Thâm Viện Nguyệt

Chương 7

Quản gia nhiều năm như vậy,

Chỉ Hạnh có thói quen thức sớm.

Chỉ là có chút không biết nói

gì, sinh sôi bị đẩy một thước (1/3 m), lại đẩy nữa sẽ rơi xuống giường. Tam

Lang lại đoạt nửa gối đầu của nàng, lưng dính sát vào nàng, mặt hướng tường

cuộn thành một đoàn.

Đây rốt cuộc là ghét, hay

không ghét? Chỉ Hạnh rối rắm.

Nếu luận về quản gia, nàng từ

khi mới biết đi liền theo cạnh mẫu thân xử lý công việc, sau lại giúp đỡ tiểu

kế mẫu, nàng dám nói mặc dù mình không đứng đầu, cũng là người có khả năng. Võ

nghệ đủ để phòng thân ở hậu trạch, y thuật cũng miễn cưỡng, cầm kỳ thi họa tuy

rằng chỉ có thể nói là biết chút ít, nhưng nữ hồng trù nghệ thì tuyệt đối có tự

tin.

Chỉ trách nàng bận quá, đọc

sách về tài tử giai nhân liền ngáp liên tục, cảm thấy vô cùng nhàm chán, sớm

quăng. Đến nỗi bây giờ rốt cuộc có làm phu quân ghét cay ghét đắng hay không

đều suy nghĩ không ra.

Nhẹ tay nhẹ chân xuống

giường, nhìn Tam Lang, lại cảm thấy có điểm đáng thương. Ước chừng là ngủ say,

cái loại quỷ khí dày đặc cũng sẽ không có. Có lẽ là sợ lạnh, hơn nửa khuôn mặt

chôn trong chăn bông, chỉ có một mớ tóc đen ở ngoài gối.

Nàng thở dài trong lòng, cẩn

thận nhét chặt chăn, sờ sờ cái trán lộ ra ngoài vẫn ấm, nàng mới an tâm mặc

quần áo ra cửa nhỏ giọng phân phó nước ấm.

Chỉ Hạnh không biết là, nàng

vừa thức dậy, Tam Lang ngủ không sâu liền tỉnh. Chỉ nhắm mắt, yên lặng để nàng

dịch chăn, yên lặng để nàng sờ trán. Sau đó lại yên lặng, ôm chăn ngồi dậy.

Chỉ Hạnh đang vội vàng súc

miệng, qua loa chải tóc ngẩng đầu lên sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Bất luận kẻ nào trong lúc sáng sớm sắc trời lờ mờ thời tiết rét đậm nhìn thấy

mỹ nhân tóc tai bù xù, hai mắt vô thần chỉ mặc áo đơn trắng, không bị dọa sợ có

được mấy người.

Nhưng hắn liền ngồi như vậy,

không nói gì, cũng không động đậy.

Hiện tại là... như thế nào?

Trời lạnh đến rách da, ăn mặc mỏng manh như vậy không có chuyện gì mới lạ đó!

Có phải còn chưa tỉnh ngủ, hay là muốn đi giải quyết vân vân? Chỉ Hạnh nghĩ

nghĩ, cầm áo ngoài định phủ thêm cho hắn, hắn lại tự động xỏ vào tay áo... Sau

đó lại bất động.

Chỉ Hạnh khóe mắt hơi co

giật, bình tĩnh từng món từng món hầu hạ Tam gia mặc vào, ngay cả hài cũng là

nàng mang, cả quá trình Tam Lang một chữ cũng không phát.

Chỉ Hạnh trong lòng rơi lệ.

Tam gia, ngài hé răng sẽ chết sao? Trước kia ngài không phải đều tự cấp tự túc,

thức dậy liền tự mình mặc quần áo mang hài sao? Nếu ngài lạnh không muốn động,

nói thẳng là được. Nương tử hầu hạ phu quân thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất

nhiên), ngài cũng không cần vừa sáng tinh mơ liền dọa người kiêm khảo nghiệm

chỉ số thông minh chứ?

Chờ Chỉ Hạnh hầu hạ hắn súc

miệng, chải tóc, mặc quan phục, hắn mới nói hai chữ: "Đói bụng.”

... Đây là khảo nghiệm đúng

không? Đúng không đúng không? Nàng sớm rời giường như vậy chính là muốn đi làm

điểm tâm... Chị dâu Như Ý còn chưa đến a! Kết quả trì hoãn thời gian ở trong

phòng làm nha hoàn cho Tam gia, hiện tại kêu đói, sao ta làm kịp...

Nhưng nàng không phải dễ đánh

ngã.

_______________

Cát Tường Như Ý mở to hai mắt

nhìn, không dám lên tiếng. Tuy nói trời giá rét đông lạnh, cơm cách đêm cũng sẽ

không hư, nhưng cô nương như thế nào lại lấy cơm cách đêm trực tiếp hầm thành

cháo... cái này còn chưa tính, đồ ăn thừa tối hôm qua liền chọn lựa cho vào

cháo...

Kỳ quái là, làm sao có thể

thơm như vậy, thơm đến các nàng liên tục nuốt nước miếng.

Múc ra một nồi, Chỉ Hạnh đáy

lòng phát sầu. Sao lại còn thừa, cái này không thể để người ta biết được a...

Nhìn hai nha đầu bên cạnh, nàng nhỏ giọng nói, "Còn lại... các ngươi nhanh

xử lý

Ý nàng là nhanh đổ vào thùng

cơm thừa, để người ta bắt được nàng cho Tam Lang ăn đồ thừa, không biết lại nói

thành cái gì. Hai nha đầu này lại rất cố ý hiểu lầm, toàn bộ xử lý vào bụng

mình, đối với tay nghề sâu không lường được của cô nương nhà các nàng lại

ngưỡng mộ vô cùng.

Ngay cả Tam Lang thích soi

mói cũng ăn hai chén mới dừng tay. Hắn trầm tư nhìn nương tử chậm rãi ăn cháo,

càng cảm thấy khó hiểu.

Lúc trước hắn đối với thức ăn

đều rất thờ ơ, món ngon vật lạ gì vào miệng hắn cũng chỉ là vì duy trì sự sống.

Nhưng đồ ăn nương tử làm cho hắn, hắn lại cảm thấy có tư có vị.

Hoàng thượng chọn việc hôn

nhân cho hắn như thế nào, hắn biết rõ, thậm chí ở đó nhìn. Chính là viết tên

tiểu thư nhà quan dưới ngũ phẩm tuổi tác thích hợp trong kinh thành lên thẻ

tre, lung tung quăng ống thẻ, cái nào rơi xa nhất liền chọn.

Lôi đình mưa móc, đều là quân

ân. Không có đường cho hắn không thích. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy có gì

đáng để chấp nhất. Về phần cô dâu gả vào... không vui là tất nhiên. Cách xa

chút là được, cũng đừng làm hỏng trong sạch của người ta. Hoàng thượng chỉ là

cao hứng, không bao lâu liền quên. Đến lúc đó cô dâu muốn tái giá, hoàng thượng

muốn trị tội cũng không nhớ ai là ai.

Nhưng hắn không hiểu tiểu

nương tử này. Ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, còn dám nói với hắn

không muốn trầm đường. Vốn nghĩ đến nàng là có nỗi khổ gì... Nhất thời thương

hại, muốn giúp đỡ che lấp, kết quả vẫn có lạc hồng, có gì cần che l

Rõ ràng đối với nàng lạnh

lùng, nàng lại mọi chuyện nghĩ cho hắn, ăn, mặc ở, đi lại đều rất săn sóc, đây

lại là vì sao?

Vốn nghĩ rằng nàng lấy lòng

như vậy là vì phụ huynh trong nhà cầu quan cầu tước, nhưng hoàng thượng lại

cười to nói với hắn, cô nương này là người cương cường, chưa xuất giá liền cùng

cữu gia làm ầm ĩ với phụ thân, muốn hắn lúc lại mặt da căng chặt chút.

Cương cường?

Hắn cao thấp đánh giá Chỉ

Hạnh, khiến nàng nổi cả da gà. Thật đúng là nhìn không ra... Cũng chỉ khi luận

nặng tựa Thái Sơn, mới mơ hồ lộ ra một chút tâm huyết.

Đáng tiếc. Gả cho một người

như hắn vậy. Nếu gả cho người khác, sẽ là thê mẫu thích hợp biết bao nhiêu.

Tổng so với gả cho người muốn chết không được như hắn tốt hơn nhiều.

Nhìn nàng mang giày khoác áo

choàng, còn muốn đưa hắn ra cửa... Tam Lang vẫn là ngăn cản. Đại cô nương mười

tám tuổi, thân còn không cao bằng tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, phong

sương mưa móc, làm sao chịu được.

Nhìn Tam Lang đi xa, Chỉ Hạnh

ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cũng là rơi lệ đầy mặt. Tam gia a, ngài có

chuyện thì nói a! Đừng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người ta chứ... Nhìn

đến cháo trong bụng ta cũng đã đóng thành khối rồi, quá khó tiêu hóa a!

Tam gia rốt cuộc có ghét ta

hay không? Chỉ Hạnh lâm vào rối rắ tự kiểm điểm lại mình.