(*) phòng bất thắng phòng: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ sự mất cảnh giác, không lường trước được.
“Sách?” Bạch Cẩm Đường kinh ngạc phát hiện sự khác thường của Công Tôn, đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh lại gần anh, “Làm sao vậy?”
Công Tôn mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩm Đường vọt tới chỗ mình.
“Tôi chỉ giả vờ trêu em thôi… Em, sao lại bị dọa đến thế chứ?” Kéo Công Tôn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mãi một lúc sau, Công Tôn chớp mắt vài cái, như đã tỉnh lại, có phần hoang mang nhìn Bạch Cẩm Đường, “Anh… Anh không biết? Phải rồi, chắc anh không biết đâu.”
“Biết gì?” Bạch Cẩm Đường khẽ chau mày, muốn kéo Công Tôn ra phòng khách ngồi, nhưng Công Tôn lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế giữa phòng, lại đưa mắt đến bức tường cách nó không xa, vẻ mặt nghi hoặc.
“Không thể…” Công Tôn lắc đầu, lẩm bẩm, “Không thể nào…”
“Cái gì không thể?” Bạch Cẩm Đường khẽ lay Công Tôn, “Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?”
Công Tôn thu mắt về, đẩy Bạch Cẩm Đường về phía chiếc ghế, ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Bạch Cẩm Đường chẳng hiểu mô tê ngồi lại, nhìn Công Tôn.
“Bộ dạng ban nãy!”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, dựa lưng lên ghế, bắt chước lại dáng ngồi khi trước, lập tức trên tường xuất hiện chiếc bóng.
Công Tôn lấy một chiếc bút trên bàn, ở vị trí bàn tay trên tường vẽ mấy đường. Sau đó lại nói với Bạch Cẩm Đường, “Anh giữ nguyên cái dáng này, thả lòng chân đi.”
Bạch Cẩm Đường thực sự không hiểu Công Tôn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo. Anh nhẹ nhàng thả lỏng đôi chân… Theo trọng lực của anh, chiếc ghế xoay nhẹ, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể thấy được góc độ đã thay đổi. Công Tôn nhìn chiếc bóng biến đổi góc độ, thở phào một cái, “Ra là thế.”
Bạch Cẩm Đường giơ tay xoa xoa thái dương, đứng dậy bật đèn, xung quanh chớp mắt sáng sủa lên. Anh đi tới bên Công Tôn, “Rốt cục là chuyện gì vậy?”
Công Tôn bấm bút vào, đáp: “Trong vụ án mới đây các nạn nhân đều nằm trên ghế như thế, đằng sau là một chiếc bóng, trong tay cái bóng lại là một khẩu súng, súng đính trên tường… Tôi ngu thật, ai cũng nghĩ là hiện trường được bố trí vào lúc đêm hôm khuya khuắt, nhưng thực ra thì không phải.”
“Vì sao?” Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mi.
“Chậc, người bình thường đều nghĩ người chết nặng hơn người sống đúng không?”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Kỳ thực trọng lượng không hề giảm, chỉ là mất khả năng tự nâng đỡ, cho nên thấy nặng hơn thôi.”
“Không sai!” Công Tôn gật đầu, “Người ngồi trên ghế xoay, đặc biệt là người lớn, nhân tố để giữ ghế ở trạng thái cân bằng chính là lực chống của hai chân. Một người đã chết đương nhiên mất đi khả năng này, hơn nữa thi thể người đó sẽ cứng lại, nói chung sẽ có rất nhiều những biến đổi nho nhỏ, mà chỉ có chiếc ghế xoay là có thể thay đổi góc hướng dễ nhất, một chút tác động đã thay đổi. Cho nên…”
“Cho nên tình hình là đợi thi thể đã cứng ngắc rồi mới sắp xếp hiện trường.” Bạch Cẩm Đường thản nhiên tiếp lời.
“Đúng!” Công Tôn gật đầu, “Hung thủ có thể vẫn luôn đợi đến khi chúng tôi tới hiện trường, chính là thế, như vậy mới có thể tính toán góc độ một cách chuẩn xác!”
“Tôi không quan tâm đến án iếc gì cả.” Bạch Cẩm Đường nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Công Tôn, mở miệng, “Ban nãy sao em lại căng thẳng đến vậy?”
Công Tôn sững sờ, có chút xấu hổ nhìn quanh quất, liếc thấy chai rượu vỡ tan trên đất, tiếc rẻ, “Nha ~~ Vỡ hết rồi…” Nói rồi, muốn chạy lại thu dọn.
“Sợ tôi chết sao?” Bạch Cẩm Đường một tay kéo Công Tôn lại, “Nếu tôi chết em sẽ lộ ra vẻ mặt ban nãy?”
Công Tôn chau mày, đá một cái vào chân Bạch Cẩm Đường, “Anh mấy tuổi rồi còn nghịch dại như vậy.”
“Tôi chỉ giả vờ ngủ mà…” Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn lên thái dương Công Tôn, “Là do em quá lo cho tôi… Sợ đến suýt ngất đi.”
“Anh đắc ý vừa thôi!” Công Tôn muốn giãy ra, bất giác khuôn mặt đỏ bừng, “Ai gặp phải chuyện này chả sợ!”
“Không phải em là pháp y sao?” Bạch Cẩm Đường không chịu bỏ qua, “Pháp y còn sợ người chết?!”
“Không phải… A!” Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường bế lên, hai chân lơ lửng mà bay vào phòng ngủ, “Anh làm gì?! Ngày mai tôi phải đi làm!”
“Tôi chỉ ôm em vào đây thôi.” Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng thả Công Tôn lên giường, “Liên quan gì đến chuyện ngày mai em đi làm?”
“…” Mấp máy á khẩu, Công Tôn trừng mắt, “Anh đắc chí lắm hả?”
“A…” Bạch Cẩm Đường cười cười, nghiêng người áp lên Công Tôn, “Đương nhiên, em có biết tôi vui thế nào không, vừa rồi giống như em đã thổ lộ em yêu tôi.”
“Anh gặp ảo giác rồi, để Tiểu Triển khám cho đi, mắc chứng vọng tưởng.” Công Tôn đẩy Bạch Cẩm Đường, “Đứng dậy, nặng muốn chết!”
“Đừng sợ.” Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn Công Tôn, “Tôi sẽ không chết, tuyệt đối không bao giờ cho em lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.”
Công Tôn không đáp, để Bạch Cẩm Đường hôn mình.
“Em không phản kháng sao? Tôi muốn làm gì thì làm nha.” Bạch Cẩm Đường cởi cà vạt.
“Đừng có quá đáng!” Công Tôn đưa tay bóp cổ cái tên này, “Giờ tôi có gϊếŧ anh cũng là phòng vệ chính đáng.”
“Em nỡ để tôi chết á?” Bạch Cẩm Đường tự thân vận động, bắt đầu cởi sơ mi của Công Tôn, “Ngoan, mai anh xin nghỉ giùm cưng…”
……
Bạch Ngọc Đường nhìn người đàn ông râu ria trên màn hình mà Triển Chiêu chỉ, liếc một cái đã nhận ra đó là người họ cần tìm, “Vừa rồi hắn ở đó?”
Triển Chiêu tua đến thời điểm hiện tại, nhìn kỹ lại lần nữa, người đó đã biến mất.
“Anh ta làm sao?” Duy Dũng lại gần hỏi.
“Anh ta là ai?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh.
“Ưm… Một vị khách kỳ lạ.” Duy Dũng đáp, “Hàng ngày anh ta hay đến, nhưng mà chưa từng tham gia, chỉ đứng xem thôi.”
“Không phải ai các anh cũng cho vào đây chứ?” Bạch Ngọc Đường nói, “Không phải dân giang hồ hay do khách quen giới thiệu?”
Duy Dũng nhìn Trần Tiếp, như đang hỏi ý kiến.
“Cảnh sát hỏi thì anh cứ trả lời thẳng thắn, không phải giấu diếm.” Trần Tiệp rút thêm một điếu thuốc, phả một vòng khói.
“Ưm, nơi này của chúng tôi có ba cách để vào. Một là dân giang hồ, nhưng cũng có người được khách quen giới thiệu; hai là khách quen, khách quen sẽ có thẻ hội viên; cuối cùng là khách mới do khách quen đưa đến.”
“Thế còn người kia? Anh ta không phải dân giang hồ, cũng không phải hội viên, là do khách quen đưa tới?” Triển Chiêu hỏi.
“Chúng tôi gọi anh ta là Râu Quai Nón.” Duy Dũng thở dài đáp, “Anh ta là bạn của Lạc Văn.”
“Lạc Văn? Có quan hệ với thằng bé Lạc Dương ban nãy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cậu ta là cha của Lạc Dương, người anh em đã chết của chúng tôi.” Duy Dũng gật đầu, “Một người tốt.”
“Anh ta chết thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Bang phái tranh đấu.” Trần Tiệp nhàn nhạt đáp, “Bị đao lạc chém chết.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, không nói thêm.
“Đứa trẻ này là một đứa trẻ khá.” Trần Tiệp nói tiếp, “Sau này lớn lên sẽ có tiền đồ.”
“Ý cô là tiếp tục đánh nhau vì bang phái?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh đáp lại.
“A…” Trần Tiệp mỉm cười, “Tôi thích đàn ông như anh.” Dụi điếu thuốc, “Chính Dương Dương lựa chọn đến đây giúp đỡ… Còn nữa, ban ngày nó đọc sách, chỉ cần nó muốn, chúng tôi sẽ cho nó học đến đại học!”
Thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thoáng kinh ngạc, Duy Dũng cười: “Thật vậy, các anh em mỗi lần gặp đều bị nó hỏi ‘bài tập này làm thế nào’. Bảo nó khá là bởi nó quyết tới đây làm việc. Thằng bé nói tiền của mọi người là dùng tính mạng để đổi, không thể lấy không được.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy Râu Quai Nón đã từng tiếp xúc với thằng bé chưa?”
Duy Dũng lắc đầu: “Tôi chưa thấy, anh ta và Lạc Văn cũng không phải quá thân.”
“Thôi không còn gì phải hỏi thêm rồi, đưa tôi đi gặp Lạc Dương đi.” Bạch Ngọc Đường nói, bước theo Duy Dũng.
Tới cửa, Triển Chiêu đột nhiên ngoảnh lại, nhìn Trần Tiệp: “Thông thường, ảnh hưởng của các loại thuốc gây áo giác đối với người lớn chỉ là tạm thời, nhưng đối với trẻ con lại có thể để lại những tổn hại vĩnh viễn.”
Trần Tiệp sững sờ, nhìn lại Triển Chiêu, chỉ thấy anh mỉm cười, “Sự tàn nhẫn và trưởng thành sớm với một nhân vật hắc đạo là chuyện đáng mừng, nhưng với một đứa trẻ bình thường, đó lại là một căn bệnh tâm lý, phát triển đến giai đoạn trưởng thành sẽ chuyển sang hội chứng bạo lực hoặc nghiêm trọng hơn là khuynh hướng bạo lực cực đoan!” Nói rồi, bước ra khỏi cửa.
Một lúc lâu sau, Trần Tiệp quay đầu nhìn thuộc hạ, nói: “Sau này đừng cho Dương Dương vào nữa! Ngày mai dẫn nó đi khám bác sĩ tâm lý.”
“Vâng.”
………
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu theo Duy Dũng đi từ cửa sau tầng lầu, lên khỏi tầng hầm, đi vào một con ngõ ở sau câu lạc bộ Bóng Đêm.
Trong con ngõ không có đèn, không gian có phần u ám, những vũng nước ở mặt đất phản chiếu ánh trăng treo trên đầu, bốn phía im ắng khác thường.
Duy Dũng đi tới trước một căn nhà nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa, “Dương Dương, Dương Dương ngủ chưa?”
Im lặng một chốc, bên trong vang lên tiếng bước chân, cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra, đứng bên trong chính là Cá Chạch.
Nó thấy Duy Dũng thì toét miệng cười, đảo mắt thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu phía sau, nụ cười lập tức tắt ngúm. Nó bày ra bộ dạng cảnh giác.
“Dương Dương, hai chú này muốn hỏi con mấy câu, con ngoan ngoãn trả lời nha?” Giọng điệu của Duy Dũng thật hòa ái, hoàn toàn không giống một kẻ cầm trịch hắc đạo. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy thế, có chút buồn cười.
“…” Mất vài giây, Dương Dương gật đầu, để mọi người vào nhà.
Vừa vào phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã cảm nhận được môi trường mà đứa trẻ này sống, không phải là một môi trường không ai yêu thương. Ngược lại, trong phòng có rất nhiều đồ chơi, còn có sách vở, cách bày trí cũng rất ấm áp, đồ ăn không thiếu, dường như là tự Cá Chạch làm.
“Ừm… Mọi người trò chuyện, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Duy Dũng rút thuốc ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lạc Dương đi tới giường ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ánh mắt có phần đề phòng, có lẽ phải nói là chán ghét.
“Cháu là Lạc Dương?” Bạch Ngọc Đường tìm một cái ghế, ngồi xuống.
Lạc Dương không đáp, mãi một lúc mới mở miệng: “Các người là cảnh sát.” Giọng điệu không phải đang hỏi, mà là thản nhiên trần thuật.
Triển Chiêu nhìn quanh căn phòng, đi tới trước giá sách, rút ra một cuốn, lật lật.
“Đừng đυ.ng vào đồ của tôi!” Lạc Dương có phần hung hãn kêu lên.
“Cháu không thích cảnh sát?” Triển Chiêu mở lời nhẹ nhàng.
Lạc Dương không đáp.
“Chỉ có cha cháu thích thôi, đúng không?” Triển Chiêu lật sách, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Lạc Dương, nói tiếp, “Cha cháu một lòng muốn cháu tránh xa giới xã hội đen, có một cuộc sống trong sạch. Bởi vì cháu ở lâu với người xã hội đen, cho nên tiềm thức có phần phiến diện về cảnh sát, vì thế cha cháu muốn nói với cháu, kỳ thực các người mới sai, chính nghĩa của các người không tồn tại, chính nghĩa của thế giới này là do cảnh sát nắm giữ. Sau đó, cha cháu bỏ mạng giữa cuộc chiến bang phái, cháu đi báo cảnh sát, lại bị cảnh sát cười nhạo, bọn họ còn nói, cha cháu là có chết cũng đáng đời thôi… Ai bảo anh ta là xã hội đen, thế giới của xã hội đen cảnh sát không quản… Sau đó, cháu thấy cái đám cảnh sát mà cha mình tín nhiệm đã lừa hai cha con, cho nên, cháu hận cảnh sát, phải không?”
Lạc Dương ngơ ngác mở to mắt nhìn Triển Chiêu, “Sao chú biết? Chú là ai?”
Triển Chiêu mỉm cười, chỉ vào cuốn Tội phạm và tâm lý học, cười, “Tác giả cuốn sách này.”
Lạc Dương há hốc miệng, không dám tin, nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cậu nhóc: “Cháu hận cảnh sát và tất cả những thứ liên quan đến cảnh sát, nhưng mà lại không vứt cuốn sách này đi, biết hành động này nói lên điều gì không?”
“Nói lên điều gì?” Lạc Dương hoang mang hỏi lại.
“Là cháu đã đến tuổi biết đúng biết sai.” Triển Chiêu đặt cuốn sách xuống, nói: “Biết cái gì là đúng, cái gì là sai, nhưng mà vì quá thương tâm, cho nên không muốn đối mặt.”
Lạc Dương im lặng một lúc rất lâu, cúi đầu, thấp giọng: “Các chú muốn biết cái gì, hỏi đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu với Triển Chiêu, nháy mắt một cái —- Miêu Nhi, tôi phục cậu rồi!
Triển Chiêu trừng mắt —- Mau hỏi đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lạc Dương một chút, mở miệng: “Râu Quai Nón! Bọn chú muốn biết những chuyện liên quan đến hắn ta.”
Vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên một tiếng “ĐOÀNG”, súng nổ. Ba người giật mình, Bạch Ngọc Đường bật dậy, móc súng ra, giơ tay chắn trước Triển Chiêu và Lạc Dương. Triển Chiêu ôm lấy Lạc Dương hoảng sợ, lui vào góc nhà. Bạch Ngọc Đường vọt đến cánh cửa, giật mạnh ra. Trước cửa, thi thể Duy Dũng nằm đó… Đầu trúng đạn.