mới nhất của cậu vang lên một số lạ, cậu ngắt máy sau đó cười với Thừa Hạo

- Ân!! Đây là số của anh,về nhà tôi sẽ lưu tên lại, cũng trễ rồi anh mau vào nhà đi, tôi về đây

- Đi đường cẩn thận!!!

Thừa Hạo mở cửa xe đi ra, sau đó đợi chiếc xe chạy đi thật xa, mất hút trong bóng tối lúc này mới an tâm đi về nhà của mình

Lúc này trên giường, cả hai người đều không ngủ được, Dương Dạ Anh với tay lên đầu tủ lấy điện thoại của mình, nhìn dãy số của Thừa Hạo mà nhớ cho thật kĩ, sau đó lại nghĩ nghĩ, một lúc sau vui vẻ sửa tên Thừa Hạo trong điện thoại mình thành Hạo Hạo

Thừa Hạo cũng mỉm cười thay tên của Dựng Dạ Anh thành " Cục Bông " sau đó mới yên tĩnh kéo chăn lên đi ngủ. Có lẽ trong đêm nay, cả hai đều rất vui trong lòng

-----------*****-----

Vì là chủ nhật, nên Dạ Anh cũng thảnh thơi không ít, sau khi chuẩn bị tốt một số văn kiện xong, cậu lại cảm thấy nhàm chán, bất chợt cậu nhớ lại hình ảnh Thừa Hạo ngày hôm qua bận một thân đồ cũ kĩ, trong lòng liền ngứa ngáy không ít, quyết định lên lầu thay đồ rồi đi mua sắm một chút ít

Trên đường lái xe đến trung tâm mua sắm, cậu luôn cho mình chỉ là vì lòng tốt của anh ấy nên mới mua đồ cảm ơn người ta. Nhưng trong lòng cậu lại không biết rằng, mình đối với con người mới gặp hai lần này lại thì không chút phòng bị nào

Dạo một vòng quanh khu mua sắm, mua về không ít áo quần cùng giày dép theo kích cỡ của Thừa Hạo trong trí nhớ của mình, Dạ Anh vừa lòng thanh toán tiền chuẩn bị ra về, lúc đi ngang qua cửa hàng bán điện thoại, cậu lại nhớ rõ rằng điện thoại của Thừa Hạo thực sự cũ kĩ đến không tưởng được, đôi chân của cậu như phát giác bước vào cửa hàng, chọn một chiếc điện thoại Iphone X giống mình nhưng là màu đen sau đó đóng gói, thanh toán tiền rồi mới vui vẻ bắt đầu lái xe rời khỏi trung tâm ( Cỏ: Cứ có cảm giác như con mình nó bị dại trai:v)

Chiếc xe một đường chạy thẳng đến tiểu khu của Thừa Hạo, vừa lái xe cậu vừa lôi điện thoại ra, bấm số của anh mà gọi, chuông reo chưa được 4 lần đã có người bắt máy

- Chủ tịch???

- Ân!! Là tôi

- Cậu có chuyện gì sao???

- Không có gì, chỉ là tôi đang trên đường lái xe đến tiểu khu của anh, nhưng lại không biết nhà anh ở chỗ nào, anh mau xuống đón tôi đi nha. Tôi có vài thứ cần đưa cho anh

Nói rồi, khong đợi Thừa Hạo trả lời, cậu liền tắt máy, đạp chân ga phóng nhanh hơn

Thừa Hạo thấy cậu đã tắt máy, khuôn mặt vẫn không biểu tình đi đến chỗ lần tối cậu dừng xe mà đứng đợi, chưa đầy 10 phút sau, Dương Dạ Anh hai tay mang theo túi lớn túi nhỏ chạy bộ đến

Thừa Hạo nhìn hình ảnh này càng thấy không vui, tiến đến đỡ đồ trong tay của cậu, sau đó hỏi

- Cậu đi bộ đến đây???

- Không!! Tôi đi xe nha, nhưng đậu ở lề đường ngoài kia, sợ đường trong này nhỏ, giao thông không tiện nên tôi để ngoài kia

- Mệt không???

- Có một chút!! Khoan nói đến chuyện này!! Mau dẫn tôi lên nhà của anh đi

Thừa Hạo gật đầu, sau đó từ tay Dạ Anh lấy hết mấy túi còn lại mà xách đi, cậu nhanh nhẹn bước theo anh

Nhà của Thừa Hạo rất nhỏ, cả ngôi nhà chỉ bằng cái phòng khách nhà cậu, nhưng nó lại gọn gàng và rất sạch sẽ, Dạ Anh nửa điểm cũng không có chán ghét

Thừa Hạo đặt những túi đồ lên trên bàn, sau đó đi rót cho Dạ Anh một cốc nước lọc đưa tới, cậu một hơi uống hết ly nước. Anh còn nhẹ nhàng dùng khăn bông lau đi những giọt mồ hôi trên trán Dạ Anh, động tác ôn nhu đến lạ thường khiến cậu đỏ mặt

Như nhớ ra vấn đề chính, cậu nói với anh

- Thừa Hạo, tôi có mua một ít quần áo cho anh đó

Thừa Hạo nghe cậu nói vậy, liền hỏi

- Cậu vì sao lại mua cho tôi??

- Ai!!! Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi mà. Nhớ phải mặc đó, tôi nghĩ là sẽ vừa với anh, vì lúc trước tôi là nhà thiết kế, nên rất biết nhìn kích cỡ, anh yên tâm đi. A!! Đúng rồi, tôi còn mua một chiếc điện thoại đó, anh có vui không??

- Dạ Anh!!!

- Hửm

- Tôi cứu cậu không phải vì những thứ này, cậu mau mang về đi

Dạ Anh trợn mắt hỏi

- Tại sao!! Anh không thích ư??

- Không phải, nhưng tôi không muốn lợi dụng cậu

- Tôi nào có để cho anh lợi dụng, đây là chút quà cảm ơn của tôi thôi, anh mau nhận đi nếu không tôi sẽ buồn lắm nha.

Thừa Hạo bắt đắc dĩ thở dài, gật đầu nói cảm ơn

- Cảm ơn cậu, xem như chúng ta không ai nợ ai, sau này cậu không cần áy náy nữa đâu

Dạ Anh nghe Thừa Hạo nói như vậy, trong lòng liền khó chịu, cậu bĩu môi, đôi mắt hiện lên tủi thân mà hỏi

- Anh cảm thấy tôi phiền lắm sao???

( Cỏ: Con trai, hình tượng tổng tài đâu, sao ở cạnh chồng là lòi tính bánh ướt ra liền vậy con. Sang lên cái coi:v)

- Thừa Hạo giải thích

- Tôi không có chán ghét cậu

- Vậy tại sao anh lại không muốn gặp tôi. Từ nhỏ đến lớn cũng vậy, chẳng ai muốn gần tôi cả. Khó khăn lắm tôi mới tiếp xúc với người lạ. Vậy mà anh cũng chẳng cần tôi

Lúc này đôi mắt Dạ Anh đỏ lên, cậu sắp khóc thật rồi nha

Thừa Hạo nghe cậu nói vậy, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, không nghĩ nhiều liền đi đến gần, nâng môi cậu lên mà hôn xuống

Dạ Anh trừng mắt,thời gian dường như dừng lại, không gian yên tĩnh đến lạ thường, lúc này có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của cả hai đang đập. Dạ Anh dường như cũng không có chán ghét mà đẩy Thừa Hạo ra, cứ để anh hôn mình như vậy rất lâu

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ,những còn chim đậu trên cành cây mà hót ríu rít, hình ảnh hai người hôn nhau tạo thành một bức tranh thật đẹp

-----------***------

Cỏ nói này, truyện của Cỏ viết hầu như là vừa gặp liền yêu

Nên hy vọng sau này mọi người đừng hỏi Cỏ sao bọn họ yêu nhau nhanh thế nhé. Bởi vì Cỏ thật sự cuồng thể loại gặp một phát là yêu luôn này nha (=^.^=). Mong mọi người hãy ủng hộ Cỏ nà, yêu lắm