Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 137

Tầm nhìn chạm tới chỉ là một vùng tăm tối.

Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Toàn thân đều kêu gào đau nhức, chỉ cần hơi động nhẹ chút, xương cốt như rạn nứt ra, không thể chắp vá được nữa.

Dưới thân là thảm lót mềm mại, cảm giác này khiến anh chỉ nhấc một ngón tay cũng không muốn động, lẳng lặng nằm chờ tại chỗ, chỉ mong thời gian mau chóng trôi qua.

Bị tác dụng thuốc bào mòn, vốn đầu óc lập tức ngất xỉu ngay lập tức nhưng lại thanh tỉnh đến kỳ lạ.

Lục Lê mở mắt ra, mờ mịt nhìn trước mắt chỉ thuần một màu đen hắc ám.

Trong khoảng thời gian này, hoàn cảnh nơi đây đối với anh mà nói lại là nơi hết sức quen thuộc.

Anh động đậy thân thể đau nhức, cánh tay chống đỡ trên tấm thảm lông, ở trong bóng tối lặng lẽ dò dẫm.

Bàn tay Lục Lê chạm đến một vật lạnh lẽo, giống như một cây sắt có hình trụ, màn sân khấu bên ngoài bao phủ một tầng màu đen, anh có cảm giác mình cô độc tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Lục Lê nghe được tiếng bước chân chậm rãi hướng về anh đi tới.

Rất nhẹ, nhưng cũng rất dễ dàng bắt lấy.

Thân thể anh không thể ức chế liền run rẩy lên, trong lòng dâng lên một luồng hoảng sợ, anh bây giờ đã sáng tỏ tường tận, chính mình đang sợ hãi người kia sắp đến.

Màn sân khấu bao phủ ở bên trong được vén lên trên, tầm nhìn bên trong đã lâu rồi không gặp ánh sáng khiến viền mắt Lục Lê đau buốt, không biết tại sao nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.

Lục Lê phát hiện trên người mình không có vật thể nào có thể che đậy thân thể mình.

Thanh niên đứng ngoài l*иg sắt mang kính mắt màu đen, nét mặt tuấn tú lại nhã nhặn nở một nụ cười, trong tay cậu bưng một mâm đồ ăn, đem mâm đồ ăn đặt xuống trên bàn cách đó không xa, bưng lên một chén cháo, liền hướng về phía con mồi bị nhốt ở bên trong l*иg.

Lục Lê theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng bắt chính mình mạnh mẽ phải ngừng lại.

Trong tiềm thức của anh đều biết, nếu như thật sự làm như vậy, nhất định sẽ có sự trừng phạt đáng sợ đang chờ đợi anh.

Thanh niên tóc đen hướng về anh ngoắc ngoắc tay, như đang gọi sủng vật: “Lại đây.”

Trong lòng Lục Lê có chút chần chờ, nhưng vào giây tiếp theo lựa chọn nghe chỉ lệnh từ đối phương.

Anh cúi thấp đầu, hai tay đè xuống đất, hai đầu gối chạm đất, lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp hướng về phía thanh niên bò qua.

Hai người chỉ cách có cự ly ngắn, thanh niên tóc đen khích lệ xoa lêи đỉиɦ đầu mềm mại Lục Lê, nói rằng: “Ngày hôm nay rất nghe lời.” Cậu suy nghĩ trong một giây đồng hồ, còn nói, “Khen thưởng cho anh, hôm nay chúng ta tiếp tục phân đoạn dạy dỗ ngắn ngủi.”

Lục Lê không biết tại sao, đột nhiên trong lòng đối với cậu ngập tràn cảm kích, anh giương mắt nhìn thanh niên, trong tròng mắt đen ướŧ áŧ không còn quật cường như trước nữa, mà là ngoan ngoãn vô cùng thuận theo.

Hiển nhiên Nam Thù càng trở nên thích chí, cậu nói: “Ngoan. Nếu như nghe lời đến như vậy, tôi cho phép anh gặp lại bạn cũ, có thích không?”

Tuy đây chỉ là câu hỏi trưng cầu, nhưng hoàn toàn không cho phép ngữ khí phản bác nào.

Hiện tại Lục Lê toàn thân trần trụi, bị giam trong l*иg sắt chật vật vô cùng, cảnh tượng như thế này bất luận cho dù “Bạn cũ” nào nhìn thấy, anh khẳng định không dám nghĩ tới.

Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy điều đó không có gì to tát cả.

Không liên quan, muốn như thế nào thì làm cái đó đi.

Chỉ cần cậu cao hứng là tốt rồi.

Thanh niên tóc đen vốn bờ môi mỉm cười liền lập tức xụ xuống, sắc mặt cậu trở nên âm trầm đến cực điểm, đem chén sứ trong tay quăng xuống mặt đất, tiếng vỡ nát sắc bén vang lên, mảnh vỡ chén sứ cùng cháo bên trong rơi xuống đầy đất.

Hai tay thanh niên nắm lấy song sắt hình trụ màu đen ngăn cản hai người bọn họ, ánh mắt nguy hiểm quét nhìn nam nhân, lời nói từ trong kẽ răng thốt lên: “Chỉ vì một người phụ nữ, anh liền biến thành bộ dạng như vậy?” Nam Thù cười lạnh một tiếng: “Xem ra, tôi lựa chọn ở trước mặt anh gϊếŧ chết ả là hoàn toàn đúng.”

Ánh mắt nam nhân trống rỗng mất cảm giác, trong tròng mắt đen không bởi vì lời nói của cậu mà có nửa điểm sóng lớn.

Chỉ là theo lời nói Nam Thù, những ký ức không muốn hồi tưởng kia lại một lần nữa hiện lên ngay trước mắt.

Rất thống khổ.

Như chạm tới được linh hồn, khiến cho anh dằn vặt như đang ngâm mình trong hỏa lò.

Dừng lại.



“Không ——!”

Nam nhân gào đến mất tiếng cũng chỉ mong nâng lên lòng thương hại từ cậu, Nam Thù đem nến đỏ chuyển qua lòng ngực quang lỏa, nến màu đỏ lay động giữa hai núʍ ѵú anh.

Trong miệng Lục Lê tràn ra tiếng thống khổ như cầu xin.

Nam Thù thổi tắt nến đỏ, than thở: “Thật đáng thương, muốn trốn nhưng không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự trừng phạt từ tôi. Chỉ là nhìn anh dáng vẻ hiện tại bất lực như vậy, tôi không muốn nhẫn nữa.”

Ý thức được đồ vật đang dằn vặt anh đã rời đi, Lục Lê liền thở phào nhẹ nhõm.

Thanh niên tóc đen vén lên tóc dính đầy mồ hôi ẩm ướt trên trán Lục Lê, nói tiếp: “Từ khi nào thì bắt đầu đây… Khi nào thì bắt đầu nghĩ muốn lột sạch quần áo anh ra, giữ lấy anh, muốn nghe anh ở dưới thân tôi trằn trọc rêи ɾỉ, mà không phải dùng dao cắt mổ da thịt anh ra, nghe anh gào thét thống khổ hạ mình thấp kém như con chó cầu xin tha thứ.”

Nam Thù tiến lên trước, đem nam nhân trên thân dính đầy nến lột ra, bàn tay cảm nhận được anh nhẹ nhàng run rẩy lên, không quan tâm liền cười cợt lên, bên môi cắt ra một độ cong tà ác.

Cậu tự mình nói: “Thời điểm anh kêu tôi lên giường, còn nhớ chứ? Lúc đó tôi rất muốn dùng con dao cắt cổ anh ra, để máu tươi ấm áp phun đầy ra ngoài.”

Thân thể nam nhân run rẩy càng lợi hại.

Nam Thù nói tiếp: “Có điều tôi thay đổi chủ ý.”

“Tôi không nghĩ nên đi gϊếŧ người như thế nào, mà là đang nghĩ, ôm anh rất là ấm áp, dáng vẻ của anh khi ngủ, lại như một con mèo nhỏ dính người.”

“Còn có, thời điểm cùng với anh, những ác mộng khiến người ta buồn bực cùng căm ghét đều không còn tìm đến tôi nữa.”

Ngón tay thon dài an ủi hạ thân nam nhân, Nam Thù dương môi nói: “Từ từ cứng lên… Kỳ thực, như vậy không phải anh cũng thoải mái quá đi. Như thường ngày chỉ để ý trầm luân với du͙© vọиɠ là tốt rồi, có điều từ hôm nay trở đi thân phận của chúng ta xoay chuyển, tôi là chủ nhân, anh là nô ɭệ.”

Lục Lê nghe rõ ràng cậu nói câu sau cùng, lắc đầu muốn cự tuyệt.

Nam Thù đem qυầи ɭóŧ của anh cởi ra, nhàn nhạt nói: “Từ chối vô hiệu.” Ngón tay cậu khẽ gảy lên dương v*t run rẩy dựng đứng thẳng lên, nói rằng: “Tuy rằng nói như vậy, có điều tôi cũng không mâu thuẫn khi phải trở thành M, cũng không ghét lắm khi phải ngậm vật này vào trong miệng.”

Lục Lê dừng lại động tác muốn làm, đột nhiên nói: “Chờ một chút, mặt sau cần phải nới lỏng ra.”

Khi cả hai đang nói chuyện, hai ngón tay cũng chầm chậm thâm nhập hậu huyệt chật hẹp, gặp phải lực cản cậu nhăn lông mày lại, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng trước đó đã rửa sạch sẽ có cẩn thận nới lỏng qua, như vậy mà vẫn không được, làm sao có thể chứa được bé cưng của tôi.”

Cậu đứng lên, đi tìm cái gì đó.

Lần thứ hai trở lại, trong tay liền nắm được đồ vật.

Nam Thù mở nắp chai gel bôi trơn, đổ ra lòng bàn tay, chất lỏng dịu mát từ trong bàn tay không tiếc rẻ tiến đến giữa bắp đùi nam nhân.

Lần này ngón tay tiến vào rất thuận lợi.

Nam Thù nhắm hai mắt lại, say sưa cắn nhẹ lên cổ anh: “Trong thân thể của anh, thật là ấm áp.”

Tên biếи ŧɦái chết tiệt.

Lục Lê dẫu môi, một câu nói cũng không muốn nói, từ bên môi tràn ra chỉ có tiếng thở dốc ám muội.

“Hình như đã đủ rồi, ba ngón tay toàn bộ đều đi vào nha.” Cậu thương tiếc lại hôn một cái lên gò má Lục Lê, ngón tay thon dài vuốt nhẹ bờ môi nam nhân, ý tứ sâu xa nói: “Nô ɭệ, thế chủ nhân thư giải đi.”

Bàn tay ở trên đầu Lục Lê nhẹ nhàng xoa, tiếp đó túm lấy tóc của anh, khiến cho nam nhân ngẩng đầu lên.

Nam Thù một bên khinh nhu đè lại đầu anh, ngữ khí động viên nói: “Xin mời anh dùng đầu lưỡi khỏe mạnh liếʍ bé cưng đi.”

Khí tức nam tính hung hăng xâm chiếm đầy xoang mũi, bé cưng ngậm trong miệng trở nên càng thêm nóng rực, cảm giác như thâm nhập đến tận yết hầu khiến Lục Lê chỉ muốn buồn nôn, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.

Lục Lê gặp tình huống khó khăn khiến Nam Thù khẽ cười một tiếng, nói rằng: “Xem ra anh chưa từng hầu hạ qua nam nhân, đúng không?”

Trong miệng Lục Lê phát sinh âm thanh mơ hồ không rõ, nước mắt theo cằm rơi xuống đất.

Nam Thù dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của anh, “Sao lại khóc đáng thương như thế này.” Cậu đem bé cưng của chính mình từ trong miệng nam nhân rút ra, “Cũng phải, trước đây đều là người khác hầu hạ anh, đây có lẽ là lần đầu tiên anh hầu hạ tôi, cảm giác thế nào?”

Nói xong, cậu đem bé cưng đâm mạnh mẽ chôn vào bên trong anh.

“A... A…!!!”

Nam Thù giữ chặt eo anh, cúi thân xuống hôn lên môi nam nhân, khẽ nhếch môi lẩm bẩm vài tiếng: “Trầm luân vào du͙© vọиɠ đi.”



… Thời điểm ý thức anh còn ảm đạm, tựa hồ nghe được âm thanh gì đó, một loại âm thanh rất khủng bố.

Nữ nhân tuyệt vọng khóc thảm cầu xin, hỗn hợp âm thanh kinh sợ gào thét, xoay quanh bên tai anh, thật lâu không chịu rời đi.

Lục Lê nỗ lực muốn mở mí mắt nặng nề lên, phải thử lần thứ hai, lần thứ ba, rốt cục ánh sáng mới đập vào trong mi mắt.

Anh nhìn thấy nữ nhân nằm trên đất, cả người bị dây thừng trói buộc, nữ nhân tóc vàng ngổn ngang, khuôn mặt đầy lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nước mắt khóc tràn mi, đôi mắt cùng miệng bị tấm vải bịt kín, chỉ có thể phát sinh tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.

Lục Lê trừng mắt nhìn, cảm thấy tướng mạo của cô thật sự rất quen thuộc.

Thật giống như một người quen mình đã từng nhận thức.

Là ai đó…?

Đại não trì độn rốt cục bắt đầu vận chuyển, Lục Lê nhận ra người phụ nữ kia, nàng chính là Lilith.

Thế nhưng tình huống này ——

Đột nhiên Lục Lê trợn to hai mắt, anh lấy cùi chỏ đem mình chống đỡ lên, gian nan di chuyển qua phương hướng nữ nhân, nhưng bởi vì trước mắt là một hình trụ màu đen dựng đứng nên không cách nào di chuyển được.

Anh ý thức được mình bị nhốt vào trong cái l*иg sắt.

Mà bên ngoài l*иg sắt, là nữ nhân bị người kia bắt cóc.

“Tỉnh rồi?”

Đột nhiên Lục Lê nghe được tiếng nói quen thuộc, kinh hãi không nhịn được liền run lên một cái.

Thanh niên ẩn nấp trong bóng tối từ từ hướng về phía anh đi tới.

Lục Lê nhìn thấy trên tay cậu, con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Lục Lê điên lên nắm lấy hình trụ màu đen, hỏi: “Cậu muốn làm gì?! Cậu đem cô ấy bắt cóc lại đây —— ”

Thanh niên tóc đen sắc mặt bình tĩnh nhìn anh, ngồi xổm thân xuống, nắm lấy tóc nữ nhân trên đất, lưỡi dao vắt ngang trước cổ cô, ngữ khí âm lãnh, nhưng bên môi lại vung lên nụ cười yếu ớt: “Đã như thế này rồi mà vẫn còn lưu tâm ả sao?”

Lục Lê lùi về sau thét toáng lên: “Thằng điên! Biếи ŧɦái! Mày đang mang tội gϊếŧ người đó!”

Lưỡi dao cắt ra cổ nữ nhân yếu đuối.

Máu tươi tràn ngập vào trong võng mạc, thế giới hoàn toàn một màu đỏ đυ.c ngầu.

Nam Thù cầm lấy con dao ném qua một bên, cậu mở ra cửa l*иg sắt, đi ôm ấp nam nhân đáng thương đang run rẩy từng hồi.

Lục Lê điên cuồng nện đánh cậu, tâm tình từ tâm lý kéo dài đến sinh lý vỡ nát hoàn toàn, thân thể co giật đến nỗi ói ngay tại chỗ.

Ác ma khẽ thở dài: “Anh thuộc về tôi.”

Thằng điên đáng sợ này trong tình huống bệnh trạng như thế tuyên thệ vật có ý muốn sở hữu.