Vương Thanh vẫn còn đang vui vẻ, tự nhiên không chú ý đến chút gợn sóng, Hoắc Phàm nhìn nhìn Vương Thanh, "Sư huynh, các anh muốn trò chuyện trước không?"
Vương Thanh đương nhiên là rất muốn cùng Phùng Kiến Vũ "âu yếm" một hồi, Phùng Kiến Vũ lại nói: "Không có việc gì, mọi người cứ luyện tập trước đi, tôi ngồi ở chỗ này là được."
Nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói muốn ngồi lại tại đây, Vương Thanh ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, "Anh hát không dễ nghe......"
Phùng Kiến Vũ đùa hắn, "Ai muốn nghe anh hát, em là đến nghe Hoắc Phàm hát."
"Hừ......" Vương Thanh bĩu môi, nhưng nhìn thấy khóe môi của Phùng Kiến Vũ nhếch lên cười cười, biết là cậu đang trêu chọc mình, thế là vươn "ma trảo" một hơi vò rối đầu tóc cậu.
Hoắc Phàm kéo cánh tay Vương Thanh, Vương Thanh cười đi ra chỗ luyện tập, Phùng Kiến Vũ tự mình đi tìm một chỗ ngồi ngay trung tâm ngồi xuống.
Tần Tang nguyên bản muốn cùng Phùng Kiến Vũ cùng nhau đến, kết quả bị người gọi đi, thời điểm trở về đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đoan chính ngồi tại vị trí vip, liền đi đến.
"Không nghĩ đến cậu hôm nay lại đến sớm như vậy."
"Hoạt động hôm nay tương đối thuận lợi, cho nên đã hoàn thành sớm một chút, không sai biệt mới đầu 5 giờ đã có thể kết thúc rồi."
Trên sân khấu hai người điều chỉnh tốt âm thạn, Phùng Kiến Vũ và Tần Tang đều yên lặng, ngồi ở dưới khán đài lẳng lặng nghe hai người ca hát. Bài hát này là một bài tình ca Hoắc Phàm xuất đạo, hiện tại đã có một chút cải biên, sau đó lại mời Vương Thanh đến hát đôi lần này.
Hai người trên sân khấu có một chút động chạm thân mật, Tần Tang vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ, phát hiện toàn bộ quá trình cậu luôn duy trì một mặt không biểu tình, cô cũng đoán không ra là cậu đang suy nghĩ gì.
Hát xong bài hát này, Vương Thanh liền muốn tiến lên trước nói chuyện một chút với Phùng Kiến Vũ, Hoắc Phàm lại chỉ huy nhạc đệm thêm một lần nữa, nói rằng mình cảm thấy có nhiều chỗ không tốt, cần luyện tập thêm nữa. Một bài hát này bị Hoắc Phàm níu níu kéo kéo đến gần một tiếng đồng hồ, Vương Thanh rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ tiến vào hậu trường, Tần Tang tiếp tục đợi ở dưới khán đầu xem Hoắc Phàm luyện tập, nhưng rõ ràng sau khi Vương Thanh đi, Hoắc Phàm có vẻ hơi không tập trung, hôm nay Hoắc Phàm rất không thích hợp. Tần Tang nhíu mày, chẳng lẽ......
Hai trường một buổi concert rất là hỗn loạn, Vương Thanh cũng không có phòng nghỉ chuyên môn, hai người chỉ có thể ở trong hậu trường rối loạn tùy tiện tìm một góc nhỏ tương đối an tĩnh mà ngồi.
"Em gầy đi rồi." Vương Thanh biết hoàn cảnh ghi hình bên Phùng Kiến Vũ một đường không quá tốt, Phùng Kiến Vũ vốn đã gầy, lần này lại cảm giác dường như còn gầy thêm tầm mười cân.
Biết Vương Thanh gần đây một mực lo lắng cho mình, Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Quay xong là tốt rồi, đừng lo lắng. Ngược lại là anh a, vốn là bề bộn nhiều việc, còn đến giúp sư đệ chống đỡ hiện trường, hai anh em tình cảm thật không tệ nha."
"Concert tròn năm năm xuất đạo của Hoắc Phàm, chính cậu ta tương đối xem trọng, cho nên......" Giải thích được một nửa, Vương Thanh đột nhiên cười lên, "Em ăn dấm?"
Phùng Kiến Vũ nhíu mày, "Dù sao em nhìn ra được, cậu ta dường như đối với anh thật không đơn giản."
"Sao vậy được, hai chúng ta chính là qua hệ sư huynh đệ, vả lại anh và Hoắc Phàm tương tác kỳ thật còn rất ít." Vương Thanh vốn là muốn trêu chọc Phùng Kiến Vũ, nhưng lại sợ làm người nọ tức giận, vốn một lần gặp mặt đã là không dễ dàng gì.
Phùng Kiến Vũ vỗ nhẹ lên trán hắn một cái, "Ngày ngày đều nói em câu nhân, Vương tiên sinh dường như cũng không đơn giản a."
Vương Thanh bắt lại tay của cậu, ngay lúc tất cả mọi người đều không chú ý đến cái góc này, ở trên đầu ngón tay cậu rơi xuống một hôn, "Chỉ có em câu được anh mà thôi."
Phùng Kiến Vũ rút ra ngón tay của mình, gẩy gẩy toác mái ngang trán mình, "Em đói rồi."
Biểu lộ che giấu rất tốt, nhưng phản ứng thân thể đúng là không lừa được người, Vương Thanh nhìn thấy lỗ tai của Phùng Kiến Vũ dần dần đỏ lên, biết là cậu đang thẹn thùng.
Vương Thanh vươn tay lên, ôm cả vai Phùng Kiến Vũ, "Đi, ca ca dẫn em đi ăn cơm."
"Không biết lớn nhỏ, em mới là ca ca!"
Nhân viên công tác hậu trường nhìn thấy hai người kề vai sát cánh đi ra, đều ở sau lưng nghị luận hai vị ảnh đế tình cảm thật là quá tốt rồi.
Đêm concert diễn ra vô cùng thuận lợi, Hoắc Phàm và Vương Thanh hát xong tình ca, Hoắc Phàm trả lại cho Vương Thanh một cái ôm, người hâm mộ ở dưới đài thét lên kém chút dọa sợ Phùng Kiến Vũ. Mặc dù lúc mình và Vương Thanh cùng một chỗ cũng thường xuyên có muội tử kêu to, nhưng nhân số có thể không sánh được bằng buổi hòa nhạc quy mô, cậu cảm thấy rất rung động.
Hoắc Phàm trên sân khấu hỏi Vương Thanh, tour concert lưu diễn cả nước còn có những địa điểm khác, nếu như mà nói có thể, sẽ tiếp tục đến làm khách quý nữa không. Là sư huynh của Hoắc Phàm, Vương Thanh tự nhiên nghĩa bất dung từ thoải mái đáp ứng.
Phùng Kiến Vũ nhịn không được che mặt, Vương Thanh a Vương Thanh, gặp được người khác thích anh, sao anh lại trì độn như vậy được a.
Lần này sang đây xem concert Phùng Kiến Vũ vốn không muốn bị lộ ra ngoài, nhưng những người ngồi ở phía trước vẫn phát hiện ra được Phùng Kiến Vũ. Người hâm mộ của Hoắc Phàm rất kinh ngạc, từ lúc nào mà Phùng Kiến Vũ lại quen biết biết Hoắc Phàm nhà bọn họ a. Bất quá có người rất nhanh phản ứng lại, hôm nay Vương Thanh cũng đến, Phùng Kiến Vũ hẳn là đến xem Vương Thanh đi? Nhưng Phùng Kiến Vũ không phải đang quay phim sao? Người hâm mộ Hoắc Phàm lập tức cảm thấy đầu óc bọn họ thật sự nghĩ không thông.
Đêm concert kết thúc rất thuận lợi, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều đã mua vé máy bay lúc một giờ, nên không thể cùng bọn Hoắc Phàm tham gia tiệc khánh công. Nhìn thấy Vương Thanh muốn đi, Hoắc Phàm có chút không nỡ, nắm lấy tay Vương Thanh lại nói thật nhiều lời, Vương Thanh cười cười vỗ vỗ đầu cậu ta, lại nói thêm một tiếng cố gắng lên.
Thời điểm Vương Thanh tiến vào xe, nhìn thấy bộ dáng Phùng Kiến Vũ một mặt như xem kịch vui mà quan sát hắn, hắn cười lắc đầu, "Hoắc Phàm chỉ là một đứa em trai mà thôi."
Phùng Kiến Vũ nhíu mày, "Nhưng mà người ta có khả năng không xem anh là anh trai a."
Vương Thanh bắt lấy tay của cậu, ở trong lòng bàn tay cậu gãi gãi, "Không quan tâm cậu ta xem anh là gì, dù sao cậu ta đối với anh mà nói chỉ là một đứa em trai không hơn không kém."
- Hoànchương 53 -