Lục Lê phát hiện từ sau lần đó trở đi Nam Thù rõ ràng có biến hóa, không trầm mặc ít lời như trước nữa, im lặng không lên tiếng, thời điểm tình cờ anh nói cái gì đó, còn có thể thuận miệng đối đáp theo anh.
Thật là có chút đột phá.
Có điều Lục Lê còn phát hiện, Nam Thù không chỉ có tiềm chất M, còn thêm cả tiềm chất si dại. Lục Lê không chỉ một lần phát hiện cậu nhìn lén mình, bắt tận tay day tận mặt giấu đầu lòi đuôi liền quay đầu đi, nhưng vành tai ửng hồng đã bán đứng cậu.
Đồ biếи ŧɦái chết tiệt.
Điều đó cũng coi như thôi đi, nhưng mà làm Lục Lê không chịu nổi chính là, mỗi đêm trước khi ngủ hệ thống đều đưa cho anh một số hình ảnh, có cả hình ảnh SM, hơn nữa toàn bộ đều là Cao! Thanh! Không! Mã!
Cũng may hệ thống sợ anh chịu không được, nhân từ đem âm thanh triệt để biến mất.
Thế nhưng Lục Lê vừa nhắm mắt liền nhìn thấy S vung vẩy roi, sắc mặt M ửng hồng, cái mông cùng eo lung lay lúc lắc, phảng phất như tất cả mọi điều thô bạo đều hóa thành vui vẻ ngọt ngào, dương v*t bị thắt nút lại liền ngẩng cao đầu, một mảnh ẩm ướt rối tinh rối mù, trong miệng giống như đang gọi “Chủ nhân em sai rồi”.
Bà! Nội! Nó!
Kiên quyết không! Xem!
Thế nhưng mọi điều Lục Lê kháng nghị ở trước mặt hệ thống đều không đáng nhắc tới, sau khi anh xem xong hệ thống còn săn sóc hỏi: “Có thích không?”
Thích con mẹ mày ấy, ha ha ha.
Lục Lê quyết định vứt bỏ tất cả ra sau đầu đi ngủ sớm, nếu như nhắm mắt lại trong nháy mắt liền có thể ngủ thì thật quá tốt.
Anh không ngủ được liền nhìn chằm chằm lưng Nam Thù, nhìn rồi lại nhìn cơn buồn ngủ chợt kéo đến, thế nhưng nhắm mắt lại liền nhìn thấy những hình ảnh làm xốn con mắt, anh đột nhiên mở mắt ra, kiên cường bất khuất, có chết không màng.
Tiếng hô hấp của Nam Thù rất nhẹ nhàng, hầu như không dễ nghe được.
Không biết tiểu tử này có ngủ hay không?
Nghĩ đến cậu ngày mai còn muốn đến trường, Lục Lê liền bỏ đi ý nghĩ gọi Nam Thù dậy cùng chính mình tán gẫu.
Ở trong lòng Lục Lê đối với hệ thống giơ lên ngón giữa, mắng: “Mày thật tiện.”
Hệ thống than thở:
“Tui đây là muốn bồi dưỡng anh trở thành một S quý phái, trình độ như thế này anh còn không nhìn nổi, nếu như lên thêm một cấp độ có điện giật, hoàng kim, song long nhập động thì chắc có lẽ anh sẽ tan vỡ ngay tại chỗ mất thôi.”
Lục Lê: “… Mày nói cái quỷ gì vậy, tao nghe không hiểu gì cả.”
Hệ thống nói: “Điều đó chứng minh tu vi anh còn chưa đủ.”
Lục Lê từ chối: “Mẹ nó ai muốn loại tu vi này, tao đây chỉ muốn cᏂị©Ꮒ mày thôi được không.”
Hệ thống bỗng nhiên trở nên trầm mặc, lúc này Lục Lê mới phát hiện nó lại bắt đầu im lặng.
Gần đây hệ thống thỉnh thoảng sẽ có lúc ẩn thân, có lúc anh hô hoán hồi lâu nó mới chịu tiếp lời.
Lục Lê mơ hồ có chút bận tâm, cứ đến thời điểm hệ thống chưa nói gì liền ẩn thân đi, con đường về nhà đối với anh mà nói như đang khép lại.
Lục Lê mở to mắt nhìn trần nhà, dùng sức nghiến răng, cân nhắc khi nào thì mới trở về.
Một cánh tay khoát lên trên người anh.
Lại đến nữa rồi, mùi vị quen thuộc lại ngọt ngào, là mùi vị độc nhất vô nhị trên người người kia.
Lục Lê quay đầu nhìn lại, thấy gò má Nam Thù ngủ say, truyền tới bên tai là tiếng hít thở nhẹ thiển. Tóc rối màu đen chặn lại hai con mắt nhắm chặt, ánh trăng màu bạc như khoác một tầng lụa mỏng trên người cậu.
Lục Lê nhìn rồi lại nhìn, liền không kìm lòng được tiến lên trước, ở bên gò má thanh niên mềm mại ấn xuống một nụ hôn khẽ.
Thanh niên tóc đen giật người, lại không rời đi, mà là nắm chặt cánh tay, dúi đầu vào trong lòng ngực Lục Lê, là động tác rất tự nhiên lại thân mật.
Tiểu tử này không phải mỗi buổi tối đều dính người như thế đi.
Lục Lê xem cậu giống như một chú chó lớn, có điều không đem cánh tay anh lấy xuống, chỉ là đem chăn hướng lên trên đắp lên hai người.
Anh nhắm hai mắt lại, kinh ngạc phát hiện những dây dưa không ngớt kia, những hình ảnh như muốn dính vào trong võng mạc đều biến mất không còn tung tích.
Lục Lê cười trộm một tiếng, tiến sát gần Nam Thù, hài lòng liền ngủ thϊếp đi.
Sau khi đợi nam nhân triệt để ngủ say, thanh niên tóc đen mới mở mắt ra, thái độ khác thường, bên môi mang theo một mạt ý cười ung dung sung sướиɠ.
Nam Thù đem nam nhân ôm vào trong lòng ngực chính mình, muốn anh như thường ngày dựa vào trên người mình. Khoảng cách gần trong gang tấc, cậu cúi đầu xuống, hai người liền có thể làm một chút tiếp xúc thân mật.
Nam Thù đem tầm mắt dính ở trên môi nam nhân.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ môi mềm mại, tiếp đó liền tiến lên phía trước, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng trao cho anh một nụ hôn.
Nam Thù chưa hết thòm thèm liếʍ liếʍ khóe môi, hồi ức lại đây là tư vị gì.
Như thạch trái cây mềm mại, ngọt như mật đường.
Tổ hợp các mùi vị tạo nên hương vị này.
Cậu ôm nam nhân thật chặt, vô hình trung làm ra một tư thế bảo vệ, đồng thời cũng đem hết thảy nội tâm, âm u đen tối quẳng ra bên ngoài.
Bởi vì tối hôm qua không được thưởng thức những tấm hình công khai xâm chiếm tầm mắt anh, tâm tình Lục Lê vô cùng tốt, anh rất sớm liền tỉnh lại, phát hiện Nam Thù so với anh dậy còn sớm hơn.
Lục Lê ngáp một cái đi ra cửa, quả nhiên thấy Nam Thù đang ngồi ở trước bàn ăn chờ anh.
Nam Thù vẫn là vẻ mặt câu nệ đối phó, như một kẻ đáng thương không dám thở mạnh, cẩn thận từng li từng tí một cẩn thận nói: “Chủ nhân.”
Lục Lê ừ một tiếng, tiện tay mở TV lên.
Anh dùng nĩa xắn lên một khúc lạp xưởng, bỏ vào trong miệng nhai.
Hương vị không sai, vẫn y như cũ.
Tựa như không hề cảm giác có BUG tồn tại, tuy rằng mỗi thế giới Lục Lê đều ăn cơm do chính cậu làm, nhưng hễ mỗi lần ăn đều không ngán một tí nào.
Anh cũng không biết tại sao nữa.
Lúc này trùng hợp trên TV đưa thông tin, đại ý là trong trường đại học danh tiếng nào đó ở F thị có học sinh không cẩn thận tử nạn, nguyên nhân do say rượu lúc đêm khuya, đem chân ga giẫm đến mức độ tối đa, húc bay rào chắn, xe trực tiếp rơi xuống dưới vách núi.
Cũng may là trên xe chỉ có một mình cậu, chạy đến địa phương là con đường cái hẻo lánh, trừ cậu ra không còn người thương vong nào khác.
Cái tin tức này đưa tin rất nhiều, địa điểm lại là F thị nơi hai người sinh sống, Lục Lê mới nhìn thêm mấy lần.
Chỉ là khi anh ấn xuống remote chuyển sang một kênh khác, đột nhiên hình ảnh xuất hiện video gia đình người chết, gia quyến khàn cả giọng gào khóc: “Đây là mưu sát! Các người nhất định phải cho con trai chúng tôi một cái công đạo.”
Lục Lê nhìn kỹ, dễ dàng nhận ra dáng vẻ gia đình kia.
Hóa ra người chết chính là thanh niên kia, trùng hợp lại chính là người đã bắt nạt Nam Thù.
Bây giờ nhìn lại quả nhiên không phải thanh niên tốt lành gì.
Có điều vụ này quá chấn động, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại ba cậu đang ở hiện trường chết đứng như người mất hồn.
Lục Lê xem xong tin tức này, không khỏi đồng cảnh ngộ cùng ba nạn nhân, quay đầu lại cảnh cáo Nam Thù: “Nửa đêm không cho phép cậu uống rượu đến say xỉn, đến tối là phải trở về nhà.” Anh dừng một chút, nghĩ ra một biện pháp giải quyết rất hợp lý, “Bằng không tôi liền đem cậu nhốt vào trong l*иg sắt, có nghe không?”
Nam Thù yên lặng rũ lông mi xuống, khi nghe đến lời nói của anh liền thấp giọng đáp lại một tiếng.
Lúc này Lục Lê mới yên tâm.
Anh quyết định mấy ngày sau sẽ đi xử lý bạn gái Nam Thù.
Ở trong trường học Nam Thù giao du với bạn gái có tên là Triệu Thanh Thanh, tuy rằng chính miệng cậu nói Triệu Thanh Thanh không phải bạn gái mình, nhưng Lục Lê vẫn chưa từ bỏ ý định, dự định tìm một cơ hội nghĩ ra biện pháp đem bọn họ chia uyên rẽ thúy.
Thừa dịp ngày thứ bảy, Lục Lê hẹn Triệu Thanh Thanh ra ngoài trường học đến quán cà phê, tư thái khốc soái cuồng bá duệ đưa cho cô một tờ chi phiếu, anh chưa kịp mở miệng, liền thấy Triệu Thanh Thanh hai mắt lóe sáng nhìn anh, vui vẻ nói: “Anh Triệu, anh muốn bao dưỡng em sao?!”
Lục Lê: “…” Em gái em nghĩ quá nhiều rồi.
Anh giả vờ cao thâm khó dò, nói tiếp: “Tôi muốn đưa cô xuất ngoại.”
Triệu Thanh thanh cảnh giác liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Không phải là anh muốn đem tôi bán đến thôn trang nhỏ để làm vợ hờ của thằng cha già nào đó chứ?”
Lục Lê không nói gì nhưng nghẹn lại, anh lắc đầu nói:
“Không phải, tôi muốn cô rời xa Nam Thù.”
Triệu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt.” Sau đó đầy hứng thú nhìn anh, hỏi, “Sao anh lại muốn em rời xa cậu ta?”
Trời ạ, ánh mắt em gái này thật đáng sợ, giống như đã hiểu rõ tất cả mọi việc.
Vẻ mặt Lục Lê nghiêm túc nói: “Hai người không thích hợp ở bên nhau.”
Triệu Thanh Thanh hỏi ngược lại: “Thế chả lẽ hai người các anh lại hợp nhau sao?”
Lục Lê: “…” Có thể để cho tôi nói chuyện bình thường được hay không, tôi đang tức giận lắm đây, nhưng mặt ngoài vẫn phải duy trì phong độ mỉm cười.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó tự bôi đen nói: “Nam Thù không phải người tốt lành gì, cậu ta không xứng ở cùng với cô. Tôi đưa cô xuất ngoại, cho cô điều kiện tốt nhất, giáo dục tốt nhất, bảo đảm khi cô trở về sẽ quên cậu ta không còn một mống. Thấy thế nào?”
Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu than thở: “Quả nhiên… Anh thật giống như lời Nam Thù nói, không biết cách phải thích một người như thế nào, anh chú trẻ đáng yêu của em.”
Lục Lê cau mày nói: “Cô có ý gì?”
Triệu Thanh Thanh nhún nhún vai: “Không có gì. Có điều anh cứ yên tâm, em cùng Nam Thù từ nhỏ đã là bạn bè hàng xóm, anh em kề vai sát cánh lớn lên, làm sao có khả năng cọ xát ra lửa tình ái cho được.”
Lục Lê: “…” Thì ra là như vậy à, sao không nói sớm.
Ngược lại Triệu Thanh Thanh lại cười quơ quơ chi phiếu trong tay, nói: “Nói xong rồi chứ gì, anh phải cho em điều kiện giáo dục thật tốt đấy. Em ấy à, kỳ thật đã chịu không nổi cái nơi này ——” cô ngẩng đầu lên, ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, dáng vẻ bi thương nghịch chảy thành sông.
Bị điên rồi.
Có điều Lục Lê nhìn thấy em gái dễ đối phó như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, tự mình đã sớm nhớ kỹ lời thoại liền nói ra: “Cô còn nhỏ, sẽ còn rất nhiều cơ hội, đến thời điểm buông tay thì cứ buông tay đi, đối với hai người chỉ có tốt mà không có hại.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu cười nói: “Anh Triệu, em biết, em đã sớm nhìn ra rồi.” Vẻ mặt cô thú vị nhìn sang Lục Lê, nói tiếp, “Em sẽ chúc phúc đến hai anh.”
“???” Có thể nói chuyện cẩn thận được hay không, làm sao càng nói lại càng vi diệu thế này, hơn nữa anh càng nghe càng không hiểu gì cả?
Triệu Thanh Thanh đứng dậy, tiêu sái hất mái tóc dài ra sau lưng, nói: “Anh đừng không tin nha, em thật sự chúc phúc cho hai anh đó.”
Lục Lê sờ sờ mũi, giọng khô cằn nói: “Ờ, cám ơn nhé.”
Triệu Thanh Thanh cúi thân xuống, vẻ mặt nguyên bản còn nở nụ cười dịu dàng đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, cô nói: “Có điều anh Triệu này, như vừa nãy anh có nói đó, Nam Thù không phải người tốt lành gì… Thời điểm anh ở cùng với cậu ta, nhất định nhớ đề phòng đấy.”
Lục Lê: “…” Lời này càng nghe càng không hiểu.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh, còn nói: “Chú trẻ à, không chỉ là ra bên ngoài đâu, cũng phải cẩn thận tên biếи ŧɦái nào đó ở bên cạnh nha.”
Nhìn Lục Lê vẻ mặt cẩu mang, em gái lập tức liền cười phá lên, nện lên vai Lục Lê, nói rằng: “Không có chuyện gì đâu, anh Triệu, em chỉ trêu đùa anh một chút thôi.”
“…” Chuyện này chả có gì vui hết đó có biết không.
Lại nói, anh từ rất sớm đã hiểu rõ cái tính biếи ŧɦái này, còn cần phải nhắc nhở sao.
Có điều giải quyết Triệu Thanh Thanh xong, nghe được độ HE thuận lợi đột phá nút thắt cổ chai đã mấy giờ không thể tăng lên, tâm tình Lục Lê hiện tại rất vui vẻ.
Chỉ là ngay khi anh còn trong cơn cao hứng không được bao lâu, liền nhận được thư mời đi tham dự party đêm.
Nghĩ tới ngày đó tình cảnh hỗn loạn da^ʍ mỹ, nội tâm Lục Lê chỉ muốn từ chối.
Hệ thống an ủi anh: “Chỉ cần anh trên đường đến đó dẫn theo Lilith mang về nhà là tốt rồi, không cần phải thật sự chơi 3P.”
Lục Lê lập tức bạo phát: “Còn cần mày phải nói sao? Tao lại không phải biếи ŧɦái, làm sao có khả năng chơi 3P cho được! Xì, bây giờ chỉ cần nói mấy từ này nhân cách tao như bị sỉ nhục, tinh thần bị chà đạp không thương xót.”
Hệ thống lại trầm mặc một hồi, việc không liên quan tới mình liền cao giọng nói: “Vì anh tui sẽ đốt một ngọn nến, chúc anh bình an.”