Hoàng Trần giật nảy mình, nhưng không kịp tránh vì khoảng cách quá gần, hắn chỉ cảm thấy đầu óc như mê muội đi rồi trong khoảnh khăc nhỏ đó một thứ gì đó từ trong Huyết Bức bay ra rồi tiến vào trong thức hải của hắn.
“Đoạt xá”, Hoàng Trần thầm hô trong đầu, hắn dù mê muội đi nhưng trong lúc đó vẫn thấy rõ một bóng đen dần dần tiến vào trong thức hải của hắn, bằng vào kinh nghiệm đọc được, Hoàng Trần biết rằng cú công kích của con mắt kia chỉ làm cho hắn choáng váng trong giây lát để linh hồn tên Huyết Bức có thể tiến vào thức hải để đoạt xá thân thể hắn. cố gắng giữ lại một tia thanh tỉnh, hắn cắn răng tập trung toàn bộ tinh thần vào trong thức hải.
Một khoảng trống không gian cỡ khoảng 200 mét vuông hiện ra, trong đó, Hoàng Trần đang đối diện với Huyết Bức, lúc này hai bên đang có mặt trong thế giới thức hải của Hoàng Trần. Huyết bức lúc này khá nhỏ so với ngoài thực tế, có lẽ bị thương nặng khiến cho linh hồn thể của hắn cũng tổn thương không nhỏ, nhưng rõ ràng dù nhỏ thì độ ngưng thực của nó cũng khá rõ ràng. Hiển nhiên đẳng cấp linh hồn cũng ảnh hưởng bởi tu vi cảnh giới.
“Khặc khặc, thật là thoải mái a, thức hải của mi rộng lớn như thế này thực ngoài ý tưởng của ta, hiển nhiên nếu ta đoán không nhầm ngươi hẳn là một Luyện Đan Sư a. Chỉ có Luyện Đan Sư mới có biện pháp để rèn luyện thức hải rộng lớn như thế! Tốt, tốt, trời không tuyệt đường người, ngoan ngoãn giao lại thân thể này cho ta, ta chỉ thôn phệ linh hồn cùng suy nghĩ của ngươi còn thân thể ta sẽ sử dụng thay mi. Khặc khặc khặc...”, Huyết Bức tự phụ cười một cách cuồng tiếu.
“Ngươi nghĩ rằng vào được thức hải của ta là có thể dễ dàng đoạt xá sao, mi cứ thử đi, chưa biết chừng mi sẽ bị ta thôn phệ đấy”, Hoàng Trần mặc dù khá bất an nhưng cũng cứng rắn lên tiếng.
“Được, được, đúng là không biết trời cao đất giày là gì, để ta tiễn ngươi một đoạn”, nói rồi Huyết Bức bỗng nhiên biến lớn thành một quang ảnh màu đỏ rực, lộ ra cái miệng đầy răng và nhớp nháp xông thẳng tới phía Hoàng Trần.
Hoàng Trần khá hoảng hốt vì đối với chiến đấu thần thức thì hắn chưa từng tu luyện môn kỹ xảo nào, chỉ có sử dụng thần thức để luyện đan mà thôi. Trong lúc nguy cấp không biết phải làm thế nào vậy mà hắn sử dụng thần thức của mình tạo thành một đại thủ ấn cực lớn bao trùm lên toàn bộ khu vực Huyết Bức, vì đây là trong thức hải của hắn, quyền khống chế thức hải hắn hoàn toàn chủ động.
Một màn kỳ diệu sảy ra, vậy mà dưới sức ép của đại thủ, Hoàng Trần đã hoàn toàn khống chế được sự bùng phát của đối phương, màn ánh sáng màu đỏ của Huyết Bức bị ép nén một cách liên tục, sóng thần thức của Hoàng Trần ngày càng mạnh càng dày đặc bao quanh đối phương, đây chính là thủ pháp hắn vẫn thường dùng để ngưng luyện thành đan, mỗi khi phát hiện nguy cơ bạo tạc của đan dược, nó đã giúp hắn thành công cứu vãn sự tự hủy của đan dược rất nhiều lần.
Chỉ có điều khi luyện đan thì thần thức của hắn ly thể để khống chế nên lực lượng không thể nói là mạnh như lúc này đối phương đang ở trong thức hải của hắn, ở đây hắn chính là chủ, có thể huy động tối đa sức mạnh của mình, chính vì lý do này Huyết Bức, một kẻ mặc dù là Kết Đan tu vi nhưng nguyên thần đã trọng thương thì làm sao có thể so sánh nổi.
Khi màn huyết sắc dần bị co nhỏ lại thì một âm thanh tuyệt vọng và không cam lòng vang lên: “Không..... ta không cam tâm,......ngươi, ngươi thế nào lại có thủ đoạn công kích thần thức, không......” tiếng kêu nhỏ dần rồi vụt tắt, chỉ còn lại một chấm sáng màu đỏ nhỏ như hạt lạc lăn tròn trên thủ ấn của Hoàng Trần. Ý nệm chợt động, viên hoàn màu đỏ đã xuất hiện trên bàn tay hắn, Hoàng Trần ngắm nghía viên hoàn này một lúc lâu, sau đó mới quyết định bỏ nó vào miệng, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, toàn thể thức hải rung động rồi như rùng mình vươn vai lớn lên một cách kỳ lạ.
Sau thời gian chừng nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại, lúc này thức hải của Hoàng Trần đã lớn hơn rất nhiều trước đây. Trong đầu hắn một loạt các thông tin mới xuất hiện, phải mất thêm nửa canh giờ nữa thì Hoàng Trần mới hoàn thành việc sắp xếp lại những thông tin này. Thì ra tên này không phải là có kho báu gì, chẳng qua khi hắn đột phá lên yêu thú cấp 5 thì thần tình xuất hiện biến dị trên cơ thể, đó là hắn xuất hiện một con mắt thứ 3 trên trán, con mắt này theo như điển tịch nói thì nó là Hoàng Linh Thiên Mục, là một loại pháp nhãn có thể làm mê muội thần trí của kẻ địch trong giây lát. Tu vi của hắn càng tăng tiến thì theo đó pháp lực của Hoàng Linh Thiên Mục sẽ càng tăng cao. Chính vì hắn sơ suất để lộ ra với một tên đồng đạo của Hoàng Long nên vô tình rơi vào tình thế “thất phu vô tội, hoài bích có tội”. Bởi vì Haòng Linh Thiên Mục có một đặc thù là chỉ có ở yêu thú cấp cao, và biến dị chỉ sảy ra với sắc xuất cực bé đối với các yêu thú tu luyện yêu pháp công kích sóng âm hoặc thần thức. Nếu như đã được sinh ra thì Hoàng Linh Thiên Mục sẽ là một báu vật vô giá, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ gây ra một trường tranh chấp, gió tanh mưa máu. Chỉ cần lấy được nó và tế luyện là có tái nhập vào cơ thể và sử dụng như thường. Chính vì thế 3 tên Hoàng Long bang mới tổ chức vây công tiêu diệt Huyết Bức nhằm chiếm lấy báu vật này.
Hắn khó khăn lắm mới trốn thoát được 3 tên đồng đạo của Hoàng Long, chạy tới nơi đây thì thương thế đã nặng nên đành phải gϊếŧ người lấy máu hồi phục pháp lực. thật không may cho hắn là pháp lực mới hồi phục khoảng 3 thành thì gặp Hoàng Trần vô tình chen ngang chiếm lợi rồi.
Hắn mở mắt, bây giờ trời đã là cuối canh tư, nhanh chóng thu dọn mọi thứ xung quanh còn sót lại, riêng thân xác của Huyết Bức, vì chưa có thời gian nên tạm thời hắn thu vào trong không gian trữ vật Ngũ Hành Thần Linh Đỉnh để bảo quản, sau đó phóng hoả thiêu trụi toàn bộ sơn cốc nhằm xoá dấu vết, vì hắn không muốn bọn Hoàng Long có truy đuổi tới đây lại điều tra ra tung tích của hắn.
Nửa canh giờ sau Hoàng Trần đã có mặt tại trung tâm Trấn Thanh Hà. Mặc dù trời vẫn còn đêm, xong ngay sau khi hắn trở về khoảng thời gian một nén nhang thì trung tâm Thanh Hà Trấn đèn đuốc sáng trương, số lượng người tập trung ở nơi này có tới hàng ngàn người, có tiếng reo hò mừng rỡ, có tiếng khóc than vì người thân bị chết. Nhưng dù sao tất cả đều vô cùng hoan hỉ khi đại hoạ đã được diệt.
Hoàng Trần cũng không khó khăn gì khi đưa ra xác một con hồ ly màu đen có 2 đuôi khá lớn. Chiếc xác này là hắn nhặt được trong động của Huyết Bức. Sau khi công bố phạm nhân, cái xác được Hoàng Trần nhẹ nhàng dùng một hỏa cầu nhanh chóng được thiêu huỷ trước mặt mọi người.
“Xin đội ơn Hoàng Trần tiền bối đã ra tay cứu giúp”, một âm thanh sang sảng vang lên từ chỗ đám đông, rồi nhanh chóng tạo thành một làn sóng lan truyền khắp cả khu vực. Tiếng tung hô vang lên không ngớt.
Hoàng Trần trở về tới nhà thì trời đã tảng sáng, mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của Hoàng Trần nhưng Thu Phương vẫn suốt đêm không có ngủ nổi, vì dù sao ở cái thế giới này nàng mới tiếp xúc một thời gian, xong qua sách vở, điển tịch mà Hoàng Trần để lại, thì nàng hiểu rằng đây là một thế giới đầy rẫy nguy hiểm rình rập.
Thấy chồng trở về bình an nàng mới nhẹ nhõm lao vào lòng hắn, hai thân hình lại quấn quýt lại với nhau.
Chiều hôm đó gia đình bé nhỏ của hắn phải tiếp một đoàn khách khá đông các quan viên và phụ lão trong Thanh Hà trấn tới để cảm ơn, tuy nhiên quà cáp hắn cũng chỉ lấy cho có lệ, vì hầu hết những thứ đó hắn cũng không có dùng tới.
Hoàng Trần tiếp tục ở lại cùng vợ con thêm một đêm nữa để giải quyết một số công việc, chủ yếu là củng cố lại cấm chế nơi đây và truyền lại cho 2 mẹ con một số bí pháp, đan dược cùng linh thạch để tu luyện. Lần này hắn khá giàu có nên để cho 2 mẹ con một khoản tài phú kha khá.