[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 46

Sau khi Tả Hữu và Tần Tang biết được Trần Đạt Chí mời hai người bọn họ ăn cơm, trong lòng tất cả đều không khỏi giật mình, bữa cơm này, hẳn là không ăn được gì tốt đẹp rồi.

Nói đến tổng giám đốc A-stars Tiết Mặc và Trường Ảnh là Hồ Ba đều là những người rất có thủ đoạn, nếu Trần Đạt Chí thật sự muốn đến thế nào, bọn họ cũng không cần phải sợ. Hai người phân nhau chuẩn bị báo cáo cho Tiết Mặc và Hồ Ba về chuyện này, ý kiến của hai người họ đều là, đã dám mời, khẳng định không dám tùy tiện làm loạn, tạm thời có thể xem xét một chút.

Trần Đạt Chí chọn địa điểm là một club tư nhân có tiếng những người trong giới thường hội tụ, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng từng đến đó mấy lần, biết được nơi này giữ bí mật rất tốt, chuyện gì cũng sẽ không truyền đi.

Mới vỏn vẹn nửa tháng không hề nhìn thấy Viên Lạp, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn tinh tế phát hiện được cậu ta gầy đi không ít, chắc hẳn trong khoảng thời gian này sống không được tốt.

Sắc mặt Viên Lạp có chút không tốt, bờ môi cũng trắng bệch, cậu ta cầm ly rượu tiến đến trước mặt Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, trực tiếp quỳ xuống. Hai người đều sững sờ, sau đó lập tức đưa tay đỡ Viên Lạp đứng dậy.

Viên Lạp lắc đầu, "Là tôi có lỗi với hai vị, chuyện này từ đầu tới cuối đều là lỗi của tôi, hi vọng hai vị ảnh đế đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho tôi."

Trần Đạt Chí nhả ra khói thuốc từ trong miệng, nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, "Cậu chỉ có xin lỗi tư cách, ai cho phép cậu đi cầu xin người khác tha thứ? Đại nhân đại lượng? Cậu đây là ý gì? Không tha thứ cho cậu chính là tiểu nhân sao?"

Viên Lạp lập tức toàn thân run rẩy, rượu trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, "Tôi không phải...... Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Thấy bộ dáng Viên Lạp đáng thương như vậy, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đều là không đành lòng, Phùng Kiến Vũ mở miệng nói: "Trần tổng, sự tình đã qua, Viên Lạp cũng đã xin lỗi, có thể cho qua được rồi."

Trần Đạt Chí cười lắc đầu, "Cậu ta làm ảnh hưởng đến danh dự của hai vị không tốt, không phải xin lỗi là có thể giải quyết được sự tình, tôi nhất định sẽ cho hai vị một cái công đạo. Con người của tôi a, không thể tha thứ cho người dựa hơi tôi giở trò, mọi người ai cũng biết." Ánh mắt âm lãnh của Trần Đạt Chí đảo qua Viên Lạp, Viên Lạp lập tức bò qua, ghé vào bên chân Trần Đạt Chí cầu khẩn nói: "Trần tiên sinh van cầu anh, coi như em theo anh nhiều năm như vậy, đừng đối với em đuổi tận gϊếŧ tuyệt."

Trần Đạt Chí có chút căm ghét đá văng cậu ta, "Cũng là bởi vì cậu theo tôi nhiều năm như vậy, hẳn phải biết tính tình của tôi, còn muốn dựa hơi tôi làm nhiều chuyện như vậy, là cho mình có bao nhiêu đặc biệt sao."

"Ha ha ha ha ha!" Viên Lạp đột nhiên bật cười, "Là tôi không biết tự lượng sức mình, cho là mình theo anh nhiều năm như vậy, luôn có một chút vị trí. Tôi mặc dù là tại bên cạnh anh chiếm được chỗ tốt, nhưng tôi tự hỏi mấy năm này cũng là bỏ ra thực lòng. Thế nhưng trong lòng của anh, chỉ có Phùng Kiến Vũ, ngoại trừ Phùng Kiến Vũ, ai có thể nhập vào mắt của anh!"

Câu nói này Vương Thanh nghe được nộ khí tỏa ra, Phùng Kiến Vũ dưới bàn lôi kéo tay của hắn, Vương Thanh mới nhịn xuống không nổi giận.

"Đem cậu ta lôi ra ngoài, toàn diện phong sát, về sau toàn bộ ngành giải trí, sẽ không có người tên Viên Lạp này." Trần Đạt Chí không mang theo cảm tình ra mệnh lệnh, mấy người vệ sĩ ở bên cạnh tiến lên kéo Viên Lạp ra ngoài.

"Để cho hai vị chế giễu rồi." Trần Đạt Chí xoay đầu lại cười, phảng phất một cái quyết định vừa rồi bất quá chỉ là một sự việc không có ý nghĩa.

"Trần tổng, chuyện này thật không cần thiết phải huyên náo nghiêm trọng đến như vậy. Người trẻ tuổi có đôi khi rất dễ dàng đi vào con đường quanh co, cho bọn họ giáo huấn để bọn họ sửa sai là được rồi, đuổi tận gϊếŧ tuyệt thật sự không cần." Phùng Kiến Vũ cũng không phải rất thánh mẫu, nhưng chuyện này nháo đến làm cho Viên Lạp trong ngành giải trí lăn lộn đến ngoài đời sống không nổi, cậu cảm thấy bất luận nhìn như thế nào cũng là quá mức nghiêm trọng.

Trần Đạt Chí phất tay áo, "Phùng ảnh đế đại nhân đại lượng, điểm này tôi thật sự rất thưởng thức cách làm người của cậu. Chỉ là tóm lại Viên Lạp tổn thương đến danh dự của hai vị, huống chi cậu ta còn dựa hơi tôi làm ra những sự tình này, lại là hành vi trơ trẽn nhấy. Chuyện này xem như là tôi bàn giao cho hai vị, dừng ở đây đi."

Thấy Trần Đạt Chí cũng không có chút nào cải biến chủ ý của mình, hai người cũng chỉ có thể không còn cách nào.

Trần Đạt chí dừng một chút lại nói: "Tôi một mực rất yêu thích phim của Phùng ảnh đế, cũng rất thưởng thức cách làm người của Phùng ảnh đế, còn Viên Lạp, thỉnh xin không cần để ở trong lòng."

"Phi thường cảm tạ sự yêu thích của Trần tổng, về sau còn xin ủng hộ nhiều hơn những tác phẩm của tôi."

Mấy người vừa khôi phục bầu không khí, đại môn đột nhiên bị người mở ra, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đều trừng lớn mắt mình.

Đến chính là người quen, chính là Lý Mộng quen biết lúc quay《Chiến Hỏa》. Lý Mộng mặt mày hớn hở đi đến, tựa hồ cũng không hề đem Trần Đạt Chí để vào trong mắt, cô đi thẳng đến bên người Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh, sau đó khoác tay lên cánh tay của Phùng Kiến Vũ.

"Lúc em mới đến, nghe được quản lý nói tối nay các anh cũng ở đây ăn cơm, nên đến xem một chút, thật sự chính là các anh."

Đối với việc Lý Mộng đột nhiên xuất hiện thân mật, Vương Thanh rất là nổi nóng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy bản thân dường như hiểu được điều gì.

Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc cùng Lý Mộng kéo ra một chút khoảng cách, "Thật là khéo, cô cũng đến nơi này ăn cơm?"

Lý Mộng cười gật gật đầu, sau đó dắt lấy Phùng Kiến Vũ nhìn về phía Trần Đạt Chí, "Trần tổng, đã lâu không gặp."

Trần Đạt Chí đứng lên, "Đã lâu không nhìn thấy Lý tiểu thư, hạnh ngộ, giúp tôi nói một tiếng hỏi thăm đến ông nội và ba của cô."

"Được, cảm ơn Trần tổng." Lý Mộng che miệng ở bên tai Phùng Kiến Vũ lặng lẽ nói một câu, sau đó cùng Trần Đạt Chí và Vương Thanh nói lời từ biệt rồi rời đi.

Trần Đạt chí đưa mắt nhìn Lý Mộng, sau đó nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, "Phùng ảnh đế và Lý tiểu thư dường như quan hệ rất tốt?"

"Ở cùng trong một đoàn phim lâu như vậy, tự nhiên thân thiết thôi."

Sau khi nghe xong Trần Đạt Chí không còn hỏi thêm gì nữa, lịch sự cùng hai người dùng bữa, ba người xem như là hòa thuận ăn xong bữa cơm này.

Trên đường trở về Vương Thanh rất trầm mặc, Phùng Kiến Vũ biết trong lòng của hắn đang đốt lửa, thế là yên lặng chờ đợi Vương Thanh hỏa khí tiêu tan, thế là hai người một đường không nói chuyện yên lặng trở về.

Đợi đến lúc dừng xe dưới gara căn hộ của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh rốt cục nhịn không được giữ chặt lấy Phùng Kiến Vũ đang muốn xuống xe, "Phùng Kiến vũ, em nói em làm sao lại câu nhân đến như vậy a!"

- Hoànchương 46 -