S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 12 - Chương 27: Thu lưới bắt cá

Tính cách của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hầu như hoàn toàn tương phản, một người vô cùng yên tĩnh một người lại siêu cấp hiếu động, một người là quỷ linh tinh một người lại khốc muốn chết. Bởi vậy hai người bọn họ từ nhỏ đã khắc khẩu và phân cao thấp mà lớn lên, nhưng lại ở chung với nhau rất hoà hợp. Về quan hệ giữa hai người, Công Tôn đã từng có một hình dung kinh điển —— yêu thương nhau thật sự, không phải chưa bao giờ cãi nhau, mà là suốt ngày cãi nhau, nhưng chưa bao giờ tách nhau ra..

Cái gọi là ăn ý, không nhất thiết lúc nào cũng hoà hợp với nhau, mà là trong lúc cần hoà hợp thì sẽ hoà hợp, và trong lúc không cần hoà hợp dứt khoát sẽ không hoà hợp! Muốn được như thế, kỳ thực cũng không có gì khó khăn, cũng không cần phải thông minh sắc sảo, chỉ cần có một mục tiêu chung là được. Ngoại trừ cảm tình ra, đại đa số sự việc trên thế gian này đều tuân theo quy luật ấy..

Giống như những người tốt đều tin vào công lý, nên những hành động họ làm ra cũng sẽ như thế, người xấu thì tin vào ác quỷ, nên hành vi cũng tà độc không kém. Mà người nửa chính nửa tà thì hành xử cũng nửa vời như thế mà thôi.

....

Triệu Trinh dẫn Lisbon đến “viện trợ”.

Lạc Thiên và Tần Âu cũng biết “viện trợ” trong kế hoạch đã đến rồi.

Cả hai bên đều không biết bước tiếp theo là gì, mà Triển Chiêu cũng không có thêm chỉ thị nào, duy nhất làm ra hành động theo bản năng, chính là Lisbon.

Triệu Trinh và Lạc Thiên, Tần Âu đành dựa theo tình huống phát sinh mà tuỳ cơ ứng biến..

Triệu Trinh khó hiểu nhìn Lisbon đang giữ chặt lấy cái thùng hút bụi kia, hỏi, “Lisbon, sao thế, đói bụng?”

“Grừ grừ...” Lisbon chỉ thấy trong cái thùng này có mùi gì quái quái, như là mùi thịt thối. Nó dù sao cũng thuộc loài Mèo Hoang, cái danh Vua muôn loài cũng không phải để cho êm tai, ngửi thấy mùi thi thể, nó đương nhiên phải cân nhắc a cân nhắc!.

Mấy tên thủ hạ cải trang thành nhân viên vệ sinh kia đang gấp muốn chết.

Tần Âu ưa nói giỡn, liền cười hỏi Triệu Trinh, “Anh chưa cho nó ăn no đúng không, giờ mới phải tìm thêm điểm tâm kìa?” Nói rồi, quay sang đùa mấy tên kia, “Nè, bên trong có gì đó? Người chết a?”.

“Làm gì có a, cảnh sát anh đúng là biết nói đùa!” Mấy tên nhân viên vệ sinh nọ lập tức chối bay chối biến.

Triệu Trinh vỗ vỗ Lisbon, “Đi thôi Lisbon, đừng náo loạn.”.

Triệu Trinh vỗ vỗ Lisbon là có chủ ý, Lisbon đã được nuôi dưỡng mười năm rồi, đương nhiên rất nghe lời, Triệu Trinh ngoài miệng kêu nó đừng quậy, nhưng động tác vỗ vỗ đó là muốn nó cứ kế tục... Vậy đến tột cùng là muốn tiếp tục hay dừng lại đây?.

Sư tử cũng có tư duy nha, Lisbon ngồi xuống bên cái thùng, một chân trước vẫn giữ lấy không cho ai cướp đi, rồi khẽ nghiêng đầu nghĩ a nghĩ —— tiếp tục hay không đây? Thật phiền!.

Nó cứ ôm lấy máy hút bụi không tha, mấy người kia ứa mồ hôi lạnh, căng thẳng đến kinh hoàng.

Mà lúc này sốt ruột nhất chính là Tiễn Gia Nhượng, tất cả hành động trước đó đều vô cùng thuận lợi, giờ lại bị kẹt ở khâu cuối cùng thế này có phải muốn gϊếŧ người không cơ chứ?! Mà hắn lúc này lại không ra đó được, làm sao mà cứu nguy bây giờ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhìn Ngụy Tử Cường..

Ngụy Tử Cường thì đang tự nhủ, có khi nào... bị trúng kế không nhỉ, nhưng lại không giống lắm, cục diện có chút đoán không ra.

Mà lúc này, Triển Chiêu cùng mọi người đã xuống xe, Triển Chiêu nói thầm vài câu với Bạch Trì, Bạch Trì nghe xong gật đầu, rồi theo cửa trước đi vào cảnh cục, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tiếp tục ẩn nấp, chờ thời cơ..

Ở cửa trước, Triệu Trinh đang cùng Tần Âu với những người khác nói chuyện phiếm, cộng thêm Lisbon đang quấy rối..

Chợt nghe Bạch Trì ở đằng xa kêu một tiếng, “Trinh.”.

Triệu Trinh quay đầu lại, Tần Âu và Lạc Thiên thấy Bạch Trì thì hỏi, “Đội trưởng đâu?”.

“Sắp về rồi đó.” Bạch Trì chạy tới..

Tiễn Gia Nhượng thấy Bạch Trì trở về càng thêm khẩn trương, quay đầu lại hỏi Ngụy Tử Cường, “Làm sao bây giờ?”.

Ngụy Tử Cường trong lòng hơi bực, có chút hối hận vì đã kêu Tiễn Gia Nhượng hỗ trợ, người này thực sự là một cái gối thêu hoa, nhìn được mà dùng chẳng được.

Nếu như nói trên thế giới này có thứ gì đó có thể khiến Lisbon quăng cả miếng thịt bò đã dâng lên đến miệng, thì đó chỉ có thể là Bạch Trì. Đấy gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a, Lisbon yêu chết Bạch Trì là đạo lý không ai không hiểu. Nó vừa thấy Bạch Trì chạy tới, đã sớm mặc kệ cái máy hút bụi kia, quay đầu lại đi về phía Bạch Trì. Không đợi cậu đến gần Triệu Trinh, nó đã chặn lại cọ tới cọ lui không cho cậu đi, còn cố ý dùng đuôi giữ tay cậu lại.

Bạch Trì xoa xoa đầu đó, nhiệm vụ vừa rồi Triển Chiêu giao cho cậu chính là —— dẫn Lisbon rời khỏi cái máy, nhưng ngăn cửa trước lại!

Bảo an của cảnh cục vô cùng nghiêm mật, lúc những tên đó đi vào bằng cửa trước đã được kiểm tra qua một lần. Nói cách khác, nhân viên bảo an có nhận ra bọn chúng, thấy bọn chúng đi ra, khẳng định sẽ thả cho đi..

Tương tự như thế, người ở cửa sau căn bản chưa từng thấy bọn chúng, nên nếu bọn chúng ra ngoài tất nhiên sẽ chặn lại. Thùng máy hút bụi lớn như vậy chắc chắn sẽ bị yêu cầu mở ra để kiểm tra..

Nhưng vấn đề hiện tại là, Lisbon đã chặn ở cửa trước, những người đó căn bản không có cách nào để đi qua, thời gian càng thêm kéo dài, mà Triển Chiêu bọn họ sắp về đến nơi..

Càng khiến Tiễn Gia Nhượng lo lắng chính là, Triệu Trinh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái thùng máy hút bụi, hiển nhiên đã có nghi ngờ. Bọn chúng không nhanh nhanh đi ra ngoài đi, vạn nhất lát nữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường về thì sẽ rất phiền phức. Nhất là Triển Chiêu, hắn tất nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối!

Nghĩ tới đây, hắn cũng thật sự nhịn không được nữa, lập tức lấy điện thoại ra, mạo hiểm gọi cho tên phụ trách kia, thấp giọng nói, “Kế hoạch B.”

Tên kia ngầm hiểu, lập tức lôi kéo xe vệ sinh đi về hướng cửa sau.

Triệu Trinh nghi hoặc nhìn mọi người, Tần Âu cùng Lạc Thiên làm bộ không phát hiện, Triệu Trinh cũng không nói lời nào... Này gọi là hợp tác ăn ý a.

Bạch Trì hoàn thành nhiệm vụ, cùng Triệu Trinh bọn họ giả vờ quay về phòng làm việc SCI.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mai phục ở gần cửa sau, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, xác định sẽ có người chó cùng rứt giậu?”

Triển Chiêu cười, “Bởi vậy mới nói là cùng chúng ta lên sân khấu a.”.

Mấy tên nhân viên vệ sinh giả kia chạy tới bãi đỗ xe ở cửa sau, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai thì tựu trực tiếp gọi điện cho Tiễn Gia Nhượng.

Tiễn Gia Nhượng nhíu mày, “Các cậu muốn chết à!”.

Ngụy Tử Cường bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là không thuận lợi!.

“Chúng tôi làm sao nữa bây giờ? Sẽ bị phát hiện đó.” Tên gọi điện khẩn trương..

“Tôi dời ống kính camera ở bãi đỗ xe đi, các cậu để thứ đó vào cốp sau cho tôi, xe không có khóa.” Tiễn Gia Nhượng nhíu mày, “Sau đó các cậu nhanh đi đi, thông minh một chút cho tôi.”.

“Được!” Đối phương cúp máy, Tương Bình đã sớm thu âm thu hình được thanh thanh sở sở, lập tức liên hệ với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tiến sĩ Triển, y hệt suy đoán của anh!”.

“Toàn bộ quá trình đều thu lại được chưa?”

“Được rồi!” Tương Bình gật đầu, “Tiễn Gia Nhượng chạy không được, chứng cứ chưa đầy đủ chỉ có Ngụy Tử Cường!”

“Tôi có biện pháp!” Triển Chiêu cười, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, lái xe tiến vào cửa sau.

Ngụy Tử Cường xa xa nhìn thấy chiếc xe của hai người họ, lập tức nhíu mày —— chiếc xe này của Bạch Ngọc Đường cho dù là đi đêm hay đi ngày cũng đều bắt mắt, chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay, lão vội ho khan một tiếng.

Mà lúc này, Tiễn Gia Nhượng đã cuống lắm rồi. Hắn vừa di chuyển camera trong ga ra, hiện tại sự tình đã vượt qua phạm vi khống chế làm hắn rất hoảng loạn. Giờ lại nghe tiếng ho khan của Ngụy Tử Cường, thật sự là ngu ngốc trong nhất thời liền quay lại hỏi, “Làm sao vậy?”

Ngụy Tử Cường không chịu nổi nữa, tới đâu thì tới đi, liền mở miệng, “Bãi đỗ xe.”.

Tương Bình lúc này đang giám thị gắt gao, lập tức reo lên, “Trúng kế rồi!!!”.

Tiễn Gia Nhượng quay ống kính ra phía cửa bãi đỗ xe, thì thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã lái xe vào đến nơi, đang nói chuyện với nhân viên bảo an ở cửa.

Kỳ thực bọn họ chỉ hàn huyên lung tung, nhân viên bảo an này hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Khuya thế còn phải trực sao? Hảo khổ cực a.”

Triển Chiêu cùng hắn than phiền vài câu, nói là cục trưởng Bao bóc lột nhân viên mà lại không chịu tăng lương gì cả, làm ấy vị bảo an cười vang.

Nhìn đến bên trong ga ra, mấy tay kia mới chỉ kịp giấu hai cỗ thi thể vào cốp sau, cái thứ ba còn chưa kịp xếp vào.

Nhưng lúc này, theo dõi gắt gao bọn chúng không chỉ có Tiễn Gia Nhượng, mà còn có Tương Bình, Tương Bình lập tức thông tri cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, cái thứ hai rồi!”

Bạch Ngọc Đường lập tức cùng Triển Chiêu tạm biệt mấy vị bảo an, lái xe tiến vào.

Tiễn Gia Nhượng vội gọi ấy tay kia, “Nhanh lên, Bạch Ngọc Đường vào rồi kìa!”.

“Nhưng còn một cái...” Đối phương cũng hoảng loạn..

Ngụy Tử Cường nóng nảy giục Tiễn Gia Nhượng, “Giấu đi trước!”.

Đối phương vội đẩy nguyên cái máy hút bụi vào trong góc rồi kéo một thùng rác lớn đến che lại, vừa trở ra thì thấy xe của Bạch Ngọc Đường đến gần.

Mấy tên đó bình tĩnh lại, làm bộ như không có việc gì, đẩy máy hút bụi và dụng cụ vệ sinh hướng ra cửa.

Xe của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa lúc dừng lại, Triển Chiêu xuống xe, quả nhiên... để ý đến bọn chúng..

“Chờ một chút.” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên gọi bọn chúng lại, “Có giấy chứng nhận không?”.

“Đã trễ thế này còn làm việc?” Bạch Ngọc Đường vừa xem giấy chứng nhận vừa hỏi.

“Đúng vậy, bất quá bọn tôi làm xong là có thể trở về, không có vất vả như cảnh sát các anh.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu vẫn nghiêng đầu nhìn bọn họ, như là đang quan sát..

“Vậy... các anh cảnh sát không còn việc gì thì bọn tôi đi trước.” Mấy tên đó đang muốn đi, Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Tôi nhìn qua rất giống cảnh sát sao?”.

Mấy tên đó sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh..

Triển Chiêu nhìn lại, vừa nói giỡn với Bạch Ngọc Đường, “Lần đầu tiên có người nhìn tôi xong liền nghĩ tôi là cảnh sát chứ không phải là văn chức nha.”..

Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Đi thôi, xong sớm một chút còn về ngủ.”.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, mấy tên kia thở phào nhẹ nhõm, xoay người vừa muốn đi, lại nghe Triển Chiêu hô một tiếng, “Chờ một chút!”

Mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu lại chạy đến nhìn chằm chằm vào chiếc máy hút bụi, “Đây là cái gì a?”.

“Máy hút bụi a.” Một tên đi đầu trả lời..

“Lớn như vậy a?” Triển Chiêu chỉ chỉ cái thùng, “Có thể mở cho tôi xem kết cấu bên trong được không?”

Mấy người âm thầm lau mồ hôi lạnh, quả nhiên rất cẩn thận a! Lập tức mở thùng máy ra cho anh coi, bên trong hoàn toàn trống trơn, chỉ có chút bụi bặm lưu lại.

Trước một màn hình máy vi tính ở tần cao, Tiễn Gia Nhượng cũng thở phào một cái, “Triển Chiêu thực sự là khó đối phó.”.

Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi trên lầu, những kẻ đó đi qua cửa kiểm tra, thuận lợi rời đi..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sau khi đi vào thang máy, thì Triển Chiêu vươn một ngón tay gãi gãi trán, nói với Tương Bình đang ở trong xe, “Đội một hành động, theo dõi chặt vào.”.

Ở bên ngoài bố trí tổng cộng là ba đội đi bắt người, thấy đám nhân viên vệ sinh này đi ra, đội một lập tức đuổi theo.

Tiễn Gia Nhượng thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại SCI rồi thì quay sang gật đầu với Ngụy Tử Cường, sau đó đi ra cửa sau xử lý mấy cỗ thi thể.

Ngụy Tử Cường ngồi vào trước máy vi tính, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tiễn Gia Nhượng thuận lợi đem thi thể đi, hành động lần này coi như thành công, quả nhiên đám người SCI kia khó đối phó.

Tiễn Gia Nhượng vừa ra cửa, Tương Bình liền báo cho Triển Chiêu, Triển Chiêu lệnh cho Triệu Hổ cùng Mã Hán bảo đảm Tiễn Gia Nhượng không lấy được thi thể còn lại ở trong thùng rác.

Hai người ngầm hiểu.

Tiễn Gia Nhượng vừa xuống bãi đỗ xe dưới lầu, đang muốn chạy tới thùng rác tìm máy hút bụi, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thì... giật mình.

Là Triệu Hổ và Mã Hán đang đi tới..

“A lô, đội trưởng a!” Triệu Hổ đang gọi điện thoại, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bọn em chuẩn bị xong rồi, các anh bao giờ xuống?”

“Rõ.” Triệu Hổ cúp máy, nhìn Mã Hán, “Đội trưởng nói sẽ xuống ngay, tìm được đầu mối rồi, lập tức xuất phát.”

“Nga.” Mã Hán gật đầu, vừa đốt một điếu thuốc lên vừa nhìn quanh bốn phía, liếc mắt thấy Tiễn Gia Nhượng đang lúng túng đứng bên thùng rác cách đó không xa thì có chút ngoài ý muốn.

“Tiểu Mã ca!” Triệu Hổ đoạt lấy điếu thuốc trên môi Mã Hán, “Nơi công cộng cấm hút thuốc, coi chừng bị phạt tiền đó.”

Mã Hán có chút bất đắc dĩ, trái phải nhìn một chút, rồi cầm điếu thuốc đi về phía thùng rác..

“Ha hả.” Tiễn Gia Nhượng quay sang cười với Mã Hán một cái.

Mã Hán ném điếu thuốc vào thùng rác xong khó hiểu nhìn sang, “Anh làm gì ở đây?”.

Tiễn Gia Nhượng gào thét trong lòng, muốn chết quá!!!.

Triệu Hổ cũng chạy tới trêu ghẹo, “Nè, tôi nói lão Tiễn a, lão có phải gấp quá rồi muốn tiểu tiện lung tung không a? Cẩn thận dính camera rồi bị phát tán lên mạng đó nha.”.

Mã Hán nhịn cười.

Tiễn Gia Nhượng há miệng mắng Triệu Hổ, “Tiểu tử này đúng là miệng chó thổ không được ngà voi mà.”.

“Trễ thế này còn chưa về?” Mã Hán phong cách hoàn toàn trái ngược với Triệu Hổ, có phần tương đối đa nghi, hơn nữa cũng không tin kẻ trước mắt này.

Tiễn Gia Nhượng không có biện pháp, đành cười nói, “Giờ về đây, mấy ngày nay nhiều việc quá.”.

Nói xong, lên xe rời đi. Ra khỏi cảnh cục rồi, hắn gọi điện cho Ngụy Tử Cường, “Vẫn chưa lấy được.”

Ngụy Tử Cường nhíu mày, “Cậu làm ăn kiểu gì thế hả.”

“Ách... Đυ.ng phải vài người.” Tiễn Gia Nhượng kêu lão coi camera..

Ngụy Tử Cường chuyển hình ảnh giám sát đến bãi đỗ xe, vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bọn họ xuống đó... Vội vã như thể có nhiệm vụ gì đó, đều lái xe đi..

Tiễn Gia Nhượng sốt ruột, “Trong xe có hai cỗ thi thể, hiện tại trở về rất mạo hiểm!”.

“Cậu đưa chúng đi đi, cái cuối cùng để cho tôi!” Nói xong, Ngụy Tử Cường cúp điện thoại, vội vã ra ngoài.

Tương Bình thoả mãn thu lưới, báo cáo với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Cá lớn mắc câu, công đức viên mãn.”.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, sau khi cười hạnh phúc thì cầm lấy bộ đàm, “Các đội dựa theo kế hoạch, chia nhau ra bắt cá!”

....

Ra lệnh một tiếng, xe vệ sinh bị chặn lại, người bị bắt toàn bộ..

Mã Hán cùng Triệu Hổ, Tần Âu Lạc Thiên leo lên hai chiếc xe, lặng lẽ đi theo Tiễn Gia Nhượng, xem hắn đi đến đâu để tiêu hủy thi thể..

Về phía Ngụy Tử Cường, lão vội vã xuống lầu, đẩy thùng rác ra lôi máy hút bụi đến bên xe của mình, sau đó mở cốp sau lên, lấy thi thể đặt vào trong đó..

Lại nghe phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền đến..

“Cục trưởng Ngụy, ra ngoài làm việc sao?”.

Ngụy Tử Cường sắc mặt lập tức trắng nhợt, quay đầu lại, thì thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đứng ngay phía sau..

Triển Chiêu cười hì hì nhìn thi thể trong tay lão, “Mua nhiều thịt vậy, chuẩn bị lễ mừng năm mới a?”.

....