Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Hỗ Quân vừa thanh toán xong, đứng bên cạnh nhìn Thẩm Tự Kính và Lưu Chấn Quốc không để ý đến thân phận, cãi nhau như mấy bà già tranh giành thức ăn ngoài chợ, giờ khắc này trên mặt ông lộ ra vẻ may mắn.
May mà, may mà đi trước một bước cướp được, nếu không sẽ giống như hai vị này vậy, nhìn hai vị này hiện tại đâu còn giữ được phong độ của người có văn hóa cơ chứ.
"Tôi nói ông tại sao lại không hiểu kính già yêu trẻ? "
"Đúng vậy, ông lớn hơn tôi, tôi là ấu a, ông nên nhường cho tôi. "
Lúc nghe Lưu Chấn Quốc đã hơn sáu mươi tuổi nói ra bản thân mình là "Ấu ", tất cả mọi người có mặt ở đây đều không còn gì để nói chỉ biết ngước mặt nhìn trời, ông mà còn ấu ư, tuổi của ông đã làm ông nội của người ta được rồi, mà vẫn có thể nói ra lời vô sỉ như vậy.
Lời nói của Lưu Chấn Quốc đã khiến họ nhận ra không ít điều mới mẻ về thành phần goi là tri thức.
"Hai vị đừng cãi nhau nữa, mấy thứ này đều không thích hợp đối với hai người, về sau nếu là có thứ tốt tôi sẽ thông báo cho hai người. "
Phương Minh cười khổ hắn không mở miệng ngăn Thẩm Tự Kính và Lưu Chấn Quốc lại thì không được, nếu không hai người này có thể đứng đó mà cãi nhau cả ngày.
Đúng là lão ngoan đồng, dùng từ lão ngoan đồng không sai chút nào, chỉ trong một ngày từ một ông già lại cư xử như một đứa trẻ, bộc lộ ra ngoài tính tình thật.
"Phương tiên sinh... "
Thẩm Tự Kính và Lưu Chấn Quốc trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ thật không ngờ bọn họ tranh luận nửa ngày cuối cùng vẫn là không được mua.
Chứng kiến hai vị lão nhân vẻ mặt sầu khổ biểu tình, Hỗ Quân càng thêm đắc ý, ngay cả ông cũng chưa từng nhìn thấy đường đường là một ông chủ của một xí nghiệp mấy trăm tỷ, lại vì mua được một đồ vật mấy mươi vạn mà đắc chí.
"Phương lão đệ, vị bằng hữu này của tôi đã thanh toán xong rồi. "
Bạn của Từ Phú Hào quay lại nhìn Phương Minh chằm chằm, Phương Minh gật đầu, một khắc sau liền ấn tay vào ổ khóa bằng vân tay trên cửa kính, cái tủ bằng kính này là do hắn làm, toàn bộ đều là dùng kiếng chống đạn, chỉ có vân tay của hắn cùng Đại Trụ mới mở được.
Mở tủ kính ra, Phương Minh đem cái hộp gỗ đựng vòng đeo tay ra nhưng từ đầu tới cuối đều không trực tiếp chạm vào đồ vật trong hộp gỗ, khi thấy bạn của Từ Phú Hào vươn tay tới, hắn liền giơ tay ngăn lại.
"Cái vòng tay này ngoại trừ vợ của anh không được để cho ai khác động tới kể cả anh. Đợi đến khi vợ anh tự tay đeo vào, sau ba canh giờ mới có thể để người khác động vào, nhưng vẫn nên hạn chế tiếp xúc. "
Phương Minh thừa nhận rằng thứ gọi là linh khí đặc biệt là những thứ linh khí dùng để bảo hộ chính là một loại đồ vật dùng để gia trì khí tràng của chủ nhân.
Lúc trước đã có nói qua, mỗi người đều có từ trường của riêng mình, nhưng từ trường không phải cố định không đổi mà có thể bị ảnh hưởng bởi tác động của người ngoài, tỷ như có người sau khi kinh sợ, khí tràng phương diện nào đó liền là sẽ biến đổi thành suy yếu, nhưng nếu như lúc ấy có đồ vật này, có thể ổn định lại khí tràng.
Cũng chính bởi vì điểm này, nên trước khi linh khí chưa nhận dạng được chủ nhân của mình thì không được để cho người khác đυ.ng vào, bởi vì tác dụng của nó sẽ không hiển lộ khi chưa tiếp xúc với chủ nhân của mình.
Linh khí chỉ tiến hành tăng thêm khí tràng cho chủ nhân của mình, nhưng khí tràng của mỗi người đều không giống nhau, cho nên nếu như linh khí trước khi nhận chủ nhân mà bị người khác đυ.ng vào, như vậy linh khí sẽ phát huy tác dụng dựa trên khí tràng của người khác.
Cho nên, linh khí không được phép bị người lạ đυ.ng chạm trước khi nhận chủ nhân.
Đợi đến khi linh khí cố định được khí tràng của chủ nhân rồi thì không sợ bị khí tràng của người lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm biến đổi.
Đương nhiên, tốt nhất không nên cho những người khác đυ.ng chạm quá nhiều, nhất là những người đeo linh khí trong mình, để tránh không bị khí tràng của người khác quấy nhiễu khí tràng của linh khí.
"Được, được, được, tôi nhất định sẽ làm theo lời Phương tiên sinh nói. "
Lão Vương tiếp nhận hộp gỗ, cực kỳ cẩn thận đến từng li từng tí, thậm chí lúc đóng nắp lại chỉ dùng một ngón tay, vì sợ mình sơ ý chạm vào.
"Phương tiên sinh,
Tôi phải đi trước đây, về sau có thứ gì tốt cậu nhớ nói cho tôi biết. "
Từ Phú Hào vừa nghe lão Vương nói liền mất hứng, "Lão Vương sao ông lại như vậy, hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của Phương tiên sinh, ông mới vừa mua được đồ liền rời đi, ít ra cũng phải ở lại một lát đã chứ. "
"Không cần." Phương Minh cười xua tay, hắn hiểu được tâm tình của lão Vương, lúc này làm sao còn ở lại chơi được nữa, nhất là khi hắn vừa nói xong mấy câu trên, sợ rằng trong lòng bây giờ chỉ có một chuyện duy nhất phải làm, đó chính là mau sớm đem cái vòng tay này về cho vợ của ông ấy.
"Đa tạ Phương tiên sinh hiểu được tâm tình của tôi, đợi có thời gian tôi nhất định sẽ mời Phương tiên sinh một bữa. "
Lão Vương không khách sáo, ông ta hiện tại đúng là lòng nóng như lửa đốt, cho nên nói những lời này xong liền vội vã rời đi, chỉ để lại Từ Phú Hào đang trừng mắt nhìn theo.
"Phương tiên sinh, đồ của tôi thì sao?" Hỗ Quân lúc này cũng cười hỏi.
"Cái trấn ấn này sau khi ông mang về thì đặt ở thư phòng hoặc là phòng làm việc của ông, phải chú ý một điều đó là sau khi đặt xuống rồi thì không được tùy ý di chuyển nó. "
Phương Minh nhìn Hỗ Quân nói, trấn ấn và điếu trụy còn có vòng đeo tay có chỗ không giống nhau, trấn ấn có tác dụng là trấn áp khí tràng của nơi đó, nếu như đem trấn ấn trưng bày ở nhà mà nói, liền có thể ngăn cản âm linh hay mấy thứ dơ bẩn tới gần, hơn nữa còn hóa giải được sát khí.
Nhưng trấn ấn cũng có một chỗ thiếu sót đó là không được di chuyển, bởi vì sau khi đặt trấn ấn xuống chỗ nào thì chỉ cần mười ngày sau sẽ biến hình thành khí tràng cố định, chỉ cần di chuyển nó sẽ làm tiêu thất khí tràng cố định này.
"Được, đến lúc đó tôi sẽ đặt ở thư phòng của tôi, nhất định sẽ không di chuyển nó. "
Hỗ Quân mặc dù nghe Phương Minh nói xong cũng không biết được tác dụng của cái trấn ấn này, thế nhưng ông không ngốc, sau khi biết bản lĩnh của Phương Minh ông cũng đại khái có thể đoán ra cái trấn ấn này được dùng để làm gì.
Đây chính là vật phẩm trang trí theo phong thủy, giống như tì hưu, kỳ lân hay các loại thụy thú theo phong thủy, chỗ khác nhau chính là mấy thứ kia không nhất định có tác dụng, thế nhưng món này nhất định là hữu dụng.
Hỗ Quân cầm hộp gỗ đựng trấn ấn trong tay, mà giờ khắc này những người có mặt cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Phương Minh trong lòng cũng là có chút do dự, bởi vì hắn không biết có nên nói ra mục đích kinh doanh thực sự của hắn là gì không.
Xét cho cùng công việc của hắn không được người hiện đại thấu hiểu, quan trọng hơn nữa, nếu hắn khiến những người này thay đổi suy nghĩ của mình thì đối với họ cũng không hẳn là chuyện tốt.
"Phương lão bản, tôi nhớ cửa hàng này của lão Tống lúc đầu có lầu hai a!, lầu một này của cậu có nhiều thứ tốt như vậy, thì đồ đạc của lầu hai khẳng định là còn tốt hơn, không biết có thể dẫn chúng tôi lên xem một chút không. "
Có một lão bản nói, Phương Minh liếc mắt nhìn đối phương cuối cùng trong lòng vẫn là có quyết đoán.