Nói đến rất buồn cười, Lục Lê ngay ở trong nhà hắn bị giam cầm công khai.
Đáng tiếc Lục Lê cười không nổi.
Ban ngày Thư Nhiên liền ra ngoài không biết đi làm cái gì, chỉ là mỗi ngày cậu đều vì Lục Lê tự mình làm cơm, buổi trưa cũng là vội vội vàng vàng chạy về làm xong cơm trưa lại đi ra ngoài.
Trước khi đi còn uy hϊếp Lục Lê đừng nghĩ đến việc trốn thoát.
Phát hiện cửa lớn bị thay đổi mật mã, trong phòng đếm không hết biết bao nhiêu camera bên trong, Lục Lê liền sâu sắc khâm phục trình độ biếи ŧɦái từ Thư Nhiên.
Thư Nhiên mỗi ngày đều rất bận, bận rộn đến nỗi nửa đêm Lục Lê nghe được hắn ở trong thư phòng mở video hội nghị.
Hẳn là đang bận công tác chuyển giao tiếp quản.
Nếu như Lục Lê là Diệp Tu Minh chân chính, tâm huyết của hắn chắp tay dâng lên tặng cho người khác, đã sớm cùng Thư Nhiên cá chết lưới rách thề không bỏ qua, đáng tiếc hắn không phải nguyên chủ, cho nên đối với công ty đổi chủ thành Thư Nhiên cũng không có nhiều bi thương đến như vậy.
Có điều Lục Lê không muốn phản ứng với cậu ta, vì lẽ đó mỗi lần nhìn thấy Thư Nhiên đều là một bộ dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là hắn lại không biết tại sao Thư Nhiên có thể có bản lĩnh lớn đến như vậy, có thể chiếm đoạt được Lương gia cùng Diệp gia hai gia tộc lớn, đồng thời dưới mí mắt hai nhà đem hắn nhốt lại.
Vừa bắt đầu hắn cảm thấy đây là gan to bằng trời, theo thời gian trôi đi, hắn mới phát hiện là Thư Nhiên tâm cơ quá nặng, đem sự tình đều làm kín kẽ không một lỗ hổng.
Càng làm cho hắn buồn bực chính là, hệ thống cay gà có nâng cấp đi chăng nữa cũng không giúp ích được gì, mỗi lần thằng nhóc Thư Nhiên kia xoạc hắn xong đều an ủi hắn cố gắng nhịn, nhịn thêm một lúc nữa.
Lục Lê mơ hồ cảm giác được hệ thống cay gà kỳ thực rất cao hứng, còn làm bộ là người từng trải đến an ủi hắn.
Hệ thống cũng chứng thực quả thật Thư Nhiên có bảh lãnh thông thiên, cậu một tay nắm vững công ty chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi liền lan tràn đến toàn bộ thành phố A, sau đó liền lên kế hoạch bí mật ngày hôm nay có kế hoạch thu mua.
Lần thu mua kế hoạch này gây nên một làn sóng lớn trên cả toàn thành phố, Diệp gia Lương gia hai đại gia tộc một tay che trời đều bị thôn tính, có thể tưởng tượng được công ty lớn này có bao nhiêu thực lực.
Biệt thự trong nhà các công cụ truyền tin đều không có, điện thoại bàn gọi ra ngoài chỉ nghe được những tiếng đô đô vang vọng. Hết thảy cửa sổ đều bị niêm phong gắt gao, trước và trong thư phòng còn có một mật đạo hướng ra phía ngoài, thế nhưng thời điểm Lục Lê mở ra, nhìn thấy chính là một mảnh tường xi măng dầy, làm hắn có chút tuyệt vọng.
Thế nhưng may mà Thư Nhiên không cắt sóng ti vi, bằng không Lục Lê sẽ chết ngạt bên trong biệt thự.
Chỉ là trên ti vi vĩnh viễn chỉ có một đài, truyền phát tin chỉ có một kịch truyền hình.
Chính là kịch trinh thám hắn không xem lại lần thứ ba.
Lục Lê đối với bộ kịch mới mẻ này không thấy qua lần nào, vừa bắt đầu còn thấy tư vị.
Nhưng thời gian lâu dài sau đó, Lục Lê đem lời kịch đều thuộc làu, nhìn đến nó đều muốn ói ra.
Buổi tối Thư Nhiên sau khi vào cửa, liền nhìn thấy Lục Lê nghiêng người nằm trên ghế sa lông. Hắn cuộn thân thể mình, trên người đắp chăn mỏng, nhưng phần lớn vẫn lộ ra da thịt bên ngoài, sợi tóc mềm mại phủ trên gương mặt, xem ra ngủ rất say.
Thư Nhiên không muốn đánh thức hắn, rón rén đi tới, nửa quỳ ở sô pha trước nhìn nam nhân dung nhan ngủ say.
Nghĩ đến cậu đã từng hi vọng chờ đợi hắn, mà hiện tại người đàn ông này như một bé ngoan chờ đợi cậu, lại như đem nguyên bản một ngôi sao xa không với tới đem đến trước mắt, để Thư Nhiên dâng lên một luồng nhiệt thỏa mãn khó có thể dùng lời miêu tả.
Lục Lê ngủ hô hấp nhẹ thiển, màu da dưới ánh đèn nhu hòa, Thư Nhiên không nhịn được đi tới hôn lên môi hắn, ung dung mở hàm răng, mυ'ŧ vào nước bọt giống như mật đường.
Lục Lê cảm thấy một trận khó thở, mở mắt ra, thấy Thư Nhiên phóng to trước mặt.
Lục Lê theo bản năng tát lên mặt cậu, vang lên tiếng “chát” lanh lảnh.
Thư Nhiên không tránh né, trái lại tiến lên dùng tay nâng mặt Lục Lê, đem hắn đặt ở trên ghế sa lông, đầu lưỡi càng
đi vào sâu hơn, hầu như chạm đến yết hầu Lục Lê cảm giác một trận buồn nôn, bị đặt ở dưới thân không thể cử động.
Đợi đến khi cậu hôn xong, mới thả Lục Lê ra, ngón tay vuốt vẹ lên viền môi đỏ chót.
Lục Lê mạnh mẽ thở hổn hển, viền mắt đỏ chót, một cú đấm tới.
Thư Nhiên ngăn trở cú đấm hắn vung tới, đem nắm tay kia giương ra, há mồm ngậm ngón tay cái thon dài.
Lục Lê lui về phía sau tránh né, phát hiện vẫn là đánh không lại cậu ta, hắn gần như liền tuyệt vọng. Đầu ngón tay truyền đến ấm áp làm thân thể hắn rung lên, tựa hồ có một luồng điện lưu lẻn đến xương
cụt, để hắn liền thức tỉnh phản ứng.
Lục Lê mặt đỏ tới mang tai hướng về cậu quát: “Buông tôi ra!”
Thư Nhiên nắm chặt tay hắn, để ngón tay của hắn mỗi một cái đều dính lên chất lỏng trong suốt.
Buông xuống con ngươi, dáng vóc cậu tiều tụy thật giống như làm chuyện thần thánh trang nghiêm, ai cũng không nghĩ tới cậu lúc này lại lè lưỡi ra, đi lấy lòng liếʍ tay một người.
Đợi được Thư Nhiên buông tay hắn ra, Lục Lê khóe mắt ửng hồng, hắn biết du͙© vọиɠ của chính mình bắt đầu thức tỉnh.
Cảm giác này làm hắn rất khuất nhục, đối với bị một người đàn ông khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi phản ứng, so với để hắn cởi hết quần áo còn đỡ khuất nhục hơn.
Chăn mỏng dưới thân thể lộ ra, để Thư Nhiên rất dễ dàng trêu chọc tìиɧ ɖu͙© hắn.
Đợi đến thời điểm tiến vào, Lục Lê đã kinh biến đến mức thở gấp đứt quãng từng cơn, cật lực để mình thả lỏng.
Hắn dùng móng tay ngắt lấy vai Thư Nhiên cho hả giận, bị tàn nhẫn chống đối mới phát sinh tiếng khóc nức nở giống như rêи ɾỉ.
Đến cuối cùng nghiễm nhiên đã biến thành tiếng nứt vỡ hô to: “Không được rồi… Cầu cậu buông tha cho tôi…”
Tiếng nói nam nhân khàn khàn mang theo mị lực cực kỳ, trong cơ thể đồ vật cậu lại trướng lớn lên mấy lần, Thư Nhiên cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt chảy ra nước mắt, nhưng động tác dưới thân lại không ngừng nghỉ.
Sau đó, Thư Nhiên mang Lục Lê mất đi y thức ôm vào phòng tắm, thay hắn thanh lý hạ thân, thân thể Lục Lê phản xa run cầm cập một hồi, Thư Nhiên khẽ hôn vành tai hắn ửng hồng, chậm rãi đem đồ vật bên trong lấy ra.
Đợi đến khi bị ôm trở về phòng ngủ, thân thể vừa tiếp xúc giường lớn mềm mại, Lục Lê mới triệt để ngủ thϊếp đi.
Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, còn tưởng rằng Thư Nhiên thường ngày lại đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng mở mắt ra liền nhìn thấy Thư Nhiên đang chăm chú nhìn hắn.
Lục Lê nghiêm mặt đem cậu đẩy xa một chút, xem xét cậu một chút, bao bọc chăn xuống giường đề phòng con sói háo sắc.
Thư Nhiên đã đem y phục mặc chỉnh tề, quần áo bằng phẳng ngay cả một tia nhăn nheo đều không thấy, quần tây đen áo sơ mi trắng, nhìn cậu xem ra không giống một nam nhân trưởng thành, mà là học sinh trong lốt trẻ con, có điều thật là đáng ghét vì bộ đồ rất thích hợp cậu.
Thư Nhiên nói: “Bữa sáng làm xong rồi, ra ăn nhanh lên một chút.”
Lục Lê cách một cánh cửa ngửi thấy được hương vị nồng nặc, nhưng hắn vẫn không nhìn thằng nhóc này, liền trầm mặc tiến vào phòng tắm.
Lục Lê rửa mặt xong sau đó đi ra ngoài, ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Thư Nhiên không cho hắn mặc y phục, Lục Lê không thể làm gì khác hơn là đi đến đâu đều bao bọc chăn kín mít.
Có điều coi như là như vậy, nam nhân trong lúc vung tay nhấc chân vẫn có thời gian tạo ra tư thế tao nhã cùng thưởng thức, Thư Nhiên ngồi đối diện hắn, ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn thiêu đốt hắn.
Biết rõ tính cách Thư Nhiên Lục Lê mau chóng cúi đầu ăn cơm, biểu hiện mình rất tự nhiên, chỉ là hai tay run rẩy bại lộ tâm tình hắn lúc này.
Thư Nhiên đem dĩa ăn ngậm lên miệng, nhìn Lục Lê cúi đầu, cậu nói: “Diệp tiên sinh, tôi mang anh đi ra ngoài.”
Nam nhân lập tức liền đem đầu nhấc lên, trong mắt hiện lên vui mừng cùng nghi hoặc, Thư Nhiên nói tiếp: “Nhưng là, tôi hi vọng anh thành thật một chút, chuyện gì nên nói hãy nói còn không nên nói thì đừng nói.”
Cậu cho rằng nam nhân sẽ nhanh chóng đáp ứng, lại không nghĩ rằng Lục Lê nhếch môi lên, trở nên trầm mặc.
Thư Nhiên liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, đang đợi nam nhân thỏa hiệp.
Một lát sau, Lục Lê chậm rãi gật đầu.
Chờ ăn xong bữa sáng, Thư Nhiên không biết từ đâu lấy ra một bộ Tây phục, cậu đem quần áo ước lượng trên thân nam nhân, cười nói: “Đây là bộ đặc biệt may riêng cho anh, xem ra nhỏ bé vừa vặn.”
Thư Nhiên tự tay vì Lục Lê thay đổi trang phục, thắt chiếc cà vạt đẹp đẽ lên cổ, vẻ mặt tràn đầy hứng thú trào dâng như đứa nhỏ đang đóng gói một món quà.
Chờ Lục Lê bận đồ xong, Thư Nhiên vỗ đầu một cái, thật giống như nhớ ra cái gì đó, đối với Lục Lê nói: “Diệp tiên sinh, tôi hình như đã quên một món đồ vật…”
Sau đó cậu liền từ trong túi móc ra đồ vật ấy, là một cái hộp rất lớn, mà khi hộp mở ra, Lục Lê cả người chấn động không ổn.
Liền biết thằng nhóc này không tốt lành gì.
Lục Lê nhìn đến món đồ ấy, đột nhiên lui về phía sau một bước, Thư Nhiên đã sớm dự liệu được phản ứng của hắn, đem hắn lôi trở về.
Lục Lê khàn giọng cổ họng quát: “Biến ngay!”
Thư Nhiên cầm lấy bộ còng tay, đem hai tay hắn buộc lên, đè lại hai chân đạp đá liên tục, sau đó đem quần dài cùng qυầи ɭóŧ Lục Lê mới vừa mặc lột ra.
Ở lối vào nhạt màu xoa gel bôi trơn, cầm trong tay dụng cụ màu đen chậm rãi đẩy mạnh vào.
Đồ chơi kia khéo léo tinh xảo, ảnh hưởng từ gel bôi trơn rất nhanh liền nuốt vào bên trong.
Thư Nhiên lúc này mới vì Lục Lê mặc quần vào, đem nam nhân chân run rẩy dìu lên.
Vừa ra khỏi cửa, Lục Lê dùng tay che mặt lại, không chỉ bởi vì thân thể bị nhét vào đồ vật, còn có thân là một người đàn ông, hắn lại được ôm theo kiểu công chúa.
Hệ thống không nhịn được tán dương: “Bạn trai thật có sức nha.”
Lục Lê không để ý đến nó.
Lục Lê đem toàn thân như nhũn ra ngồi trên ghế phụ, Thư Nhiên nhéo mũi hắn, đóng lại cửa xe, ngồi kế bên chỗ điều khiển xe.
Cảm nhận được trong cơ thể đồ vật khẽ chấn động,
một thân Lục Lê vã mồ hôi, hắn đem bàn tay tiến vào, lại không nghĩ rằng đem vật kia đẩy vào càng sâu hơn.
Phát hiện động tác của hắn Thư Nhiên cầm trong tay điều khiển từ xa nâng lên mức độ cao hơn.
“A ——” Lục Lê dựa vào ghế dựa ngẩng đầu lên, phát hiện mình kêu thất thanh liền sau đó cắn mạnh môi ngăn lại tiếng nức nở.
Con mắt ướŧ áŧ nhìn về phía điều khiển Thư Nhiên cầm trên tay.
Thư nhiên nhìn hắn, ngoài miệng mang theo nụ cười ác liệt, cậu nói: “Anh nên ngoan một chút nha.”
Lục Lê liều mạng gật đầu.
Thư Nhiên lúc này mới đem điều khiển từ xa vặn đến mức thấp nhất.
Một đường đi thông suốt, Lục Lê liên tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thời điểm phát hiện con đường này càng chạy càng quen thuộc, hắn bỗng dưng ngồi ngay ngắn người lại.
Đây là con đường đến công ty hắn.
Đúng như dự đoán, cuối cùng xe dừng tại cửa công ty Diệp gia. Lục Lê xuống xe, nhìn thấy kiến trúc kia mặt trên không còn tên gọi cũ, mà là thay đổi một cái tên mới.
Thư Nhiên nửa dìu nửa ôm Lục Lê đi, xem ra người ở bên ngoài còn tưởng đây là tư thế thân mật giữa hai người.
Cô gái mở cửa tiếp đón nhìn thấy Thư Nhiên mắt liền sáng lên, đứng lên cung kính chào một tiếng: “Chào buổi sáng, chủ tịch.”
Kỳ thực thời gian đã không còn sớm, đều sắp đến mười giờ.
Thư Nhiên gật đầu, đem Lục Lê ôm vào trong l*иg ngực, ngăn cản ánh mắt hiếu kỳ từ cô gái.
Lục Lê cúi đầu, hắn sợ bị người khác nhận ra, nhận ra được trạng thái dị thường từ hắn.
Đi thang máy tới văn phòng tầng cao nhất, Thư Nhiên buông lỏng tay, Lục Lê run chân liền ngã vào trên ghế sa lông, sắc mặt đỏ chót như bị sốt cao, thân thể phát sinh từng trận run rẩy.
Chờ Thư Nhiên đưa tay chạm vào hắn, Lục Lê đánh vào tay cậu, dùng cánh tay bao lại thân thể chính mình, đáng thương run rẩy lên.
Thư nhiên gọi hắn: “Diệp tiên sinh.”
Không nghe tiếng đáp lại, Thư Nhiên tự mình tự nói tiếp: “Xem ra Diệp tiên sinh không muốn đi thấy bằng hữu mình rồi, mấy ngày nay có một người vẫn gọi điện thoại cho tôi,
người kia hình như tên gọi là Lương Cảnh đi…”
Thoả mãn nhìn thấy nam nhân ngẩng đầu lên, Thư Nhiên đem mái tóc hắn ẩm ướt mồ hôi vén qua sau tai.
Cậu nói: “Muốn gặp anh ta, trước tiên phải làm cho tôi cao hứng mới được”
Mẹ nó đồ vô lại.
Lục Lê hận không thể xé nát người trước mắt này ra, hắn thở phào, dùng thanh tuyến âm thanh hỏi: “Làm sao để cậu cao hứng?”