Trong một buổi tối mùa đông gió lạnh thấu xương, tuyết lớn tích một tầng tuyết thật dầy ở trên đường phố.
Một thiếu niên tầm mười một, hai tuổi vịn vào tường, chậm rãi bước từng bước ở trên đường phố chật hẹp này.
Thiếu niên cũng không phải là người
có ý chí yếu ớt, lạnh giá và đói bụng
có thể chịu được, nhưng khi hai yếu tố này chồng chất lên nhau, liền không phải dễ dàng chịu đựng được
như vậy nữa.
Thiếu niên lôi kéo áo của mình dựa vào vách tường của khu ổ chuột cũ nát dơ bẩn này, cả người dần dần trượt xuống.
Ý thức có chút mơ hồ.
Không cam lòng, không cam lòng!
“Két!”
Cánh cửa gỗ bên hông
chậm rãi bị đẩy ra, lúc này thiếu niên mới phát hiện ra mình đang dựa vào tường phía sau một quán bar.
Một cậu bé xinh đẹp bước ra từ bên trong và đưa cho thiếu niên một bát súp nóng: “Ăn đi!”
Thiếu niên cẩn thận
nâng cái bát nóng hổi.
Tiếp đó cúi đầu vội vàng uống súp
như hùm như sói, lần thứ hai ngẩng đầu, cậu bé đã đi vào.
Thiếu niên lau miệng, nhiệt độ của bát súp không chỉ lan tràn đến lòng bàn tay, mà còn có cả đôi mắt và trái tim.
Sau này, đã rất nhiều năm trôi qua, Albert
không còn nhớ rõ mùi vị của bát súp ấy, dù sao khi đó uống quá gấp, chỉ mơ hồ nhớ rằng bên trong súp có thịt rất thơm, mùi vị cũng rất đậm đà.
Thế nhưng, anh sẽ không quên dáng vẻ xinh đẹp của cậu bé, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng đường nét ngũ quan đã rất đẹp, không khó tưởng tượng tương lai khi cậu bé trưởng thành sẽ quyến rũ tới cỡ nào.
——————
“Này! Albert!”
Vốn dĩ Albert đang cúi đầu nghiêm túc viết báo cáo, ngẩng đầu liền thấy bạn học của mình —Phí Văn
vỗ vỗ vai của anh nói: “Tối nay mọi người sẽ đi ra phố chơi, để chúc mừng sinh nhật của Lucas, anh có định tham dự không?”
Albert lắc đầu nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là học sinh của trường quân đội, cả ngày cứ đi ra ngoài chơi đùa thực sự không tốt.”
Lucas là công tử dẫn đầu một đám công tử bột dựa vào quan hệ với quân đội nên được vào học tại ngôi trường quân đội hàng đầu này, nhưng không có dáng dấp của một người lính chút nào.
“Ồ Thượng Đế! Anh mới hai mươi tuổi! Hai mươi thôi đấy người anh em.” Phí Văn
khoa trương che mặt nói: “Anh có biết những người khác nói về anh thế nào không?
Bọn họ nói “Đại Bảo Bối” của anh là một con Cự Long, nhưng mà có điều con Cự Long này không thể nào bay lượn và phun lửa, mất đi khả năng, đây thật sự là chuyện khiến người ta bi thương đấy!”
Albert hơi nhíu mày, nhìn xung quanh phòng học không có một bóng người nói: “Nói chuyện nhỏ lại chút.”
“Được được được, thế nhưng lần này anh phải nể mặt tôi, đi một lần được chứ? Chỉ một lần! Đi chỗ đó một đêm cũng sẽ không khiến báo cáo của anh không viết xong hoặc là làm mất đi vị trí đoàn trường
của quân đoàn Mãnh Hổ đúng không?”
“Tôi đã to mồm khoa trương nói với Lucas và những người khác rằng tôi chắc chắn có thể mời nhân vật lớn là anh, đừng khiến
tôi mất mặt.”
Lông mày Albert nhíu càng chặt.
“Tôi không phải là đoàn trưởng của
Mãnh Hổ, lời như vậy không nên nói lung tung.”
Phí Văn
nhún vai một cái, dửng dưng như không.
Tuy rằng chuyện này không chưa được thông báo, nhưng đã là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền.
Ở trong ngôi trường này ai cũng biết
Albert Clayderman
tuy rằng sinh ra ở khu ổ chuột, không có quyền cũng chẳng có thế, nhưng có năng lực dựa vào bản lĩnh của chính mình đã khiến cho ba vị đoàn trưởng của ba quân đoàn Săn Ưng, Mãnh Hổ và Hải Sư khen ngợi và đánh giá cao. Sau khi học xong những giáo trình nhập môn, kết thúc kỳ đầu tiên tại trường quân đội tất nhiên
bọn họ sẽ được chỉ định đi thực tập những nhiệm vụ thật sự, hoặc là trực tiếp đến quân đoàn, tuy rằng tuổi Albert còn trẻ nhưng cũng đã bồi dưỡng được một tiểu đoàn của riêng mình. Có thể đoán trước được rằng, sau khi tốt nghiệp đương nhiên Albert có thể thành lập quân đoàn
” Clayderman”
của riêng mình.
“Này, người anh em, tôi sẽ ở đây để lát nữa còn nhắc anh.” Phí Văn lôi một cái ghế ra ngồi vào vị trí trước mặt Albert: “Tôi biết anh rất trâu bò, rất cố chấp, cũng khinh thường nhóm Lucas hết ăn lại nằm, thế nhưng bọn họ có thể sống vô đạo đức như vậy, chính là vì những mối quan hệ của gia tộc bọn họ.”
Bàn tay đang viết nhanh của Albert hơi dừng lại một chút.
“Tương lai sau này anh làm việc cũng cần sự giúp đỡ của bọn họ đúng không? Đắc tội với bọn họ sẽ không có gì hay đâu.”
Albert để bút xuống than thở: “Quân đội nên để anh trở thành người đàm phán.”
Phí Văn cười haha.
Đến tối, Albert theo một nhóm thanh thiếu niên đến nơi được gọi là chỗ vui vẻ của bọn họ.
Nhìn đường phố đầy ánh đèn mờ, tiếng nói tiếng cười ồn ào, Albert lắc lắc đầu, quả nhiên là khu đèn đỏ.
May mà ngày hôm nay bọn họ cũng không mặc quân trang hay đồng phục, nếu không họ sẽ trở thành một trò cười đáng xấu hổ.
Lucas dẫn đám người đi tới một quán bar.
Albert xoa xoa huyệt Thái Dương, anh không thích những nơi ầm ĩ và có ánh đèn mãnh liệt như vậy, nhưng đã làm quân nhân thì đương nhiên không thể
xói mói quá nhiều với địa điểm mình tới, nên cũng không ý kiến gì, ngồi xuống bên cạnh Phí Văn.
Trên sân khấu có người đang hát và khiêu vũ, mấy người Lucas ngồi ở trong một góc khuất kín đáo, chiếc bánh gato được chuẩn bị tốt từ trước đã được mang ra, rượu cũng có từng chai từng chai vẫn còn nguyên hộp.
Albert khéo léo từ chối Phí Văn rót rượu cho mình.
Việc đi chơi cùng những người này thì chắc hẳn đoàn trưởng còn có thể hiểu được, nhưng nếu mình mê rượu thì nhất định sẽ bị quất chết.
Loảng xoảng
——
“Cái đồ tay chân vụng về!”
Albert nghe âm thanh và nhìn theo khởi nguồn của sự hỗn loạn, liền thấy một nhân viên tạp vụ của quán bar bị Lucas đạp ngã xuống đất.
“Ồ… Tôi nhìn xem? Tưởng ai tay chân vụng về, hóa ra là tiểu thiếu gia nhà
Leonard? Chẳng trách, tiểu thiếu gia xuất thân hào môn, làm việc ở nơi này sao có thể thuận lợi được.” Lucas dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn người nhân viên tạp vụ kia.
“Lucas, anh đừng hiểu lầm. Vị tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã làm việc ở quán bar, so với cậu ta thì chẳng có ai có thể nhuần nhuyễn hơn đâu?”
“Trời ạ… Đáng thương như thế sao?”
Lucas cùng vị thiếu gia bên cạnh hắn cười chế nhạo.
“Tôi có thể cho anh biết tại sao Lucas đến quán bar này … Rõ ràng những bữa tiệc sinh nhật trước kia đều tổ chức ở những nhà hàng cao cấp, muốn cao cấp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Phí Văn
lắc đầu và thì thầm với Albert: “Hóa ra là để chỉnh tiểu thiếu gia nhà Leonard.”
Albert nhìn về phía Phí Văn.
Phí Văn
tiếp tục nói: “Gần đây đại tiểu thư nhà Leonard đã từ chối lời cầu hôn của Lucas, Lucas thẹn quá hóa giận liền đến tìm tiểu thiếu gia để trút giận. Người này là tiểu thiếu gia,
Schilling Leonard
là con ngoài giá thú, người mẹ mất sớm, căn bản là bị đại gia tộc bắt nạt và chèn ép.”
Albert hơi nhíu mày.
Chẳng trách lại phải đến đây làm thuê.
Thế nhưng hành vi của Lucas như vậy, cũng thật sự là đáng xấu hổ và đê hèn. Đừng nói đến việc là quân nhân, mà ngay cả khí chất của một người bình thường cũng không có!
“Việc nhỏ mà thôi, anh chớ xen vào việc của người khác.” Phí Văn
đè lại Albert đang muốn đứng lên Albert.
“Này!
Schilling Leonard, cậu làm đổ chỗ rượu này, cậu tính xem nên bồi thường cho bọn tôi kiểu gì đây?” Lucas chỉ chỉ vào mảnh vỡ của ly thủy tinh
và rượu bắn tung tóe ra đất, sau đó giẫm một cước lên tay Schilling.
Schilling hơi nhíu mày, đúng mực nói: “Tôi đi đổi cho anh, chỗ rượu này sẽ trừ vào tiền lương của tôi.”
“Xem ra cậu cũng biết điều.” Lucas hài lòng buông chân ra.
Sau đó Schilling rời đi, Phí Văn
chớp chớp mắt nhìn Albert nói: “Anh xem, tôi nói rồi mà chỉ là việc nhỏ mà thôi. Có điều vị tiểu thiếu gia này thật sự rất đẹp, so với phụ nữ còn muốn quyến rũ hơn! Chậc chậc, cặp mắt kia giống như hồ ly tinh Phương Đông, thật sự là rất quyến rũ người khác! Chẳng trách sống yên ổn được ở quán bar này.”
Albert nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Schilling lắc đầu.
Anh không muốn tham gia đùa giỡn với bọn họ, vì lẽ đó nên cố ý chọn một góc tối, vừa đúng là góc chết, bởi vậy không nhìn thấy khuôn mặt Schilling.
Đợi đến khi Schilling bưng rượu đến đây lần nữa, người đàn ông ngồi bên cạnh Lucas duỗi chân ra định ngáng chân Schilling khiến cho cậu bị vấp ngã.
Song lần này Schilling vượt qua cái chân đang duỗi ra, sau đó bỗng nhiên “A” một tiếng giả vờ bị vấp ngã, ly rượu trong tay hết sức hoàn mỹ đổ hết lên người
Lucas.
“Xin lỗi!” Schilling chớp mắt nhìn nói: “Vừa nãy tay tôi bị anh giẫm nên đau quá, cầm không chắc.”
Cả người đều bị thấm rượu Lucas trợn to mắt nhìn Schilling.
“Ha…” Phí Văn
đúng lúc nhịn tiếng cười xuống.
Albert cũng cảm thấy thú vị, liền từ trong góc đi ra. Người này dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lucas như thế, có lẽ sẽ bị đánh một trận, Albert cảm thấy anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mấy người Lucas
lấy nhiều bắt nạt ít, làm việc đê hèn, nếu như
anh không duỗi tay ra cứu viện vậy thì sao có thể
xứng đáng với bộ đồng phục của mình.
Schilling Leonard
quay lưng về phía anh, Albert nhìn tấm lưng đẹp ấy, rồi lập tức kinh ngạc.
Liền thấy trên tay đang bưng mâm của Schilling có một vết sẹo rất sâu, tuy rằng nhìn thì biết đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng vẫn như cũ không thể mờ nhạt đi.
Vết sẹo này…
Đôi tay này…
Albert hoá đá ở tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Schilling.
Trong cổ họng bỗng nhiên cảm nhận được mùi vị của bát súp nóng năm xưa.
” Tên khốn kiếp này!”
Một phía khác, cuối cùng Lucas cũng có thể hoàn hồn, tức giận đến mức giơ tay lên định đánh Schilling.
“Rầm!”
Mọi người đều sửng sốt.
Còn không thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra, cũng không thấy rõ là Schilling ra tay như thế nào, đã thấy Lucas bị Schilling đè xuống đất.
Schilling kìm giữ cổ Lucas cười nói: “Aiyo? Xin lỗi, tay bị anh giẫm đau nên khi ra tay cũng không biết nặng nhẹ.”
Lucas bị siết
chặt đến nỗi mặt bầm tím.
Schilling ngẩng đầu liếc nhìn mọi người một cái rồi nói: “Có cần tôi lại đi lấy rượu mang ra đây một lần nữa không?”
“Không, không cần …” Người đàn ông ngồi cạnh Lucas ban nãy bị ánh mắt tràn ngập
sát khí của Schilling dọa, sợ đến mức run rẩy.
Mấy người không thấy rõ, nhưng Albert lại phát hiện ra. Sau khi lấy lại tinh thần cảm thấy trong lòng mình có nhiều hơn mấy phần thưởng thức. Schilling thật sự có thực lực, những công tử bột
không chịu học tập rèn luyện gì xác thực không phải là đối thủ của cậu ấy.
“Cái gì mà không cần!”
Một người đàn ông khác đứng lên hô: “William ngươi cái này túng hàng! Sao phải sợ cậu ta làm gì! Chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại một mình cậu ta sao?”
“Đánh chết cậu ta đi!”
Schilling cười lạnh một tiếng, buông Lucas đã không còn sức chiến đấu ra, xoay người xông lên đánh nhau cùng những người còn lại, tuy rằng lấy một chọi với nhiều người, nhưng nhìn thì thấy cũng không có vấn đề quá lớn.
Ở một giây khi Schilling xoay người, Albert đã nhìn thấy rõ.
Đôi mắt hoa đào ngậm nước giờ khắc này lại tràn đầy sát khí, môi mỏng hơi nhếch lên, tóc dài theo động tác tản ra đến, đúng là một mỹ nhân.
Đúng là cậu ấy…
Albert cảm thấy cổ họng khô khốc.
“A!”
Vốn dĩ Schilling đang ở vào thế thượng phong, nhưng sơ sẩy một cái nên bị một người đàn ông bỗng nhiên móc ra dùi cui điện dí thắng vào người cậu, vì vậy nên Schilling mất đi sức chiến đấu, co giật ngã xuống đất.
“Xem mày còn đắc ý được nữa không!” Lucas căm giận đứng dậy, cướp lấy dùi cui điện đang muốn tiếp tục đánh Schilling, nhưng đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần.
Không biết lúc nào Albert đã đứng ở trước người Schilling, người đàn ông
cao lớn nắm lấy cánh tay của Lucas nói: “Đủ rồi.”
Lucas nhe răng trợn mắt nói: “Albert, anh đừng can thiệp vào. Thu lại tinh thần tràn đầy trọng nghĩa của anh đi, nếu anh không quấy nhiễu thì chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Ai, Albert, mau buông tay, không đáng giá vậy đâu.” Phí Văn
cũng bước đến đây hòa giải.
Albert vẫn nhìn Lucas bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Albert, anh làm vậy là có ý gì?”
Thấy trong mắt
Lucas nỗi có căm giận ngút trời, Albert cũng không muốn trở mặt cùng hắn, lúc này chợt nhớ tới trước đây Phí Văn
đã từng nói với mình, trong giới quý tộc của bọn họ có một điều luật bất thành văn, liền buông bàn tay đang kìm chặt tay Lucas ra, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay quàng qua eo Schilling nói: “Người này tôi muốn, nếu anh đánh chết cậu ấy thì tôi muốn cái gì được nữa.”
“Cái gì?” Lucas trợn to mắt.
“Tôi yêu thích kiểu người hung hăng như thế này.” Anh nói thêm: “Mọi người cứ tiếp tục đi”. Sau đó Albert ôm ngang Schilling lên, xoay người đi về phía sau quán bar, nơi đó có vài căn phòng đặc biệt chuyên dùng vì một số mục đích.
Lucas trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo
bóng lưng đang rời đi của Albert.
Không phải chứ?
Rượu trên người còn chưa khô, gió vừa thổi đã thấy rất lạnh, Lucas cảm thấy uất ức trong lòng.
“Đồ cẩu tạp chủng!.
Lucas căm giận và hét lên với một người nhân viên tạp vụ khác: “Hãy gọi những người phục vụ
đẹp trai
khác đến đây!”
“Vâng…”
Còn Phí Văn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Không phải chứ?
Không phải chứ?
Anh ta vừa làm chuyện mất mặt đó ư?
Cự Long thức tỉnh rồi sao?