"Đinh đong! Đinh đinh..."
"U oa...Tiêu Tiêu nhìn ba ba này! Tiêu Tiêu này, nhìn xem...đẹp không con?" Kiều Thuận Nam giơ món đồ chơi trước mặt Tiêu Tiêu rồi chơi đùa với bé.
Dường như bé Tiêu rất thích hắn nên từ đầu tới cuối cười mãi không ngừng, bé cầm chiếc ô tô mô hình trên tay vẫy vẫy mạnh rồi vứt xuống đất. Kiều Thuận Nam cầm lấy chiếc ô tô khác lên đưa cho bé. Dường như Tiêu Tiêu là muốn hành hạ hắn liền ném đi chỗ khác rồi cười với hắn một cách vô tội.
"Mẹ! Mẹ...sữa Tiêu Tiêu đói!" bé Tiêu trông rất bụ bẫm nên rất nhanh đói.
"Tiêu Tiêu ngoan để baba pha sữa cho con nha" hắn ôm lấy bé chạy vào nhà bếp thì thấy Ngôn Hi đang nấu ăn. Kiều Thuận Nam có phần tức giận đặt bé Tiêu nên ghế dựa rồi tới chỗ cô.
"Người làm đâu rồi mà em lại nấu ăn...em đang mang thai đó! Ngồi yên một chỗ cho anh!" Ngôn Hi có thai hơn 3 tháng bụng có phần nhô to lên mà vẫn còn vất vả mà ngồi nấu bột nữa.
"Nam, em chỉ là đang nấu bột cho Tiêu Tiêu, anh xem cũng không có vất vả mấy em cứ ngồi một chỗ cũng buồn lắm" cô tắt bếp rồi cho bột vào một tô nguội đặt nên bàn rồi dùng một cái khăn kẹp vào cổ áo Tiêu Tiêu.
"Ngôn Ngôn đừng hư nữa, lần sau cứ kêu người làm là được. Em cứ ngồi một chỗ xem ti vi hoặc lên mạng chơi game là được"
"Nam, trước kia lúc em có bé Tiêu còn có thể làm phục vụ quán ăn được mà..." Ngôn Hi định nói tiếp dường như nhớ ra gì đó liền dừng lại, xem sắc mặt của hắn đã hóa đen.
Kiều Thuận Nam có phần tự trách đều là do bọn hắn không chăm sóc cô nên để mấy năm nay cô phải chịu khổ rồi. Dù sao Ngôn Hi cũng là một tiểu thư lại phải làm việc vất vả lại còn là lúc có thai nữa. Hắn tưởng tượng cảnh tượng cô vất vả cực nhọc kiếm tiền lại càng khiến hắn sót xa.
"Ngôn Ngôn trước kia là trước kia, còn bây giờ đã có bọn anh rồi...bọn anh đã nói không muốn thấy em vất vả " hắn đặt cô xuống ghế rồi phân phó bảo mẫu hắn thuê để chăm sóc Tiêu Tiêu cho thằng nhỏ ăn.
"Bảo bối, một lát anh liền dẫn em đi khám...ngoan ngoãn đừng có nháo nữa"
"Đồ đáng ghét! Dù sao bé Tiêu cũng là con tôi vậy mà anh lại không cho tôi chăm sóc con...anh thật quá đáng" Ngôn Hi giận dỗi nhéo mạnh tay hắn.
Kiều Thuận Nam cũng lười nói trực tiếp bế cô lên phòng rồi coi cô như một đứa trẻ mà thay đồ giúp cô. Ngực Ngôn Hi trong thời kỳ này có phần to hơn rất nhiều lúc sờ vào cũng rất co giãn tròn trịa. Kiều Thuận Nam lại giở tính xấu mà trêu đùa với cơ thể của cô, thật ra thời gian này hắn và Kiều Thuận An cùng Kiều Thuận Vũ cũng nhiều lần quan hệ với cô nhưng lại sợ tổn hại đứa bé nên làm rất nhẹ đều không thỏa mãn hắn được.
"Ưmmmm ư không đi khám thai sao?....buông ra đi, trướng quá"
"Bảo bối ngoan để anh thương em" hắn lại mất khống chế đè cô ra rồi từ từ mυ'ŧ liếʍ ngực của cô.
Ngôn Hi không thích như vậy hiện tại cô chỉ muốn đi khám xem bảo bảo có khỏe mà không thôi.
Kiều Thuận Nam cúi đầu xuống hai chân cô từ từ mυ'ŧ nhẹ rồi thổi khí vào bên trong. Cơ thể cô rất mẫn cảm chỉ mới như vậy đã ra cả một đống nước.
Mật dịch chảy xuống đều bị hắn mυ'ŧ hết một cách thích thú, bởi vì cô đang mang thai hắn cũng không dám mạnh bạo với cô.
Sau một lúc trêu đùa hắn liền lấy một cái váy khác mặc cho cô rồi tới bệnh viện.
"Ngôn Ngôn em chờ một lúc anh đi tìm anh hai nha" thật ra Kiều Thuận Vũ là chủ bệnh viện này nên mỗi lần tới họ liền có thể khám trước. Hiện tại có vẻ như người nơi này khá bận nên hắn cũng chẳng thèm nhờ ai đi tìm Kiều Thuận Vũ mà tự mình đi kiếm. Sau khi để Ngôn Hi ngồi xuống ghế hắn liền chạy đi mất dạng.