Đối mặt với lời cầu xin từ Quân Chủ trẻ tuổi, Lục Lê tuy rằng trong lòng vô cùng đồng tình, nhưng vẫn từ chối hắn.
Quốc Sư vẻ mặt lạnh lùng nghiêng người dựa vào gối, trên mặt luôn luôn không biểu tình gì lúc này chân mày hơi nhíu lại, khóe môi phiết lên, hiển nhiên dáng vẻ không hề cao hứng.
Hắn khẽ thở dài, âm điệu vẫn trước sau như một, lại như đang ngâm tụng ngôn ngữ âm Phạn thần bí, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác rớt xuống hầm băng: “Rất tiếc, Vương cao quý của ta.”
Kê Thủy còn quỳ trên mặt đất, ống tay áo che lấp đi hai tay run rẩy, hắn cúi đầu, ánh mắt trở nên đen tối không rõ.
Cuối cùng, lại chỉ dùng thanh âm tâm tình nói ra: “Ta đã rõ, tiên sinh.”
Lục Lê nghe được tiếng nói thất lạc lại cảm thấy tiểu tử này có chút đáng thương.
Mặc dù Kê Thủy đối với lão Quân Chủ không có tình cảm gì, thế nhưng mẫu thân từ nhỏ đem y nuôi nấng lại có tình cảm thâm hậu với lão. Đồng thời người của thế giới này đều tin tưởng luân hồi, tin chắc nếu như người chết rồi không toàn thây hồn sẽ vĩnh viễn bồng bềnh trôi mãi ở thế giới không thể siêu thoát.
Kê Thủy hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ vì mẫu thân y nuốt giận vào bụng kiềm chế sát ý.
Bạch Đinh Ca nắm được yếu điểm này, mới lựa chọn y làm con rối của mình.
Tuy rằng trong lòng có chút không đành lòng, thế nhưng Lục Lê vẫn quyết tâm nằm xuống, nghiêng người quay lưng lại với y, lạnh nhạt nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Tiếp theo đợi nửa ngày, hắn nghe được Quân Chủ trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa bắt đầu Lục Lê còn có chút hổ thẹn, sau đó thực sự quá buồn ngủ, liền đem việc này quên đi, lập tức ngủ lúc nào không hay.
Chờ Lục Lê tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua chiếu vào tầng lớp màn che, hắn giật giật thân thể, bên giường treo lục lạc bị hắn đυ.ng tới, phát sinh lanh lảnh tiếng vang dễ nghe.
Nha hoàn quỳ ở giường ngoài hồi lâu hai tay giơ lên trang phục Quốc Sư, nhìn thấy người trên giường tỉnh lại, nha hoàn hầu ở bên người hắn vội vã đem nước nóng rót vào chậu đồng cùng nước lạnh giao hòa lẫn nhau.
Trên căn bản Lục Lê chỉ cần từ trên giường đến ngồi dậy là tốt rồi, còn những phương thức rườm rà đều sẽ có người tới hầu hạ hắn.
Tuy rằng ở quốc gia này Quốc Sư quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng chỉ nắm giữ chuyện trọng đại quyết định, quyền chấp hành vẫn ở trên người Quân Chủ.
Quốc Sư không cần đi vào triều sớm, trên căn bản hắn chỉ cần ở nghi thức tế thiên ló mặt ra ngoài, mà đối ngoại giới mà nói, Quốc Sư mỗi ngày đều cùng thần linh giao lưu là tốt rồi.
Lục Lê biểu thị hắn đối với cuộc sống nhàn nhã như vậy rất hài lòng.
Có điều tiền đề là đừng để hắn vô duyên vô cớ gϊếŧ người, hơn nữa phương thức gϊếŧ người là những loại tàn khốc nhất.
Phủ Quốc Sư luôn có một lão nhân quản gia tuổi đã già lại thận trọng, lão chưởng quản trong phủ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, hơn nữa quan trọng nhất ở điểm này đó chính là lão là phấn não tàn của Bạch Đinh Ca.
Bởi vì lão không chỉ nâng đỡ tên biếи ŧɦái Bạch Đinh Ca này, còn chuyên môn nghiên cứu ra đủ loại hình phạt cung cấp cho hắn.
Đương nhiên lão có thể biếи ŧɦái đến như vậy, đều nhờ Bạch Đinh Ca dạy dỗ.
Bởi vì Bạch Đinh Ca cũng là tên biếи ŧɦái, hơn nữa lòng nghi ngờ phi thường biếи ŧɦái, tuy rằng hắn cùng lão quản gia chí thú hợp tác với nhau, thế nhưng không bắt bí mạch máu hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Vì lẽ đó Bạch Đinh Ca đem cả nhà của hắn gϊếŧ sạch.
Gϊếŧ!
Đồng thời vì để cho lão quản gia khăng khăng một mực cống hiến cho hắn, Bạch Đinh Ca còn đem xà mình dưỡng phân tán ở khắp nơi xung quanh để giám thị lão.
Lục Lê nghe xong đoạn nội dung vở kịch này biểu thị mình không muốn nói gì nữa, nhưng vẫn không nhịn được thở dài nói: “Không phải hắn là tên biếи ŧɦái, mà chính là thằng bệnh thần kinh…”
Hệ thống nói: “Cậu chính là tên biếи ŧɦái, lại cũng chính là thằng bệnh thần kinh kia.”
“…” Tao không quan tâm! Thực sự không quan tâm!!!
Hệ thống bổ sung thêm: “Bệnh thần kinh gϊếŧ người không phạm pháp.”
Lục Lê nói: “Đúng vậy, quả thực rất tàn nhẫn.”
Chờ rửa mặt cùng thay y phục xong, cửa phòng Lục Lê ngay lập tức có người gõ lên.
Lão quản gia đem một tiểu cô nương hứng khởi ngắm nhìn chung quanh tiến vào, lão mang theo Quý Thanh Hoan đi tới trước mặt Lục Lê, nói rằng: “Đại nhân, Quý gia tiểu thư vừa tới.”
Lục Lê thật không nghĩ đến Quý Thanh Hoan mới sáng sớm đã thu thập xong đồ đạc bị đóng gói mang đến đây, có điều tuy rằng Quý Thanh Hoan cam nguyện đến phủ Quốc Sư hầu hạ hắn, nhưng dù gì cũng là Quý gia tiểu thư, khẳng định đối với nàng không thể dùng đãi ngộ nô bộc.
Huống hồ nàng chính là vầng trăng sáng trong lòng Bạch Đinh Ca kia.
Quý Thanh Hoan kiềm chế lại tâm tình kích động, nàng vừa nhìn thấy Quốc Sư trái tim liền không nhịn được kinh hoàng, nghĩ thầm còn tiếp tục như vậy sợ mình sẽ gặp phải cơn tim tắc nghẽn mạnh máu.
Quý Thanh Hoan tiến lên một bước, hai đầu gối quỳ xuống đất hướng về Lục Lê dập đầu hai cái, nói rằng: “Quốc Sư đại nhân.”
Thế giới này đại lễ chính là quỳ xuống đất dập đầu, ngoại trừ Quân Chủ Kê Thủy ra, bất luận người nào thấy Quốc Sư đều muốn hành đại lễ.
Tuy rằng Lục Lê không nhìn thấy khuôn mặt nàng trông như thế nào, có điều nghe giọng nói cảm thấy tiểu cô nương hẳn là rất hoạt bát đáng yêu.
Nguyên tác nội dung bên trong vở kịch Bạch Đinh Ca đối với tiểu cô nương này có thể nói là muốn gì được đó, nàng nói cái gì chính là cái đó, nói không cho hắn tùy tiện gϊếŧ người hắn liền thật sự không tùy tiện gϊếŧ người. Thay đổi thật sự chỉ vì hồng nhan, si tình quá mức sâu sắc.
Có điều bên trong là án văn tra công, tuy rằng Bạch Đinh Ca yêu Quý Thanh Hoan, bên trong mỗi tiếng nói hành động chính là tra, hơn nữa Quý Thanh Hoan cùng người thế giới này hoàn toàn không liên quan gì nhau, điểm trọng yếu nhất chính là, nàng căn bản không phải người của thế giới này, mà từ xã hội hiện đại trong lúc vô tình xuyên vào đây.
Vì lẽ đó tư tưởng Quý Thanh Hoan rất văn minh, nàng không chịu được máu tanh cùng bạo lực, thế nhưng nàng cũng biết thân biết phận, không có nỗ lực muốn vì một người đi thay đổi cả thế giới này.
Lục Lê thật muốn xông tới cùng với nàng tương thân tương ái, nước mắt đầm đìa, nhưng sợ thiết lập quan hệ tan vỡ lại một lần nữa luân hồi, hắn chỉ có thể khẽ cắn răng nhịn xuống.
Vẻ mặt Lục Lê hơi động, mặt mày lạnh như băng trong khoảnh khắc trở nên hơi nhu hòa, hắn đối với quản gia nói: “Đưa Quý tiểu thư vào đông sương khách phòng.”
Đông sương khách phòng là phòng nhỏ gần chủ phòng Quốc Sư nhất. Tuy rằng trong lòng quản gia hơi kinh ngạc, nhưng vẫn dặn dò hạ nhân đem Quý Thanh Hoan thu thập hành lý mang vào phòng.
Vẻ mặt người bên ngoài nhìn ra đầu mối từ Quý Thanh Hoan, trên mặt nàng hiện lên vẻ mặt thật không tiện.
Lục Lê lại nói với nàng: “Ngươi nhớ kỹ, ở đây ngươi không phải là nô bộc, mà là khách quý của ta.”
Quý Thanh Hoan một hồi sững sờ mới nghĩ ra câu nói này là có ý gì, cảm động đến lệ nóng doanh tròng —— nguyên bản thật sự nàng dự định lấy thân phận nô tỳ đứng ở bên người Quốc Sư, mà nhờ câu nói này của hắn, lại tôn nàng thành vị khách mời cao quý ở đây.
Mà Lục Lê sau khi biết Quý Thanh Hoan xuất hiện ở đây, trong lòng hắn cũng rất thoải mái. Bởi vì hắn biết chỉ cần có Quý Thanh Hoan ở đây, Bạch Đinh Ca nếu như muốn gϊếŧ người đều sẽ bị ngăn cản, Bạch Đinh Ca khó chịu lên cơn biếи ŧɦái cũng có người áp chế lại.
Lục Lê cảm thấy khi nàng xuất hiện ở thời đại này chính là ánh rạng đông đem lại một tia hi vọng đến cho hắn.
Tâm tình Lục Lê rất thoải mái, hậu quả chính là hắn không khống chế được khuôn mặt của chính mình, nguyên bản vẻ mặt mím môi lạnh nhạt khóe miệng có chút giương lên, hoàn toàn tỏa ra khí chất người sống chớ đến gần.
Quý Thanh Hoan thấy rõ ràng nụ cười phù dung chớm nở, nàng kích động đến nỗi nước miếng đều muốn chảy xuống.
Nếu như trong tay có điện thoại di động, nàng nhất định sẽ không khống chế được tay chính mình, tách tách đem tấm hình quý giá này chụp lưu trữ trong máy.
Nếu Lục Lê có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng mê trai, nhất định sẽ đối với Quý Thanh Hoan tránh ra thật xa.
Quý Thanh Hoan gật đầu liên tục, tầm mắt ở trên mặt Lục Lê thật lâu không dời, cũng may hạ nhân bốn phía đều luôn quen cúi thấp đầu, mới không đem vẻ mặt nàng không có hình tượng nhìn lại.
Sau khi đem Quý Thanh Hoan an bài xong, Lục Lê lại bắt đầu thói quen sinh hoạt hoang da^ʍ vô độ. Kỳ thực cũng chỉ là nằm ở trên nhuyễn tháp, để bọn hạ nhân tiếp tục xoa bóp đứng quạt hầu nước trái cây.
Có điều có một chút khá là phiền muộn, chính là Quý Thanh Hoan kiên trì muốn ở một bên hầu hạ hắn,
Lục Lê thật sự rất lúng túng.
Thế nhưng Quý Thanh Hoan đứng ở bên cạnh hắn có chỗ tốt chính là, mỗi lần Lục Lê vô duyên vô cớ muốn gϊếŧ người, Quý Thanh Hoan sẽ khuyên hắn không nên gϊếŧ người, sinh mệnh mỗi người đều đáng giá nên tôn trọng.
Trên mặt Lục Lê tuy rằng vẫn uy nghiêm đáng sợ, nhưng trong lòng phi thường được lợi.
Then chốt là ai muốn động một chút đem người ra lột da, móc mắt, vứt xuống xà quật hả?! Lục Lê biểu thị chính mình không phải kẻ biếи ŧɦái.
Vừa bắt đầu kỳ thực hắn rất không tình nguyện để Quý Thanh Hoan dính ở bên cạnh mình, thế nhưng sau này hắn lại không động một chút lại gϊếŧ người trở thành một thói quen tốt, Lục Lê liền cảm thấy có tiểu cô nương này bồi tiếp hắn cực kỳ đáng giá.
Lần đó Kê Thủy bị Lục Lê mời đi, tuy rằng bề ngoài vẫn cùng hắn nói chuyện, thế nhưng số lần đến phủ Quốc Sư lại ít đi rất nhiều.
Lục Lê rất tình nguyện hưởng thụ cuộc sống không thấy y.
Có điều tháng ngày nhàn nhã như thế không qua được bao lâu, Kê Thủy liền tự mình đi tới phủ Quốc Sư.
Lần này Kê Thủy không có lén lút đi vào khiến Lục Lê sợ hãi nữa, trái lại quang minh chính đại gọi hạ nhân thông báo sau đó mới tiến vào. Y hướng về Lục Lê bái một cái, giọng nói vẫn ôn hòa nhẹ hoãn: “Kê Thủy tới gặp tiên sinh.”
Lục Lê muốn biểu thị cảm xúc “Ồ” một tiếng, sau đó lại cảm thấy không quá thích hợp, đơn giản liền không phản ứng với y.
Kê Thủy thấy Quốc Sư giận y, liền mặt dày nói: “Tiên sinh chớ trách Kê Thủy, mấy ngày gần đây chuyện trong Vương Cung rất bận rộn, thật sự Kê Thủy không có thời gian đến nhìn tiên sinh.”
Lục Lê mím môi, trên mặt vẫn lạnh nhạt xa cách, trong lòng nghĩ chính ta ở nơi này một mình là được rồi, ai lại muốn đến nhìn ngươi chứ.
Giữa lúc Lục Lê đang suy tư, Kê Thủy bính lui hạ nhân ra ngoài, hướng về Quốc Sư dựa người trên nhuyễn tháp không để ý tới y liền đi tới.
Thanh âm Kê Thủy dẫn theo một chút ý cười, y nói: “Tiên sinh vẫn còn đang tức giận sao? Kê Thủy tự mình hướng tiên sinh tạ lỗi, tiên sinh có thể tha chứ cho Kê Thủy không?
Không phải Lục Lê không muốn phản ứng đến y, mà thật sự không tìm ra từ thích hợp đển ứng đối với y nên hắn mới nghiền ngẫm từng chữ một.
Huống hồ hắn cũng không có ý tứ trách cứ Kê Thủy, ngược lại Kê Thủy không tới nơi này, hắn sẽ càng cao hứng hơn.
Chỉ là Lục Lê trầm tư bị Quân Chủ trẻ tuổi xem là trầm mặc từ chối, Kê Thủy lần này liền ngay cả do dự cũng không do dự, hai đầu gối chạm đất, lập tức quỳ bên nhuyễn tháp Lục Lê.
Trong lòng Lục Lê thét một tiếng thần linh ơi, hoàn toàn không biết tiểu tử này có phải lại uống nhầm thuốc, nhất định phải chạy đến nơi hắn xoát độ hảo cảm.
Có điều nghĩ cũng đúng, trong tay hắn còn cầm đầu mẫu thân người ta, còn lấy cái này áp chế Quân Chủ trẻ tuổi.
Mặc dù Lục Lê đối với hành vi Bạch Đinh Ca không biết xấu hổ cảm thấy khϊếp sợ, thế nhưng hắn không thể dễ dàng đem thẻ bài cuối cùng trả lại cho Kê Thủy.
Nguyên tác bên trong nội dung vở kịch chính là Bạch Đinh Ca đem đầu mẫu thân y trả lại cho Kê Thủy, kết quả Kê Thủy lập tức trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, đem thủ đoạn học được từ Bạch Đinh Ca đều trả lại cho hắn.
Kết cục Quý Thanh Hoan càng thảm hại hơn, bị Kê Thủy cho hình phạt ngũ mã phân thây mà chết.
Lúc đó tiểu cô nương khóc đến lê hoa đái vũ, đáng tiếc Bạch Đinh Ca bị Kê Thủy giam cầm trong vương cung.
Khi Bạch Đinh Ca biết được Quý Thanh Hoan chết, mới bắt đầu phản kháng Kê Thủy —— tên biếи ŧɦái này nhìn thấy người bên cạnh từng người từng người chết đi còn rất hưởng thụ.
Tuy rằng Kê Thủy không phải từ nhỏ liền quen sống trong nhung lụa vương quyền, dù sao cũng là nhi tử Quân Chủ, Lục Lê cho rằng hắn khó tránh khỏi kiêu căng tự mãn, nhưng ai biết hiện tại liền dễ dàng như vậy, mắt không chớp quỳ đến trước mặt hắn.
Y duỗi ra hai tay xoa bóp lấy lòng Quốc Sư, cường độ nắn bóp không lớn không nhỏ, Lục Lê sinh lý cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng lại để trong lòng hắn cảm thấy rất cách ứng.
Điều này làm Lục Lê nhớ tới một người đàn ông trong thế giới hắn đã từng đi qua kia.
Thế nhưng Kê Thủy ấn đi ấn lại, liền ấn đến địa phương hắn không thể miêu tả kia.
Lần này Lục Lê nhanh như chớp đưa tay ra, sau đó nắm lấy bàn tay y đang xằng bậy, hai người giằng co như vậy trong chốc lát, nhưng Lục Lê lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Bỗng nhiên Kê Thủy đau thương nói: “Tiên sinh lạnh nhạt như vậy, Kê Thủy vạn phần thương tâm.”
*** má, mấy ngày không gặp, da mặt tiểu tử này đúng là càng ngày càng dầy.