Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 6 - Chương 274: Long Ngâm vs Hoa Hạ (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi từ Thành Đô về lại Trường Sa, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm chỉ nghỉ ngơi một đêm, liền bắt đầu tiến vào giai đoạn khẩn trương chuẩn bị trước trận đấu.

Vòng thứ 14 của vòng bảng, đội tuyển Long Ngâm sẽ đấu với đội tuyển cũ của Lưu Xuyên – Hoa Hạ.

Lúc trước khi rút thăm, Lưu Xuyên không muốn rút phải Hoa Hạ, nhờ Tứ Lam lên bốc thăm thay hắn, Lam Vị Nhiên rút được Tuyết Lang, bởi vậy tránh được trận đấu sớm với Hoa Hạ, nhưng trong vòng bảng giữa các đội tuyển, tránh cũng không thể tránh, trận đấu với đội tuyển cũ cuối cùng cũng phải đến.

Trận đấu này từ khi chưa bắt đầu đã thu hút chú ý phía truyền thông, một trận đấu đơn giản trong vòng bảng lại bị các phóng viên thổi phồng thành khí thế ngất trời.

Những người có chú ý đến liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp đều biết, Hoa Hạ là đội tuyển do Lưu Xuyên thành lập nên, cũng là đội tuyển mà Lưu Xuyên tự mình dẫn dắt trở thành đội duy nhất có chiến tích huy hoàng tuyệt đối một năm bốn mùa giải vô địch. Ngày hôm nay, Lưu Xuyên lại mang theo một đội ngũ mới toanh giao thủ với Hoa Hạ, đội tuyển cũ và đội tuyển mới giao chiến đương nhiên sẽ hấp dẫn chú ý của rất nhiều khán giả. Thậm chí có phóng viên còn viết cả một bài dài để phân tích tình huống của hai đội, những người chơi cược tiền trên diễn đàn, dự đoán điểm số đủ kiểu. Rõ ràng mọi người cũng không nắm chắc được kết quả của trận đấu này – Tuy Long Ngâm là một đội mới thành lập, nhưng dù sao Xuyên thần cũng là đội trưởng, lại thêm ưu thế sân nhà. Tuy vậy Hoa Hạ cũng rất mạnh, là đội ngũ Xuyên thần tự mình dẫn dắt đi lên, vẫn luôn là đội mạnh hàng đầu trong liên minh.

Hai đội ngũ này giao thủ, tựa hồ có cảm giác như tay trái tàn sát tay phải, ai thua ai thắng, không thể biết trước.

Đương nhiên, với các fan của Hoa Hạ, đây chắc chắn là một trận đấu ngược tâm đau khổ, Hoa Hạ thua đương nhiên bọn họ sẽ buồn, nhưng Xuyên thần thua bọn họ cũng sẽ không vui. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là máu thịt, sao có thể dễ dàng lựa chọn.

Tối hôm nay, ban tổ chức thông báo hai ngày sau Long Ngâm và Hoa Hạ sẽ thi đấu, một số fan cực đoan đột nhiên vào weibo Lưu Xuyên mắng hắn không niệm tình cũ, giải nghệ xong quay lại vậy mà không về Hoa Hạ.

Thực ra khi Lưu Xuyên tuyên bố quay về, những ý kiến trái chiều kiểu này rất nhiều, lúc ấy nhờ có phóng viên Từ Hiểu Kỳ dùng sức ép ngôn luận hoan nghênh Xuyên thần trở về trấn áp, lại thêm những người đứng đầu phía truyền thông đều hoan nghênh hắn, lượng ý kiến oán giận thiểu số có thể bỏ qua.

Nhưng đến giờ phút này, khi Long Ngâm và Hoa Hạ giao thủ, áp lực ý kiến mạng cuối cùng cũng bùng nổ.

Rất nhiều fan ruột của Hoa Hạ đều tỏ vẻ thương tâm với việc “Xuyên đội không về Hoa Hạ”, một phần lớn những người lý trí sẽ tôn trọng lựa chọn của Lưu Xuyên, nhưng không tránh khỏi có những người kích động trách cứ hắn, có người nói Lưu Xuyên làm đội trưởng Hoa Hạ, hành vi rời bỏ đội ngũ tự lập đội mới căn bản chính là “làm phản”, “bội bạc”, thậm chí có người còn nói hành động này của Lưu Xuyên là sự vô trách nhiệm đối với Hoa Hạ…

Trận đấu giữa Long Ngâm và Hoa Hạ chỉ còn hai ngày, ID Hải Nạp Bách Xuyên có sức ảnh hưởng quá lớn tại liên minh, fan ruột rất nhiều, anti fan cũng không ít. Dưới weibo của Lưu Xuyên là một trận chiến của anti fan và fan, bên thì ủng hộ bên thì mắng nhiếc Xuyên thần, ai cũng bảo vệ ý kiến của mình, nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Không ít người qua đường cũng mò vào xem trận đại chiến trên mạng này, chưa đầy một ngày, Lưu Xuyên mạc danh kỳ diệu có được biệt danh “Phản đồ Hoa Hạ”.

Thấy sư phụ mình bị mắng thảm như vậy, Lộc Tường là người đầu tiên không nhịn được nhảy ra, công khai tỏ vẻ ủng hộ Lưu Xuyên: “Tôi cũng đi ra từ đội tuyển Hoa Hạ, nói như vậy thì tôi cũng thành phản đồ phải không? Lúc trước sư phụ đưa tôi tới Đồng Tước là vì muốn tôi có một môi trường phát triển tốt hơn với tư cách tuyển thủ, hiện tại anh ấy một lần nữa tạo nên đội tuyển Long Ngâm, chắc chắn sẽ có lý do của riêng mình! Mọi người ai cũng có cảm tình với Hoa Hạ, nhưng cảm tình là cảm tình, thi đấu là thi đấu, tuyển thủ chuyên nghiệp mà mang theo cảm xúc cá nhân vào chuyện thi đấu thì căn bản không phải tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự!”

Weibo vừa đăng lên, fan của Lộc Tường đều có chút ngây người, mọi người nghi hoặc comment nói: “Tối nay Tiểu Lộc ăn gì thế?” “Nhất định Lộc thần ăn nhiều chocolate quá nên bị high rồi.” “Tiểu Lộc, cậu nghiêm túc như vậy chúng tôi không quen” “Tiểu Lộc tôi mời cậu ăn tôm nha, bớt giận!”

Lộc Tường nhất thời buồn bực – tôi đây nghiêm túc phát biểu cảm nghĩ, mấy người không phối hợp một chút được à?

Mà rõ ràng những người follow weibo Lộc Tường đều là hội phàm ăn, chưa kể tên nhóc này bình thường vẫn hi hi ha ha tâm sự ba bữa cơm trên weibo, nào là tối nay mình ăn món gì các thứ, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, mọi người đều hoài nghi có phải weibo của Tiểu Lộc bị Lưu Xuyên hack hay không?

Cuối cùng, vẫn là Thiệu Trạch Hàng đau lòng thấy Tiểu Lộc nghiêm túc không thành công đành phải tự post một bài đăng tỏ vẻ ủng hộ.

Lúc này Lộc Tường mới vui vẻ comment dưới bài post của Thiệu Trạch Hàng nói: “Vẫn là Thiệu đội tốt nhất!” Thêm vào phía sau một cái icon ôm ôm.

Thiệu Trạch Hàng mỉm cười, cũng gửi lại một icon ôm.

Thực sự hắn càng muốn ôm tên nhóc kích động này vào lòng trấn an. Lưu Xuyên bị cư dân mạng bêu xấu, bản thân Lưu Xuyên còn chưa phản ứng gì, Lộc Tường đã vội vã nhảy ra cãi hộ rồi.

Tuy ngày thường Lộc Tường vẫn luôn mắng sư phụ không đáng tin, muốn tự trục xuất sư môn, nhưng trên thực tế, một khi Lưu Xuyên gặp phải chuyện gì, Lộc Tường tuyệt đối sẽ không để yên hay lờ đi. Lúc trước khi Lưu Xuyên giải nghệ, Lộc Tường là người khổ sở nhất, khi Lưu Xuyên trở về, Lộc Tường cũng là người vui mừng nhất, tuy sư phụ vẫn luôn bắt nạt cậu, nhưng Lộc Tường cậu sẽ mãi mãi kiên định đứng bên sư phụ của mình.

Như chính câu nói cậu từng nói ra tại lễ trao giải mùa giải thứ 5 – sư phụ, nếu không có người, sẽ không có Lộc Tường của hôm nay.

Làm gì có đội trưởng nào tình nguyện đưa thiên tài ở đội tuyển nhà mình chuyển qua đội tuyển khác trở thành đối địch, khác gì tự tạo cho mình một kẻ thù mạnh đâu. Nhưng Lưu Xuyên lại khác, năm ấy Lộc Tường bộc lộ tài năng thiên phú tuyệt vời tại Hoa Hạ, nhưng Hoa Hạ lại không có vị trí thích hợp cho Lộc Tường, suy nghĩ cho tương lai của đồ đệ mình, hắn dứt khoát đưa cậu sang Đồng Tước, khiến cho Đồng Tước trở thành đối thủ mạnh nhất của Hoa Hạ, cũng giúp cho Lộc Tường trong một năm thành Thần.

Chỉ riêng chuyện này đã khiến Lộc Tường mãi khắc ghi trong tâm khảm!

Lộc Tường thường xuyên thầm oán sư phụ mình rất đáng ghét, nhưng một khi sư phụ gặp chuyện, cậu không nói hai lời mà ở bên ủng hộ, đồng thời, Lưu Xuyên vẫn luôn gõ đầu Lộc Tường, nhưng một khi cậu bị bắt nạt, sư phụ Lưu Xuyên sẽ là người đầu tiên đứng ra.

Mọi người đã quen với hình thức ở chung của Xuyên thần và Tiểu Lộc, thấy Lộc Tường kích động ra tay giúp sư phụ, những người ngang qua cũng vây xem một chút, thuận tiện vuốt ve xoa lông Tiểu Lộc, gửi một đống icon bánh ngọt đồ ăn hay chocolate tới để dỗ dành.

Lộc Tường được gửi một đống icon chocolate, nhất thời nản lòng, nhắn tin cho sư phụ nói: “Sư phụ, đệ tử ủng hộ sư phụ! Nhưng bọn họ không thèm để ý đệ tử, chỉ biết lấy đồ ăn ra trêu đệ tử!”

Lưu Xuyên gửi tới một icon xoa đầu nói: “Vi sư biết, chuyện này đệ tử không cần bận tâm, sư phụ vẫn kiểm soát được.”

Lúc này Lộc Tường mới an tâm nói: “Vâng, vậy thi đấu cố gắng!”

Khi Đường Ngự Phong đi ngang qua, thấy Lộc Tường nói: “Tôi cũng đi ra từ Hoa Hạ”, nhịn không được thuận tay repost weibo của Lộc Tường kèm theo icon mắt hai mí kinh điển = =.

Vì thế, phía dưới weibo của Đường Ngự Phong cũng nhất thời trở nên náo nhiệt.

“Đường đội tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn = =” “Chính ra Đường đội cũng là từ Hoa Hạ đi ra!” “Đúng vậy, Đường đội tại mùa giải thứ ba cùng với đội phó Trần đã bỏ Hoa Hạ để lập nên Thịnh Đường, nói như thế Đường đội cũng phản Hoa Hạ: (“ “Bỗng phát hiện phản đồ của Hoa Hạ thiệt là nhiều! Xuyên thần, Lộc thần, còn có Đường đội và đội phó Trần của chúng ta, áp lực của Hoa Hạ thiệt là lớn…” “Đồng tình với fan Hoa Hạ…”

Dương Kiếm đi ngang qua, cũng thuận tay repost, nghiêm túc nói: “Hình như tôi không phải phản đồ của Trường An, sau khi đội tuyển giải tán tôi mới tới nương tựa Tuyết Lang, mọi người đừng mắng tôi: (“

Một đám người ở dưới comment: “Dương Tiểu Tiện chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu!” “Đội phó Dương đừng vào giúp vui nữa!” “Trường An giải tán cậu bị mắng chưa đủ hay sao? Giờ còn nhảy ra kêu la cái gì hả!” “Vốn chẳng có ai mắng cậu, cậu nói thế mọi người giờ lại muốn mắng cậu rồi, đồ ngốc!” “Chủ động mua dây buộc mình, cậu thực sự thèm đòn!”

Dương Kiếm: “…”

Trên weibo rất ồn ào, nhưng Lưu Xuyên vẫn mỉm cười như trước, giống như tất cả những chuyện thị phi đều chẳng liên quan gì tới hắn.

Ngô Trạch Văn nhìn những dòng comment châm chọc dưới weibo hắn, nhịn không được đau lòng, qua đầu nhìn Lưu Xuyên nói: “Bọn họ đang mắng chửi anh, sao anh không phản ứng gì?”

Lưu Xuyên lại gần nói: “Sao thế? Xót tôi à?”

Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, cúi đầu nói: “Thấy bọn họ nói anh như vậy, trong lòng tôi không thoải mái.”

Lưu Xuyên mỉm cười ôm bờ vai của cậu, ngữ khí thoải mái mà nói: “Không sao đâu, trước kia khi tôi rời đi còn thảm hại hơn cơ, weibo bị nhấn chìm trong đủ kiểu chửi mắng. Chính mình không thẹn với lương tâm là được rồi, bọn họ nói thế nào tôi chẳng quan tâm.”

Ngô Trạch Văn gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Trận đánh Hoa Hạ lần này, dù thắng hay thua chắc chắn sẽ có người cười nhạo anh.” Dừng một chút, lại nhẹ nhàng cầm tay Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Thế nhưng anh là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm, mọi người chúng ta đều sẽ ở bên anh cùng tiến cùng lùi.”

Đáy lòng Lưu Xuyên ấm áp, nắm tay Ngô Trạch Văn nói: “Vậy là đủ rồi.”

– đúng vậy, chỉ cần mọi người vẫn ở bên cạnh tôi, dù phải đối mặt với bao nhiêu chỉ trích, tôi đều có niềm tin mà dũng cảm tiến lên.

***

Sắp tới trận đấu giữa Long Ngâm và Hoa Hạ, sóng gió trên forum và weibo ngày càng nghiêm trọng. Mà trong lúc này, hai vị đội trưởng Lưu Xuyên và Lương Hải Tân căn bản không có tâm tình chú ý tới đánh giá của người ngoài, bọn họ đều đang khẩn trương nghiên cứu đối thủ, bố trí chiến thuật.

Trong phòng huấn luyện của đội tuyển Long Ngâm, Lưu Xuyên như thường lệ mở ra ảnh chụp chung của đội tuyển Hoa Hạ, bắt đầu phân tích chi tiết đặc trưng mỗi tuyển thủ: “Lương Hải Tân, đội trưởng đương nhiệm của Hoa Hạ, tính cách không nóng không lạnh, tính tình rất tốt, nên cũng có biệt danh là “Đội trưởng cừu non”. Điểm mạnh nhất của người này chính là sự ôn hòa không kiêu không nóng nảy, cậu ta chơi Võ Đang lưu phái Khí Tông, là pháp sư đi đường điều khiển trường pháp, am hiểu đấu pháp giảm tốc thả diều đối thủ, hiện tại đoàn chiến Hoa Hạ cũng lấy cậu ấy làm trung tâm.”

“Tạ Quang Nghị, đội phó của Hoa Hạ, cũng là sư đệ đồng môn với tôi, là thủy tổ cấp đại thần của Đường Môn Ám khí, khai sáng đấu pháp đặc sắc gọi là “Đấu pháp Lạc tuyết thức”, nói cách khác chính là dùng kỹ năng công kích đơn thể “Tang hồn đinh” của Đường Môn Ám khí đánh ra cùng với hiệu quả bùng nổ thương tổn trên diện rộng.”

Nói tới đây, Lưu Xuyên tùy tay mở ra một video clip, trong màn hình xuất hiện một đoạn ngắn hình ảnh Tạ Quang Nghị dùng đấu pháp “Lạc tuyết thức” kích sát một vị tuyển thủ chuyên nghiệp, Lưu Xuyên cũng đã từng bắt chước loại đấu pháp nhanh chóng ném ám khí này trong game, nhưng người khai sáng đấu pháp này là Tạ Quang Nghị, đương nhiên càng hiểu rõ hơn, ám khí màu trắng bạc bằng tốc độ cực nhanh bao trùm vây tới, giống như những bông tuyết dày đặc rơi xuống, hiệu quả thị giác khá hoa lệ.

Đấu pháp “Lạc tuyết thức” của Tạ Quang Nghị cùng với “Khôi lỗi thất sát trận” của Lưu Xuyên và “Đoạt mệnh tiễn” của Đường Ngự Phong là ba tuyệt kỹ ngang hàng nhau của Đường Môn.

Trong trò chơi Võ Lâm này, người chơi thích Đường Môn đều biết điểm lợi hại của ba vị đại thần, ba người này khi giao thủ với nhau đều có thắng có thua, có thể nói ba sư huynh đệ là đại thần cùng cấp bậc, chẳng qua tỉ lệ thắng của Lưu Xuyên là cao nhất, fan cũng đông nhất. Tạ Quang Nghị là người khiêm tốn, ổn trọng, về phương diện fan hâm mộ so ra kém hơn sư huynh vô liêm sỉ và tiểu sư đệ mặt liệt, nhưng về phương diện thực lực thì không có bất cứ kẻ nào dám xem thường anh.

Lưu Xuyên nói tiếp: “Chúng ta vừa đánh xong Thịnh Đường, Trần Tuấn Phi của Thịnh Đường am hiểu đấu pháp đáng khinh đánh lén sau lưng, Ám khí Đường Môn của Tạ Quang Nghị lại càng thêm toàn diện, dù đánh ngay mặt hay đánh lén phần thắng đều rất lớn. Có thể nói trong những cao thủ đứng đầu Đường Môn Ám khí, Tạ Quang Nghị còn đáng sợ hơn Trần Tuấn Phi… Nếu tôi dự đoán không lầm, Tạ Quang Nghị sẽ là người đánh cuối chốt trận lôi đài, mọi người có ai dám đấu với cậu ta không?”

Từ Sách nghĩ nghĩ, nói: “Để tôi đi.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tốt lắm. Thực ra cậu không chủ động mở miệng thì tôi cũng sẽ gọi tên cậu thôi.”

Từ Sách: “…”

Lưu Xuyên tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai Từ Sách nói: “Từ Sách, trước giờ vẫn không nói với cậu, thực ra trong lòng tôi cậu là người thích hợp nhất làm đại tướng đánh cuối cùng. Cho nên từ trận này trở đi, về sau khi gặp đội mạnh, tôi sẽ đổi vị trí để cậu ra thứ ba, đến đối chiến vài tuyển thủ mạnh nhất kia.”

Từ Sách có chút sửng sốt nhìn đội trưởng.

Lưu Xuyên coi trọng hắn như vậy khiến tâm tình hắn có chút phức tạp. Lúc trước khi gia nhập đội tuyển Long Ngâm vì Giang Thiếu Khuynh, hắn không bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn trở thành chủ lực của đội tuyển Long Ngâm, càng không ngờ được dù cho mình từng vì xúc động mà thua trận đấu với Thương Lan, Lưu Xuyên vẫn tin tưởng hắn như trước, để hắn đánh vị trí đại tướng quan trọng như vậy.

Thấy bộ dạng cảm động của Từ Sách, Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười nói: “Không cần cảm thấy áp lực quá, trận này dù thắng hay thua, tôi chỉ muốn cho cậu có cơ hội giao thủ với một tuyển thủ Đường Môn Ám khí Tạ Quang Nghị mà thôi, cậu tận lực bám trụ cậu ta sẽ học được nhiều thứ.”

Từ Sách thận trọng gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lưu Xuyên nói tiếp: “Vị trí của Lâm Đồng không thay đổi, vẫn đánh thứ hai như trước. Người đánh tiên phong đổi thành Ngô Trạch Văn. Đối thủ của hai người có ba khả năng: Một là Ngũ Độc Trường tiên Hứa Mạch, hai là Đường Môn Khôi lỗi Vu Dương, còn có đội trưởng Lương Hải Tân nữa. Hứa Mạch là tuyển thủ cấp đại thần trong lưu phái Trường tiên Ngũ Độc, khả năng dùng roi khống chế tầm xa rất mạnh; Vu Dương là một người tôi bồi dưỡng, học một chút đấu pháp khống chế con rối của tôi, cũng không dễ đối phó; Lương Hải Tân thì khỏi cần nói, là tuyển thủ mạnh nhất của lưu phái Khí tông Võ Đang…”

Nói tới đây Lưu Xuyên dừng một chút, trong lòng nhịn không được có chút cảm thán.

Trên thực tế, Hoa Hạ được xưng là “cái nôi nuôi dưỡng đại thần” cũng không phải không có lý do, cao thủ tại Hoa Hạ nhiều như mây, năm ấy ở Hoa Hạ, thiếu niên như Lộc Tường đều không được vào vị trí chủ lực, có thể thấy được chỉnh thể thực lực của đội tuyển này mạnh đến thế nào.

Là đội ngũ thành lập từ mùa giải đầu tiên, đội tuyển Hoa Hạ có lịch sử nội tình lâu đời, dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, hệ thống bồi dưỡng dần hình thành và hoàn thiện, sau khi Trương Thư Bình giải nghệ, Đường Ngự Phong rẽ ngang, Lộc Tường rời đi, vài năm trở lại đây xuất hiện không thiếu đại thần mới.

Bốn người Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị, Hứa Mạch, Vu Dương này đều là tuyển thủ mạnh nhất nhì của lưu phái mình chơi. Chưa kể tuyển thủ phụ trợ Trầm Trường Thiên, và buff Bạch Vân Phi cũng là người mới xuất sắc mà Lưu Xuyên đề bạt đi lên trước khi rời đi.

Sau khi Lưu Xuyên rời Hoa Hạ, đội tuyển Hoa Hạ trải qua hai mùa giải điều chỉnh và kết hợp lại, đã hình thành đấu pháp lấy đội trưởng mới Lương Hải Tân làm trung tâm đánh trường khống chế từ xa, mùa giải thứ mười lấy hạng hai, mùa giải thứ 12 lấy hạng 3, đủ để chứng minh thực lực của Hoa Hạ.

Bọn họ còn thiếu một cúp vàng, vì thế mùa giải này, các tuyển thủ lại càng cố gắng.

Tuy Lưu Xuyên hiểu rõ từng người bọn họ, nhưng khi thực sự ra sân thi đấu, thắng hay thua rất khó đoán trước.

Nhưng dù sao lần này cũng là sân nhà do Long Ngâm chọn bản đồ, Lưu Xuyên quyết định tận dụng ưu thế bản đồ một chút.

– Thấm Viên thâm đàm.

(Hồ sâu Thấm Viên)

Đây là tấm bản đồ Lưu Xuyên lựa chọn sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Giống như tên của nó, đây là một hồ nước khổng lồ sâu thăm thẳm, nhờ ván gỗ nối tiếp nhau thành đường rải rác khắp nơi. Nước trong hồ rét lạnh thấu xương, đi trên ván gỗ nối nhau thành đường, dưới chân đều toát ra từng tia khí lạnh. Bên ngoài hồ sâu là từng tán cây tùng cao ngất chạm mây, trên mặt đất đọng đầy tuyết trắng. Cả tấm bản đồ cho người ta cảm giác một đáy hồ sâu thẳm tỏa ra khí lạnh khắc nghiệt mùa đông, nguy cơ bốn phía…

Tấm bản đồ này cũng chính là bản đồ “Mê cung mặt nước” phức tạp nhất trong kho bản đồ của liên minh chuyên nghiệp.Hết chương 274.

Lúc mình đọc đến đoạn chúng nó chửi Lưu Xuyên là phản đồ mình buồn phát khóc ấy, kiểu thấy ức mà chẳng làm gì được. Mấy hôm trước mình xem một cái clip của Trung Quốc nói về bạo lực mạng, chuyển những chỉ trích trên mạng thành sự thật, xem mà lạnh cả sống lưng. Mình là người ngoài còn thấy xót, người trong cuộc sẽ cảm thấy thế nào…

Còn đâu cứ tưởng tượng ảnh này thêm một vạn tấm ván gỗ phía trên thì sẽ thành bản đồ thi đấu nhé, trí tưởng tượng của chị Điệp phong phú qué…