S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 11 - Chương 35: Bản thân một ᗷiếи Ŧɦái

Vào ban đêm, tại khu đô thị thành phố S xảy ra vụ va chạm liên hoàn giữa 7 chiếc xe.

Sáng sớm hôm sau, các tờ báo lớn đều giật tít ―― ảo thuật gia trứ danh Triệu Trinh gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đang lâm vào trạng thái thực vật.

Trong lúc nhất thời, giới truyền thông xôn xao, giới ảo thuật cũng xôn xao.

Người đại diện của Triệu Trinh cùng công ty giải trí của Bạch Cẩm Đường mỗi ngày điện thoại đều reo không ngừng, nhưng những người có liên quan đều bảo trì im lặng.

Cặp song sinh lần này xuất mười phần công lực, ra sức chế tạo hiệu ứng oanh động, cửa bệnh viện lúc nào cũng chật kín người hâm mộ, chỉ tiếc là xung quanh phòng bệnh của Triệu Trinh được tầng tầng lớp lớp người bảo vệ, kín không kẽ hở, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt chứ đừng nói là con người.

Song song đó, tin tức về một người tình đồng tính luôn túc trực bên giường không lúc nào rời được truyền ra, trong lúc nhất thời cái tên Triệu Trinh chiếm hầu hết các trang đầu của những tờ báo lớn, đương nhiên, mọi người biết được đều tỏ vẻ thông cảm cùng chúc phúc.

Bạch Trì mỗi ngày đều ở bên Triệu Trinh cùng xem báo, cảm thấy có phần giống như đang lừa dối mọi người, cậu vốn là một người vô cùng thành thật, càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn, nên rất khó chịu.

“Trì Trì.” Triệu Trinh đương nhiên nhìn ra Bạch Trì không vui vẻ, liền đưa tay nắm tay cậu, “Chúng ta đúng là đang bịa đặt tin tức, bất quá, đám người ngoài kia không biết đã hại qua bao nhiêu người, bọn họ vừa chế bom vừa thôi miên, có tất cả bao nhiêu người còn chưa nắm rõ, để lâu sẽ rất nguy hiểm.”

“Ừ.” Bạch Trì gật đầu, “Em biết mà.”

Triệu Trinh thấy cậu thật ngoan, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu.



Một phía khác, Mã Hán cùng Triệu Hổ mang theo một đội thi công, đi cắt bức tường trong tầng hầm nhà Triệu Trinh.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng tới.

“Đội trưởng, anh xem vừa đào được đó.” Mã Hán đưa một khối gạch ra cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Bạch Ngọc Đường cầm nó khẽ gõ, lớp xi măng rơi xuống, bên trong là mộ màu vàng óng ánh.

“Nga… Đem vàng đúc trong xi măng, làm thành tường, như vậy thực sự là thần không biết quỷ không hay a!” Triển Chiêu chỉ chỉ khối gạch nọ, hỏi, “Vậy vì sao lại ở trong nhà Triệu Tước?”

“Phỏng chừng năm đó đã bàn qua với Triệu Tước.” Bạch Ngọc Đường ước lượng khối vàng nặng ịch, “Rồi có một giao dịch, hắn giúp Triệu Tước bảo vệ tài liệu bằng bom, còn Triệu Tước giúp hắn giấu vàng… Nói không chừng còn có chiếu cố Trần Mật nữa.”

“Đội trưởng, chúng ta nên tính toán qua một chút, xem có phải là toàn bộ số vàng bị cướp năm đó không.” Mã Hán cùng Triệu Hổ đem đống vào trong tầng hầm chất đống lên, rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lý Dĩnh ngày đó có lẽ ngoại trừ muốn cái rương kia, còn muốn cả số vàng này, chúng ta nên xử lý thế nào đây?”

“Fan hâm mộ kia của Triệu Trinh, có nhiều người hỗ trợ như vậy, có khi nào cũng có liên quan đến số vàng này không?” Triển Chiêu vỗ vỗ bụi trên tay, “Không phải một người mê luyến Triệu Trinh, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy!”

“Miêu Nhi, ý của cậu là, dùng đống vàng này làm mồi?”

Triển Chiêu gật đầu, “Hẳn sẽ có người mắc câu a!”

“Như vậy chúng ta bắt đầu câu thôi?” Bạch Ngọc Đường buông vàng, cùng Triển Chiêu chạy tới bệnh viện.

Cửa chính của bệnh viện rất náo nhiệt, Triển Chiêu xem những tin tức có liên quan, cười nói, “Lô Phương làm việc rất chu đáo a.”

“Bất quá chúng ta phong toả bốn phía nghiêm mật như vậy, người nọ có khi nào không đến không?” Bạch Ngọc Đường có chút bối rối, “Mà nếu chúng ta thả lỏng đề phòng, lại có thể sẽ bị hoài nghi.”

“Đừng lo.” Triển Chiêu cười, “Đừng quên, con người có thể chịu đựng rất tốt, quan trọng là, chúng ta có trang bị mạnh!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, “Há miệng chờ sung đi, chỉ cần để lộ tin tức Triệu Trinh đang trong tình huống bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, người nọ sẽ chờ không được!”

Bạch Ngọc Đường phân phó mọi người, “Làm như thế đi.”

Quả nhiên, truyền thông đưa tin rất nhanh, còn kêu gọi mọi người cầu phúc cho Triệu Trinh.

Bạch Trì mỗi ngày đều rất mâu thuẫn, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trì Trì đang tự đấu tranh dữ dội a.”

“Bản tính thành thật sao.” Triển Chiêu cảm khái, “Người với người bất đồng, chính là ở chỗ này.”

“Là sao?” Bạch Ngọc Đường quan sát Tương Bình lắp đặt camera theo dõi.

“Trên thế giới này kẻ tự nhận mình là người thành thật rất nhiều.” Triển Chiêu giải thích, “Đại đa số đều không muốn nói dối. Nhưng nếu yêu cầu hắn vì một lý do chính nghĩa nào đó hãy nói dối, như vậy rất nhiều người sẽ gật đầu đáp ứng, sau đó yên tâm thoải mái nói dối. Nhưng cho dù có là chuyện chính nghĩa, thì gạt người vẫn là gạt người, là sai. Ai là người thật tình sám hối, trong lòn luôn có bất an tự trách, mới là người thành thật chân chính. Nói dối vì chuyện tốt cũng như nói dối vì chuyện xấu đều là dối trá, không thể tự nhận là người thành thật được.”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, “Nhưng làm thế cho bạn bè thì sao, có tính là người thành thật không?”

“Này đương nhiên a.” Triển Chiêu cười gật đầu, hỏi Tương Bình bên cạnh, “Tương Bình a, sao lần này nhiều máy tính vậy?”

“Nga, tôi có làm mấy đường mô phỏng, dùng để mê hoặc đối phương!” Tương Bình giải thích ọi người, “Bọn họ a, tuyệt đối biết chúng ta có theo dõi..... Bởi vậy nhất định có máy tính can thiệp vào. Nhưng mà chúng ta đã thiết kế nhiều đường dây, đem các camera chủ chốt tách riêng ra. Nói tóm lại là, cùng một không gian, cùng một camera, nhưng chúng ta có nhiều hình ảnh để cùng lúc quản chế.”

“Nga… Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thế chẳng khác nào một thiết bị báo động, trong một lúc, cùng một không gian xuất hiện nhiều hình ảnh ở các góc độ khác nhau, lúc nào cũng theo dõi được mọi hành động!”

“Đúng vậy.” Tương Bình nhướn mày, “Cách tốt nhất để đối phó với hệ thống chống tên lửa, chính là vĩnh viễn bắn nhiều hơn chúng một quả.”

Tất cả mọi người gật đầu, có lý!

Tất cả đã sắp xếp xong, Tương Bình hỏi Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, anh khẳng định là hành động ngay đêm nay?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta chiếm được tư liệu then chốt nhất, còn tóm được Lý Dĩnh, rất rõ ràng a, thân phận của bọn họ có thể sẽ lập tức bị bại lộ, cậu đoán bọn họ sẽ làm gì?”

“Nga… Miêu Nhi, bởi vậy cậu mới nói cục trưởng Bao mang đội tinh nhuệ đến nhà của Triệu Trinh mai phục a?!”

“Ừ!” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Lúc này a, mâu thuẫn giữa tập thể với cá nhân sẽ xảy ra. Là một biếи ŧɦái…”

“Khụ khụ.” Mọi người dở khóc dở cười nhìn anh, cái câu “Là một biếи ŧɦái” này có phần quá lưu loát nha.

Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ, “Hung thủ kia là một biếи ŧɦái, cũng giống như Lương Nhạn, không gì so với người hắn mê luyến trọng yếu hơn, đúng không a?!”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Bởi vậy hắn nhất định là nghĩa vô phản cố chạy tới nơi này tìm Triệu Trinh.” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Mà là một người trong tập thể, lợi ích cả nhóm đương nhiên còn lớn hơn...... Bọn họ không cần Triệu Trinh, mà là cần hai thứ kia, vàng cùng tư liệu. Tư liệu xác định vững chắc là không lấy được, nên bọn họ rất có khả năng sẽ phái đại đa số người đi đoạt đống vàng. Mặt khác, cũng không bài trừ khả năng đối phương thông minh đoán được chúng ta lập mưu dụ bọn họ ra mặt, sẽ ột kẻ chết thay đi.”

* Nghĩa vô phản cố: không chùn bước

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy có lý.

“Chúng ta gióng trống khua chiêng rằng đã tìm được vàng trong nhà Triệu Trinh, đối với tổ chức kia mà nói, Triệu Trinh đã thành kẻ vô ích, mê luyến giờ chỉ đơn thuần là hành vi của một cá nhân …” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Yên tâm đi!” Triển Chiêu nháy mắt với anh, “Tôi đã chuẩn bị kĩ càng, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót!”

Màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu ngồi thủ.

Trong phòng, Bạch Trì ngồi bên Triệu Trinh, cửa phụ mở ra, Triển Chiêu bọn họ đều ở bên trong.

“Đội trưởng!”

Lúc này, chợt nghe Tương Bình hô lên một tiếng, “Có virus xâm nhập, hình ảnh bắt đầu bị bóp méo.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn qua.

“Là một cao thủ, tôi chuẩn bị tổng cộng năm đường, bị hắn hack rớt mất ba, bất quá hắn khẳng định không nghĩ ra tôi còn có chuẩn bị phía sau!”

“Quả nhiên a… Cao thủ nhất vẫn là cậu!” Bạch Ngọc Đường khen ngợi Tương Bình, Tương Bình khoái chí lạch cạch truy kích, phỏng toả sự xâm chiếm của người kia.

“Có người vào rồi!” Mã Hán đưa tay chỉ vào một người trong màn hình, để Bạch Ngọc Đường bọn họ nhìn.

“Ôi chao?” Tất cả mọi người chạy qua nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Không có khả năng a! Người này không phải Lương Nhạn sao?!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, để Triển Chiêu nhìn cho kỹ.

“Thực sự a, Triệu Trinh, có nhận ra hắn không?” Bạch Ngọc Đường gọi Triệu Trinh đến xem.

Triệu Trinh đi qua, cúi đầu nhìn, nhíu mày, “Người này… chưa thấy qua.”

“Hắn không phải Lương Nhạn.” Tần Âu nói, “Lương Nhạn đã chết, người này tuy rằng tướng mạo rất giống, thế nhưng thần thái cử chỉ không giống.”

“Có thể đã trải qua phẫu thuật.” Công Tôn cũng chạy tới góp vui, “Cậu xem khuôn mặt hắn có nhiều chỗ không được tự nhiên, cảm thấy rất không tương xứng.”

“Dáng đi thì hình như là hắn.” Triệu Trinh lẩm bẩm, “Khó trách tôi chưa từng thấy qua hắn!”

“Chính là bạn fan cuồng vẫn theo dõi cậu, sau lần trước bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.”

“Trên người hắn có thể có bom.” Tần Âu chỉ vào người đang di chuyển trong màn hình.

“Yên tâm đi, tôi đã có chuẩn bị.” Triển Chiêu cười chà chà tay, “Đã sớm đoán ra hắn sẽ xài đến chiêu này mà.”

“Đội trưởng, đã tìm ra vị trị phóng virus của người nọ!” Tương Bình nói, “Ở ngay cửa.” Nói rồi, điều chỉnh màn hình camera tới cửa, tìm được một chiếc xe tải màu trắng đang đậu bên lề đường.

“Chính là chiếc đó!”

“Chúng ta đi.” Mã Hán cùng Triệu Hổ theo thang máy bên hông trực tiếp đi xuống, xử lý kẻ ở trong xe.

“Trên tay hắn không có bất kỳ thiết bị điều khiển từ xa nào đúng không?” Triển Chiêu hỏi Tần Âu.

“Ừ, nhưng biết đâu kẻ bên ngoài có cầm điều khiển bom thì sao.”

“Yên tâm. “Tương Bình nói, “Dựa theo yêu cầu của tiến sĩ Triển, từ trên xuống dưới bệnh viện, bất luận tín hiệu nào cũng không thể thu được.”

“Miêu Nhi, người đã vào rồi, cậu định bắt hắn thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nga.” Triển Chiêu cười cười, “Dùng biện pháp nguyên thuỷ nhất a.”

“Nguyên thủy nhất …” Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, thì thấy người nọ đã đi tới giữa hành lang, phía trên đột nhiên có một l*иg sắt lớn hạ xuống, đem người nhốt lại.

“Cái này…”

Tất cả mọi người nhất thời không biết nói gì, đúng thật là một biện pháp nguyên thuỷ a.

“Tôi chẳng cho hắn cơ hội thấy Triệu Trinh đâu, trừ phi hắn đem bom trên người tháo hết ra!”

Mọi người sửng sốt, quay lại nhìn Triển Chiêu.

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường thoáng cái hiểu ý Triển Chiêu, “Hắn là loại nếu gặp được Triệu Trinh thì thà cùng cậu ấy chết, nhưng nếu không gặp được Triệu Trinh thì tuyệt đối không từ bỏ ý định!”

“Hắn có thể giảm bớt lượng bom trên người xuống!” Tần Âu nhìn chằm chằm vào màn hình, “Muốn cho nổ cửa l*иg sắt, hắn phải lấy bom từ trên người mình! Chiêu này thật là inh.”

“Anh thật thông minh nha.” Bạch Trì nhìn Triển Chiêu.

Quả nhiên, người nọ thực sự tháo bom trên người mình xuống, lấy ra một phần thuốc nổ, cột cả vào trên cửa l*иg, quá trình này đại khái chưa tới một phút.

“Bom hắn làm rất khá!”Tần Âu lắc đầu, “Thật không đơn giản! Loại bom này có thể tháo dỡ, chỉ cần hắn có thuốc nổ, thì cứ việc cắm vào ngòi nổ là có thể chế thành bom.”

“Trò hay ở phía sau a.”Triển Chiêu khẽ cười.

Hình ảnh bên trong khẽ rung lên, người nọ như ý nguyện đã phá tung được cửa l*иg, đi ra, trên tay còn cầm hai khối thuốc nổ… Một khối được dán kín, một khối đã bị mở ra … Song song đó, vòi phun nước phòng cháy chữa cháy đột nhiên mở ra, phun ra một lượng nước lớn, khối thuốc bị mở kia bị ẩm hoàn toàn.

“Khói do bom nổ chắc chắn sẽ tạo thành kết quả này!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Quả là mưu kế tốt!”

“Trên đường đến đây, còn vài cửa sắt nữa.” Triển Chiêu cười cười, “Nếu hắn không tháo bớt bom trên người xuống, thì không cách nào tới gần.”

“Anh.” Bạch Trì cảm thấy nghi hoặc, “Hắn cũng không phải kẻ ngu si, hẳn là đoán được có mai phục, sao lại vẫn tiếp tục?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Anh vừa nói rồi, hắn là một biếи ŧɦái, thân bất do kỷ a! Mắc phải chứng ám ảnh cưỡng chế, nếu đã mở ra cửa thứ nhất, chắc chắn phải mở ra của thứ hai! Thêm chứng cực đoan cố chấp, chỉ cần hắn muốn, vô luận là núi đao hay biển lửa, hắn cũng vẫn làm.”

“Anh…” Bạch Trì nhíu mày, “Cảm thấy hắn thật thê thảm a.”

“Người như thế, bởi vì thứ hắn truy cầu là thứ ái tình mang theo chút mơ mộng, nên mới thấy hắn thê thảm, còn nếu đổi thành truy cầu danh lợi hoặc truy cầu gϊếŧ chóc, vậy sẽ không có bất luận điểm gì đáng để đồng tình.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Giống như cậu vừa nói, gạt người vô luận tốt xấu vẫn là gạt người, hại người vô luận hắn thảm hay không thảm, cũng vẫn là hại người.”

“Ừ, Bạch đội trưởng phản ứng thật nhanh a.”Triển Chiêu cười tán thưởng.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn anh một chút, mỉm cười, “Là tiến sĩ Triển dạy dỗ tốt a.”

Quả nhiên, Lương Nhạn nọ giống như một đứa trẻ chơi một trò chơi đến nghiện, từng cửa một hạ xuống rồi bị nổ tung, cuối cùng ngau cả súng cùng dao găm cũng được mang ra dùng, chơi đến độ nhìn như kẻ bị tâm thần.

“A …”

Mọi người quay lại nhìn, Triệu Trinh đột nhiên chau mày, “Tôi … hình như gặp qua hắn!”

“Anh không phải đã nói, người nọ chính là vị fan kia đi phẫu thuật chỉnh hình mà thành sao?” Bạch Trì hỏi.

“Đúng a … ý anh là, anh vừa nghĩ ra, trước kia anh đã thấy hắn một lần rồi!”

“Quả nhiên.” Triển Chiêu ở một bên gật đầu.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

“Cái này chính là nguyên nhân nguyên thủy nhất!” Triển Chiêu giải thích ọi người, “Lương Nhạn năm đó mê luyến Tần Âu, là bởi vì Tần Âu đã làm một chuyện đặc biệt khiến cậu ta sản sinh một loại ngộ nhận, cảm thấy chính mình cùng hắn có duyên, hơn nữa hắn cũng có ý với mình! Muốn cố chấp cũng phải có nguyên nhân nhất định … Tuyệt đối phải có một lần tiếp xúc đặc biệt!”

“Trinh, anh đã gặp hắn ở đâu?” Bạch Trì hỏi.

“Anh không chắc lắm, có một lần đi máy bay, ngồi cạnh anh có một đứa nhóc cùng một sinh viên còn rất trẻ. Đứa bé kia đang chơi điện tử, hình như chơi mãi không qua được một màn. Sinh viên bên cạnh kia liền dạy thằng bé chơi, ban đầu vô cùng tốt đẹp, nhưng sau đó sinh viên nọ giật lấy máy chơi game, như vậy…” Triệu Trinh nói, chỉ chỉ Lương Nhạn giả ở trong màn hình, “Rất giống biểu tình của hắn lúc này, mồ hôi nhễ nhại, hai mắt trợn tròn, như là nhất định phải chơi cho đến cửa cuối cùng mới chịu. Đứa bé kia bị hắn doạ sợ, cha mẹ của đứa bé một mực đổ lỗi cho hắn. Mà sinh viên nọ thấy đứa bé khóc, thì rất luống cuống.” Triệu Trinh nói, nhíu mày, “Sau đó… mọi người cũng biết tôi rất thích dỗ con nít mà.”

“Nga, anh liền biến ra một món đồ chơi đưa cho thằng bé chứ gì?” Bạch Trì hỏi.

Triệu Trinh thích dỗ con nít như thế nào ai mà không biết chứ.

“Sinh viên nọ thấy đứa bé vừa khóc vừa chạy tới chỗ cha mẹ, liền lấy ramột con búp bê vải để dỗ dành. Đứa bé nhận lấy rồi quả thực ngừng khóc, cũng không muốn trả lại nữa.” Triệu Trinh nhún nhún vai, “Thế nhưng nhìn đến sinh viên kia thì thấy búp bê nọ hình như rất quan trọng đối với hắn, vì vậy tôi mới đi tới, nói với thằng nhỏ kia chú heo nhỏ này cũ rồi, có thể hô biến cho nó mới trở lại, sau đó thay một con heo bông khác cho thằng bé, đem con heo nhỏ kia trả lại cho cậu sinh viên.”

“Vậy sinh viên kia có nói gì với anh không?” Bạch Trì hỏi.

“Nga, hắn nói cảm tạ.” Triệu Trinh ngửa mặt suy nghĩ một chút, “Bất quá … Hắn quả thật trông giống bị thần kinh!”

“Ách… Chính sự việc này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn!”Triển Chiêu gật đầu.

“Con heo vải?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu cũng sửng sốt, từ trong túi áo khoác của Bạch Ngọc Đường lấy ra con búp bê Tiểu Dịch đưa cho hai người, con heo nhỏ chứa đồng xu bên trong, đưa cho Triệu Trinh xem, “Có đúng cái này không?”

Triệu Trinh chích nhìn thoáng qua, rồi gật đầu, “Đúng! Chính là cái này!”