8020 Hải Lý... Anh Vẫn Chờ

Chương 7

À, tên ở nhà của Khuê, nghe có vẻ giống con gái nhỉ, hì hì... - Ngọc Khuê vừa gãi đầu vừa giải thích.

- Mà nó đặc biệt cứ nhắc mãi một đứa, để bác nhớ xem, hình như là M...

- Ba! - Ngọc Khuê ngắt ngang lời của ông Mai như đang giấu dím điều gì đó.

- Thôi mọi người ra đằng kia đi, chỗ riêng của Khuê ấy, để mình đi lấy bánh với nước. - Ngọc Khuê chỉ về phía cái máy may đã phai màu ở góc cuối của cửa tiệm.

- Bé Mai, nhớ lấy Sprite cho anh nha! - Phúc Thiện vẫn không quên chọc ghẹo thằng bạn mình một cái trước khi rời đi.

- Mấy đứa cứ tự nhiên như ở nhà nha! - Bà Mai tiếp lời.

- Dạ, cảm ơn hai bác. - Ba đứa đồng thanh rồi đi thẳng lại chỗ Khuê nói.

Mắt Ngọc Khuê tia thành hình viên đạn nhắm thẳng về phía thằng bạn trời đánh kia. Một lúc sau, Ngọc Khuê quay lại, trên tay là nguyên một mâm bánh trái cùng nước trái cây, nước ngọt các loại. Với hai cô gái thì anh ân cần, nhẹ nhàng và dịu dàng. Còn đối với Phúc Thiện, anh đưa đồ tới cho Phúc Thiện một cách bạo lực như dằn mặt.

- Ai chọc bé Mai giận à? Nói anh đi, anh xử đẹp thằng đó liền. - Phúc Thiện cười đùa khoái chí.

- Thằng đó họ Ngô, tên Thiện, chữ lót là Phúc. Nếu không kìm là thằng đó chết bà với tao rồi chứ không ngồi đó mà nhe răng khỉ ra cười. - Ngọc Khuê gằng từng chữ khiến Phúc Thiện có chút e dè mà ngồi im.

- Thôi vào vấn đề chính đi. - Minh Anh lên tiếng để Ngọc Khuê hạ quả.

- Sáng nay cô chủ nhiệm có đưa cho mình tờ giấy nêu thể lệ của cuộc thi và những yêu cầu của ban giám khảo. Phần thi trang phục năm nay có phần đặc biệt hơn so với mấy năm trước. Các thí sinh sẽ được quyền lựa chọn một chủ đề nào đó và chủ đề này sẽ theo xuyên suốt trong phần trình diễn trang phục của từng lớp. Để nắm chắc phần thắng của cuộc thi trang phục thì chúng ta nên sáng suốt lựa chọn một cái gì đó có thể show hết những biểu cảm cũng như tình cảm của hai người lên bộ trang phục. Mọi người có ý kiến gì không? - Ngọc Khuê lôi ra một đống tài liệu đặt lên bàn và ngồi giải thích một cách cặn kẽ.

- Đừng nhìn hai đứa tui. - Tuyết Trinh và Phúc Thiện đồng thanh nói.

- Chủ đề gia đình thì sao? Ý tui là mình sẽ phác hoạ lại lúc người mẹ mang thai cho đến khi đứa bé được chào đời. Trong phần thi trang phục chúng ta cũng cần phải chụp hình nữa đúng không? Nếu vậy thì những sắc thái và biểu cảm của người mẹ cũng như ông bố sẽ được thể hiện một cách rõ nét qua từng bức ảnh. Kiểu thay đổi theo thời gian ấy. - Minh Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói ra ý kiến của mình. Không hiểu sao Ngọc Khuê lại cảm thấy đau lòng khi nghe những lời này phát ra từ Minh Anh như có một nỗi buồn chất chứa sâu trong từng câu từng chữ.

- Nhưng sao hai đứa tui có thể diễn được như vậy chứ? - Tuyết Trinh thắc mắc hỏi.

- Thật sự thì không cần diễn xuất gì cả. Hai người chỉ cần là chính mình và nghĩ đến những người mà hai người yêu quý là được. Đây là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm chân thật nhất. Và hãy cứ nghĩ mọi thứ đang diễn ra là thật, nghĩ tới cái ngày hai người sẽ trở thành những người cha và những người mẹ, và nghĩ tới những gì tốt nhất mà hai người muốn dành cho đứa bé. - Minh Anh nói một cách nghiêm túc.

- Ok, vậy được rồi. Quyết định vậy đi hen! Còn mày, không có ý kiến gì chứ? - Thấy Phúc Thiện cứ im im không nói tiếng nào, Ngọc Khuê thắc mắc hỏi.

- Suỵt... bé thôi, anh đang lấy cảm hứng. - Vẻ mặt nghiêm trọng cùng lời nói xàm xí khiến không khí căng thẳng nãy giờ như bị phá vỡ. Tuyết Trinh huých mạnh tay anh một cái.

- Ông bớt đi cho tui nhờ.

- Vậy bây giờ bắt đầu được rồi ha. Mình cần đo size của Phúc Thiện với Tuyết Trinh rồi thiết kế đồ đặc biệt cho hai người. Phối hợp với mình chút nha. - Ngọc Khuê lôi bộ đồ nghề ra, nào là thước dây, thước kẻ, kéo cùng phấn may. Không ai nghĩ một đứa con trai lại có thể ngăn nắp đến vậy, đâu vào đấy không một chút bừa bộn.

Sau khi đo người của Phúc Thiện, Ngọc Khuê định chuyển qua đo cho Tuyết Trinh thì lại bị ánh mắt của ai đó nhìn đến thấu xương. Chiều dài vai, cánh tay vào sau đó là đến chỗ trập trùng nhạy cảm. Phúc Thiện vẫn không rời mắt được những hành động đo lường kia, bỗng trong đầu anh nãy ra một ý tưởng điên rồ, ngồi ở sofa, anh quát lớn.

- Khoan đã, Ngọc Khuê, hay mày đừng đo nữa. Nam nữ thọ thọ bất tương thân mà. Nên mày cứ lấy số đo của tao, chỗ nào cần thì cộng thêm vô, dư thì trừ bớt ra. Đơn giản vậy mà... - Mặt Phúc Thiện đầy tự hào, trong đầu nghĩ " Mình thông minh phết, sao lại có thể nghĩ ra một cách hay như vậy chứ, haha".

- Ông điên à! Muốn cho tui mặc đồ hip hop hay gì mà nói vậy. Kệ ổng đi Khuê. - Tuyết Trinh huých tay Ngọc Khuê, ra hiệu tiếp tục đo.

- Con nhỏ này... - Phúc Thiện cau có nhìn Tuyết Trinh.

- Hay để tui giúp cho, có một số chỗ sẽ hơi bất tiện nên Khuê chỉ đi tui làm cho. - Như phát hiện ra điều gì đó giữa cặp đôi trẻ này, Minh Anh lên tiếng khiến Phúc Thiện nhẹ lòng.

- Ừ, vậy Minh Anh giúp tui nha! Như vầy nè, như vầy nè...

Trong cái khoảnh khắc đó không biết hai con người này đã chạm tay nhau bao nhiêu lần. Vì mãi mê với công việc đang làm mà không một ai phản ứng gì. Lấy số đo xong thì Ngọc Khuê cũng bắt đầu may. Tuyết Trinh và Phúc Thiện thì không biết đã tựa vào nhau ngủ lúc nào không hay. Minh Anh vẫn ngồi đấy, lật lật mấy trang báo chí, lâu lâu thì trò chuyện với Ngọc Khuê cho anh đỡ buồn. Chưa bao giờ hai người nói chuyện với nhau nhiều như lúc này. Trời cũng dần sụp tối, cửa tiệm cũng đến giờ phải đóng cửa. Ngọc Khuê và Minh Anh lây nhẹ hai con người kia đánh thức họ dậy. Mắt nhắm mắt mở, Tuyết Trinh và Phúc Thiện giật mình rồi đẩy nhau ra, chửi nhau xối xả.

- Aish... cái thằng này... - Tuyết Trinh phủi phủi người mình.

- Ôi đời trai của tui... thế là mất rồi sao... huhuhu - Phúc Thiện kêu la thảm thiết.

- Hai đứa con thú vị thật đấy. - Ông bà Mai bước vào chứng kiến những gì đang diễn ra mà bật cười.

- Cũng trễ rồi, mấy đứa về kẻo người nhà lo. - Bà Mai ân cần nói.

- Dạ...

Ba đứa đồng thanh, thu dọn đồ đạc đâu vào đấy rồi đi ra phía trước cửa tiệm. Ông bà Mai và Ngọc Khuê cũng đi theo phía sau. Ngay lúc này, không biết có cái gì đó cứ khiến Ngọc Khuê bịn rịn không muốn ai đó rời đi, chân tay anh cứ cuốn cuồng cả lên. Những hành động lớ ngớ của đứa con trai đang ở tuổi ăn tuổi lớn khiến ông bà Mai tủm tỉm cười.

- Dạ chào hai bác, tụi con về ạ! - Cả bọn vừa đồng thanh vừa cúi đầu chào lễ phép.

- Tụi tui về nha, bữa tối vui vẻ! - Sau khi ba người vừa quay đi thì Minh Anh liền quay lại vẫy tay chào Ngọc Khuê cùng gia đình anh. Cô không quen kèm theo đó là một nụ cười khả ái đầy thân thiện khiến ai đó có chút thẹn thùng.

Ngọc Khuê nhìn bóng lưng ba người khuất dần, tủm tỉm cười khi nhớ tới lời chúc ban nãy của Minh Anh, anh khẽ cúi đầu, mặt có chút ửng đỏ. Quay sang phía bên cạnh thì ông bà Mai lại khiến anh giật mình bằng khuôn mặt vô cùng đen tối. Không biết hai ông bà đang nghĩ tới chuyện gì mà lại nhìn con trai mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Ông Mai lên tiếng trêu ghẹo cậu con trai mặt đang đỏ như trái cà chua của mình.

- Ráng mà giữ con bé đó, đừng để vụt mất cơ hội nha con trai!

- Ba này...

Mặt đã đỏ rồi, bây giờ còn đỏ hơn. Hai chân mày anh chau lại, cuối gầm mặt khẽ mỉm cười nhưng không để ba mẹ anh thấy rồi đi thẳng vào trong cửa tiệm mặc cho ba mẹ anh đang nhìn thấu những hành động ngại ngùng vô cùng đáng yêu của đứa con trai bé bỏng ngày nào mà bây giờ đã lớn.

- Con mình biết yêu thật rồi ông à... Coi nó kìa, chả khác gì ông hồi đó, haha - Bà Mai nói một câu khiến hai người bắt đầu hồi tưởng về quá khứ huy hoàng của mình rồi cười phá lên. Buổi tối hôm đó kết thúc với một không gian tràn đầy tiếng cười và những suy nghĩ của những con người ở tuổi mới lớn và bắt đầu một tình yêu chớm nở.