S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 13 - Chương 23: Cuộc tập kích không lí do

Phản ứng của quái nhân quả thực thú vị, tại thời điểm những tấm ảnh được chiếu lên, vẻ mặt cứng nhắc kia đã thoáng có thêm chút biến hóa. Đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn đến phong cảnh làm nền.

Triển Chiêu gỡ bỏ những bức hình Trần Dần cung cấp vừa trình chiếu, nói với Tương Bình, “Có thể đây là nơi mà hắn đã từng có một đoạn thời gian sinh sống khá dài, phản ứng với những tấm ảnh là cảm giác quen thuộc.”

Có lẽ Trần Dần đã tìm đúng hướng, Tương Bình dựa theo đó bắt đầu đối chiếu địa hình.

Những bức ảnh chụp người kế tiếp, quái nhân không có mấy phản ứng gì quá lớn, riêng chỉ có tấm hình của Bobby là hắn lại để lộ ra vẻ mặt thân quen.

Triển Chiêu càng lúc càng quan sát chăm chú hơn. Một tập ảnh thật dày từng chút từng chút một được lật qua, mỗi một biến hóa cho dù là nhỏ nhặt nhất cũng đều được Triển Chiêu nắm bắt, ghi chép lại sao sát không rời.

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu gần đây đang nghiên cứu về phương diện này, muốn song song ghi chép số liệu để làm dẫn chứng viết một luận đề tâm lý học mới.

Suốt quá trình chỉ có Công Tôn là người duy nhất được phép ở bên hỗ trợ. Bạch Ngọc Đường đứng cạnh cũng không dám quấy rầy, Triển Chiêu đơn giản gợi ý cho anh rời đi, “Cậu đi ăn rồi ngủ một giấc trước đi.”

Bị đuổi ra khỏi phòng thẩm vấn, Bạch Ngọc Đường đành tìm qua những người khác. Lúc này tất cả đều tập trung tại văn phòng, nghỉ ngơi.

Quẹo vào khu vực hút thuốc, Bạch Cẩm Đường cùng Mã Hán và Triệu Hổ đều đứng ở đó, làm một điếu giải khuây. Lạc Thiên tranh thủ gọi điện cho Dương Dương bảo bối, Tần Âu ngậm bút nghiêm chỉnh ngồi thảo luận cùng với Vương Bá đang chăm chú không biết vẽ vẽ viết viết cái gì

Bạch Ngọc Đường tiến vào trong.

Triệu Hổ tò mò hỏi, “Đội trưởng, tiến sĩ Triển đang thử nghiệm cái gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý bảo – Đến lúc đó sẽ hay, cậu ấy làm việc luôn có ý tứ.

Lại nghe Lạc Thiên trò chuyện với Dương Dương, “Ngày mai con còn phải thi đấu, sao không ngủ sớm đi? Mục tiêu của Olympic gì nữa, đừng thức quá khuya con nhé.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Tần Âu, “Dương Dương lại tham gia giải đấu gì thế?”

“À, giải trẻ thanh thiếu niên bộ môn tennis ấy mà.” Tần Âu nói, “Mai là trận chung kết, đối thủ của cậu nhóc ở bán kết đánh thắng Tiểu Dịch, nên hai ngày nay nó cứ nhao nhao lên đòi Dương Dương phải giúp mình báo thù.”

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, “Lạc Dương không phải thi đấu nhu đạo sao, như thế nào lại biến thành tuyển thủ tennis?”

Tần Âu nhún vai, “Nhu đạo thi xong rồi a!”

Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, gần đây bận quá, chuyện trong nhà ngoài ngõ cũng chẳng kịp hay, nên sớm cho tụi nhỏ một lời cổ vũ mới phải.

“Loang loáng?” Lạc Thiên nhíu mày, “Trong nhà có người không………….vậy con nói với chú Trinh để chú ấy giúp con kiểm tra xem, còn con thì đi ngủ sớm một chút!”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Lạc Thiên dường như có phần lo lắng.

Bạch Ngọc Đường hỏi anh, “Làm sao vậy?”

“À, lúc nãy Triệu Trinh đưa Dương Dương về nhà lớn ngủ qua đêm nay, lúc nó đang làm bài tập thì nhìn thấy bên ngoài có thứ ánh sáng kỳ lạ.” Lạc Thiên thuật lại, “Tôi đã bảo nó nói với Triệu Trinh rồi.”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ánh sáng đó thế nào?”

“Loang loáng màu lam.”

“Cặp song sinh không ở nhà ư?” Bạch Cẩm Đường hỏi rồi mới nhớ, “Đúng rồi, tôi đã để bọn họ ở lại bảo vệ cho lão Dương.”

“Mọi người yên tâm, có Trinh ở nhà mà.” Bạch Trì bưng khay đồ uống tới.

“Dương Dương nhìn thấy ánh sáng?” Mã Hán hỏi, “Điểm sáng tản tròn không?”

“Nó nói là màu xanh biếc, nhấp nháy, di động ngang dọc.” Lạc Thiên khẩn trương tới nhấp nhổm, “Không phải là tia hồng ngoại chắc sẽ không sao chứ?”

Mã Hán nhíu mày, ngẫm nghĩ, “Màu xanh biếc……”

Lạc Thiên nhịn không được đứng hẳn lên, “Có thể có nguy hiểm gì không?!”

Mã Hán cân nhắc, “Không loại trừ khả năng chỉ là đèn chiếu phòng hộ thành phố? Việc nó có thể di động lên xuống có chút khả nghi.”

“Ngắm bắn không phải là điểm đỏ sao?” Triệu Hổ khó hiểu, “Nói không chừng là nhầm với đuôi con đom đóm nào đó rồi?”

“Dương Dương nói nó xuyên qua hẳn bề mặt thủy tinh, có chút…..”

“Xuyên thấu?” Mã Hán sửng sốt, “Đó không phải là tia sáng, mà là bức xạ đường ngắm! Có lẽ là vũ khí lạnh.”

Nói đến vũ khí lạnh, ai nấy nhất loạt đều nghĩ tới thứ cung nỏ đã tập kích Trần Khả Phong trước đây.

Bạch Ngọc Đường mang theo Lạc Thiên, Mã Hán tức tốc chạy xe về lại biệt thự, Bạch Cẩm Đường cũng cùng theo.

“Yên tâm.” Tất cả đều an ủi Lạc Thiên, “Còn có Triệu Trinh ở nhà mà, thêm Lisbon nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.”

…………

Ở tại biệt thự lúc này, Dương Dương đang cầm sách bài tập chạy xuống lầu dưới. Trong phòng khách, Triệu Trinh tựa trên người Lisbon, cầm mấy khối cầu nhàm chán luyện tập đầu ngón tay.

Lỗ Ban ghé bên tai anh, dùng móng vuốt đùa nghịch. LiLya ngoan ngoãn ghé vào sô pha duỗi người để ấy cục cưng ăn no.

Triệu Trinh vốn định ở cảnh cục chờ đón Bạch Trì, có điều cậu nhóc lại vội tới hoa mắt, còn bản thân anh thì ngồi không mà lại chẳng thể giúp được gì liền bị ai kia phái về trước chiếu cố Lạc Dương, thuận tiện ột tập hợp động vật lớn nhỏ trong nhà ăn bữa tối.

“Chú Trinh.”

Triệu Trinh và Lisbon cùng ngẩng đầu lên nhìn Dương Dương. Cái đuôi của Lisbon còn phe phẩy vài cái, mèo nhỏ cũng ngóc cổ đưa mắt về phía bé con.

“Cháu nhìn thấy có ánh sáng chiếu qua chiếu lại trên tầng.” Dương Dương bước tới ngồi xuống sô pha, trong tay còn ôm cuốn sách bài tập, “Màu xanh biếc.”

Triệu Trinh vươn tay sờ sờ đầu cậu nhóc, “Ánh đèn màu xanh biếc sao? Có chuyển động không?”

“Có ạ.” Dương Dương gật đầu, “Ba ba bảo cháu đi hỏi chú.”

Triệu Trinh cầm điều khiển từ xa, chuyển TV sang chế độ màn hình theo dõi, phân cắt thành từng góc cảnh trong biệt thự.

“Phía trước hay phía sau?”

“Phía sau ạ.” Dương Dương nghĩ nghĩ, “Cháu cũng không chắc lắm.”

Triệu Trinh nhíu mày, trước xem toàn bộ từng cảnh, các camera vẫn hoạt động bình thường, sau cắt từng máy xem kĩ một lượt, “Không có thứ gì tương đương như vậy cả.”

Dương Dương chớp mắt mấy cái, “Có thể là đèn hắt từ ngoài đường hoặc là mấy con đom đóm………”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Triệu Trinh nhíu mày càng sâu. Màn hình dừng ở camera quét qua ban công phía tây khu nhà.

“Dương Dương.”

“Dạ?” Dương Dương nghiêng đầu.

“Gom hết mèo con về ổ đi.” Triệu Trinh đứng lên.

Lạc Dương nhanh chóng chạy đi lấy giỏ đệm, đem đám nhóc tì bỏ vào trong rồi cũng bế Lỗ Ban và LiLya đặt vào.

Triệu Trinh cầm giỏ, dắt Dương Dương đi vào phòng kín, đóng cửa lại, tắt hết toàn bộ đèn đi, đối với Lisbon khẽ gật đầu.

Lisbon lẳng lặng theo phía sau.

Hè vừa rồi, cặp song sinh quyết định tạo thêm cho biệt thự hai chỗ trốn bí mật để đề phòng tình huống khẩn cấp, một gian cách vách nối với một căn cứ dưới sàn nhà. Cả hai nơi đều có thể giấu người, tường bọc thép tấm rất dày, có thể ngăn được loạt đạn gần công phá. Bên trong có trang bị sẵn mặt nạ phòng độc, thiết bị cung cấp oxy, vũ khí và cả đồ ăn. Triệu Trinh mở cửa tầng hầm, để Lạc Dương và Lisbon đi xuống.

“Vậy còn chú?” Lạc Dương không chịu để một mình Triệu Trinh ở bên ngoài.

“Không sao, cháu nhắn tin cho ba ba nói qua tình huống một chút nhé.” Triệu Trinh bảo Dương Dương cứ đi xuống trốn, cửa không mở cũng đừng ra.

Đậy nắp tầng hầm, phủ tấm thảm trở lại xong xuôi, Triệu Trinh cúi nấp phía sau sô pha đợi chờ, đồng thời quan sát tia sáng màu xanh biếc đang xuyên qua thủy tinh chiếu vào, khua loạn.

Triệu Trinh nghi hoặc – Đây là bức xạ đường ngắm gì đó sao? Tập kích kiểu gì mà lộn xộn quá vậy?

Lại nói tiếp, hôm nay kể ra cũng may mắn Triệu Trinh có ở nhà, thay bằng những ngươi khác chưa chắc đã nhận ra sơ hở của đối phương……….ban nãy theo dõi qua màn ảnh, anh phát hiện, một loạt bụi cây ở sân sau có sự dịch chuyển giống như đã từng có người xâm nhập qua. Về phần vì lý do gì mà chuông báo động không lên tiếng hiện tại Triệu Trinh cũng không rõ ràng lắm.

Dương Dương trốn ở bên dưới lo lắng cho Triệu Trinh không thôi, vì thế cầm di động đem tình huống nhanh chóng báo cho Lạc Thiên toàn bộ. Quay đầu sang nhìn Lisbon bên người, đang ngửa mặt nhìn cái nắp chặn lối vào, tựa hồ thực lo lắng cho cậu chủ.

Dương Dương nhìn tin nhắn phản hồi, rồi an ủi, “Chốc lát là có thể ra rồi.” Đưa tay xoa xoa cái bờm của nó, “Đừng lo lắng, ba ba bọn họ rất nhanh sẽ về đến.”

Lúc này, một chiếc xe lạ cũng dừng trước cửa biệt thự. Người tới là Trần Du cùng Lam Tây. Hai người vốn đi ăn tối với nhau, Mã Hân lại điện cho Trần Du cậy nhờ bọn họ mua giùm cô một bộ vợt rồi mang tới tặng cho Dương Dương. Gần đây cả Mã Hân và Lạc Thiên đều bộn bề công việc, không có cách nào khác giúp Dương Dương cổ vũ tinh thần, thực có chút áy náy.

Lam Tây nhìn biệt thự, “Đóng cửa tắt đèn, có phải không có người ở nhà hay không?”

“Hân Hân nói Dương Dương chuyên nghiệp lắm, mai nhóc ấy phải tham gia chung kết tranh huy chương, nói không chừng cũng đã sớm đi ngủ.”

“Cái ánh sáng màu lam kia là gì vậy?” Lam Tây bỗng nhiên chỉ tay vào thứ loang loáng di động trên cửa sổ, hỏi, “Là tia laser sao?”

“Tia laser?” Trần Du nheo mắt lại nhìn, “Có thứ gì đó chăng? Hoặc là Triệu Trinh đang luyện tập………..”

Trần Du còn chưa dứt lời, đột nhiêt “Loảng xoảng oanh” một tiếng, nghe như âm thanh thủy tinh vỡ vụn truyền ra.

“Sao lại thế này?” Trần Du cả kinh.

Lam Tây mở cửa xe, “Tôi đi qua nhìn, em lái xe đậu ngoài đường lớn, gọi điện thoại cho phía Bạch Ngọc Đường mau.”

“Anh cẩn thận đó!” Trần Du nói xong, Lam Tây cả kinh chạy đến cửa sân, trèo tường tiến vào.

Triệu Trinh nấp phía sau sô pha, chợt nghe thấy âm gió “sưu sưu” vun vυ't bắn vào. TV còn chưa kịp ngắt nguồn, rút dây, chỉ sau một cái chớp mắt màn hình bị nhắm trúng vỡ vụn, điện nổ tanh tách.

Triệu Trinh tâm nói, Tên bắn sao? Lực xuyên thấu mạnh thật!”

Trần Du vừa mới ra đến đầu đường thì chạm ngay phải xe của SCI bọn họ, cô nhanh chóng chạy xuống ngăn đón, nói trước tình hình.

Bạch Ngọc Đường lập tức trực tiếp phóng thật nhanh tới nơi………..

Lam Tây xoay người chạy tới phía sau biệt thự, rồi ghé vào phía cửa, đưa mắt nhìn bên trong.

Triệu Trinh cũng nhìn qua, hai người đã từng gặp nhau tại bệnh viện, cũng tính là quen biết, Lam Tây vẫy vẫy tay với anh. Triệu Trinh đưa tay chỏ về phía sau ám chỉ – Hắn ở phía trước.

Lam Tây gật đầu, cùng lúc Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng đã xuống xe.

Lam Tây hơi cúi lưng, hướng về phía sau bụi cây nhìn thấy một bóng đen đang ẩn nấp, bộ dáng thủ thế muốn bỏ chạy tới nơi.

“Này!” Lam Tây hô một tiếng, hắn lập tức bật dậy, mọi người hết thảy cũng cùng lúc tức tốc đuổi theo phía sau.

Bóng đen kia chạy trốn không hẳn là nhanh, vừa tới cận tường đã bị Lam Tây từ phía sau đầu túm lấy, đè lại.

Triệu Trinh cũng chạy ra.

Lam Tây đặt người nọ trên mặt đất, chờ Bạch Ngọc Đường bọn họ tới nơi.

Qua một hồi, Lam Tây mới phát hiện, người nọ hình như có chút không đúng lắm, lột bỏ khăn trùm đầu, thứ lộ ra là một mái tóc dài, đen nhánh, “Là nữ ư?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lập tức nghĩ tới người phụ nữ bí ẩn bắn bị thương Trần Khả Phong, lần đó họ cũng thu được một chiếc khăn như thế.

Sau khi tháo bỏ trùm đầu xuống, tất cả đều ngây ngẩn.

“Trần Khả Tình?!” Bạch ngọc Đường kinh ngạc, chẳng lẽ người bắn Trần Khả Phong cũng là cô ta? Không phải chứ, phản ứng lần đó không giống như cô nàng chính là hung thủ. Rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì mà Trần Khả Tình lại đánh lén chỗ ở của bọn họ đây?

Đem người qua hỏi một lượt, Trần Khả Tình cũng không nói, chỉ dùng vẻ mặt quái dị, trừng mắt nhìn Lam Tây, sau đó bị Mã Hán bọn họ áp tải lên xe, dẫn về cảnh cục.

Kế tiếp là vào trong phóng thích Dương Dương và Lisbon cùng với một đám mèo to mèo nhỏ ra.

Bạch Ngọc Đường nhặt chiếc cung nỏ lên.

“Đây không phải là loại cung do tôi làm.” Lam Tây tiếp nhận qua tay, đánh giá nó một chút, “Hàng thủ công lắp ráp, uy lực so với súng cũng ngang nhau, phương pháp sử dụng tương tự, khó trách phụ nữ cũng có thể bắn được mũi tên với sức công phá lớn đến như thế.”

Bạch Cẩm Đường đứng ở sân sau nhà nhìn camera cùng trang thiệt bị chống trộm nghiêm mật của mình, “Sao cô ta có thể tiến vào được nhỉ?”

“Thiết bị vẫn hoạt động.” Triệu Trinh nói, “Nhưng hệ thống báo nguy không có kêu lên, rất kỳ quái.”

“Những tay chuyên nghiệp có thể hiểu rõ cách thức gây nhiễu hệ thống điện từ, với cả loại nỏ tên này.” Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ vào vật chứng “Cần dạo qua chợ đêm buôn qua tay súng ống đạn dược mới có thể tìm thấy.”

“Trần Khả Tình chỉ là một bác sĩ thôi mà.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu – Vì sao Trần Khả Tình lại đột nhiên làm ra loại chuyện nào? Lý do là vì đâu? Bị người lợi dụng? Một án kiện vốn nghĩ đơn giản sau lại càng lúc càng bắt nối với hàng loạt những gốc rễ sâu xa.

Căn cứ vào lời của Lam Tây và Triệu Trinh miêu tả lại, thì Trần Khả Tình sau một hồi khua ngoáy loạn xạ thì lại muốn bỏ của chạy lấy người, chẳng hề có mục đích, Lẽ nào cô nàng có mục tiêu xác định từ trước?

Chờ cho tất cả quay lại cảnh cục, Triển Chiêu đã sớm từ trong phòng thẩm vấn trở ra, đang đối diện với một đống lớn tư liệu, chăm chú sửa sang lại, lúc ngẩng lên nhìn thấy Trần Khả Tình, cậu lộ ra một nụ cười thú vị, hỏi thử, “Đi ăn trộm gà sao lại sơ ý để mất nguyên cả nắm gạo vậy?”

Trên gương mặt Trần Khả Tình thoáng hiện lên một tia kinh ngạc những lập tức gạt đi ngay, cười lạnh, “Tôi không biết mấy vị đang nói cái gì, dạo này tinh thần của tôi không được ổn định cho lắm.”

“A.” Triệu Hổ bật cười, “Trạng thái không tốt thì sẽ chơi bắn tên, còn trạng thái tốt thì quý cô đây muốn làm cái gì?”

Bạch Ngọc Đường để người dẫn Trần Khả Tình vào phòng thẩm vấn đợi trước, quay sang hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cô ta hành động rất lạ.”

“Trần Khả Tình làm như vậy là có nguyên nhân. Chúng ta luẩn quẩn một vòng với cái án tử này cũng đều là công lao của cô nàng hết đó!” Triển Chiêu nói xong, đưa một bản vẽ tay qua cho Bạch Ngọc Đường, chỉ, “Còn cần phải bắt giữ một vài người khác nữa, về cơ bản vụ án đã bắt đầu định hình rồi!”

Bạch Ngọc Đường dựa theo những đánh dấu của Triển Chiêu trình tự nhìn xuống dưới thật kỹ, gật đầu, “Thì ra thế.”

“Đội trưởng, có tin tức!” Lúc này, Tương Bình kích động cầm bản in chạy qua, “Dựa theo những bức ảnh ban nãy, em đã tra ra được một hòn đảo nhỏ vô danh, mọi người nhìn xem.”

Tất cả chạy lại, vừa thấy liền có chút dở khóc dở cười – Thì ra, X là có ý tứ này a!