Hệ Thống Liệp Diễm

Chương 57: Lan Như Vân

Lâm Phủ.

Phòng của Đại Trưởng Lão.

Hai bóng người lặng lẽ đi tới cửa của Đại trưởng, sau đó một tên trong đó, lấy tay gõ nhẹ cửa phòng.

– Cóc! Cóc! Cóc!

– Ai đó!

Bên trong quan vọng ra thanh âm của Lâm Tiểu Cường.

– Đại Trưởng Lão, là bọn ta.

– Vào đi.

Lâm Tiểu Cường gọi hai người vào trong phòng.

Hai tên này đẩy cửa phòng vào thì Lâm Tiểu Cường đang ngồi trên bàn uống trà.

– Chào Đại Trưởng Lão.

Hai tên này lấy tay thi lễ.

– Đứng lên đi, hai ngươi đến đây có chuyện gì, không phải ta kêu hai ngươi đi dám sát Lý Tâm Di và Hoa Thiến Thiến sao.

Hắn trầm giọng nói.

– Dạ vâng, hôm nay bọn tiểu nhân đến đây cũng vì chuyện của hai vị phu nhân.

Tên bên trái lên tiếng nói.

– À...chuyện gì nói đi.

Giọng nó của hắn bình tĩnh, không nghe ra được trong lòng hắn nghỉ gì.

– Vâng, Đại Trưởng Lão, hôm nay hai vị phu gặp mặt nhau ở phấn điếm của Tâm Di phu nhân. Nhưng sau đó, lúc Thiến Thiến phu nhân sắp về, thì gặp được Long Ngạo công tử, thế là ba ngươi vào lại Phân điếm.

– Là tên Long Ngạo con của Lan Như Nguyệt sao.

Lâm Tiểu Cường nhíu mày nói, hắn cũng đã gặp qua Long Ngạo một lần ở phòng ăn của Lâm gia, nhìn thì thấy tên này mới 12 tuổi mà đã luyện khí tầng bảy, đây cũng là một thiên tai, phải biết năm đó hắn 12 tuổi mà chỉ luyện khí tầng hai mà thôi, tu luyện suốt đời mà chỉ đến được kim đan hậu kì, tên này là thiên tài, mà không phải con của hắn, không thể giữ lại hắn được, phải gϊếŧ!

– Không có chuyện gì, tên Long Ngạo này là một đứa trẻ không có chuyện gì đâu, hai ngươi quay lại đi.

Lâm Tiểu Cương phất tách nói với hai ngươi. Nếu hắn biết cái tên mà hắn cho là một đứa trẻ đã ăn sạch hai cô vợ như hoa, như ngọc của hắn thì không biết hắn, có hộc máu chết không.

– Vâng, thuộc hạ xin lui.

Hai tên này ôm quyên thi lễ, sau đó cùng nhau ra ngoài cửa, đống cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Tiểu Cường.

– Cũng không còn lâu nữa đâu, Lâm gia sẽ là của ta thôi.

Lâm Tiểu Cường mỉm cười uống một ngụm trà, nhìn vầng trăng ngoài của sổ nói.

......

Sáng sớm khoản canh giờ thứ ba.

Mắt của Long Ngạo giật giật, sau đó mở mắt, nhìn lên trần nhà. Tối hôm qua hắn đã ăn hai bà vợ của tên Đại Trưởng Lão, hoàn thành một nữa nghiệm vụ rồi, nhưng dù việc này đa phần là vị nghiệm vụ, nhưng mà con người của hắn, nếu đã là người phụ nữ của hắn, thì hắn không bao giờ phụ bạc, mặc dù bây giờ hắn đối với hai nàng đa phần là tìиɧ ɖu͙© là nhiều, tình cảm không có bao nhiêu. Bởi thế hắn phải cố gắn gia tăng tình cảm với hai nàng, để hai nàng yêu hắn mới được.

Nhìn hai thân thể như ngọc, như ngà bên cạnh mà hắn mỉm cười, trong hậu cung mình lại có thêm hai vị nữa rồi.

Thấy hai nàng nằm ngủ, thân hình co rút vào trong ngực hắn, hai cập vυ' đầy đặn ép đến biến hình trong ngực, khiến hắn thoải mái, liền lấy tay, xoa xoa nhẹ đầu v* của hai nàng.

Cảm giác thật mềm mại, dù cho xoa bao nhiêu lần cũng không chán, nó khiến hắn cảm thây thoải mái.

– Ú...

Lý Tâm Di trong lúc đang ngủ cảm giác có một bàn tay nào đó, đang nhào nặng cập vυ' của nàng, khiến nàng dễ chịu rêи ɾỉ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở đôi mắt xinh đẹp ra, dùng tay dụi dụi mí mắt, sau đó mở to mắt thì nhìn thấy Long Ngạo đang mỉm cười nhìn nàng, còn bàn tay đang xoa nắn vυ' của nàng, hai ngón tay kép lấy đầu ty của nàng.

– U...chàng...chàng...bại hoại.

Lý Tâm Di nhẹ rên lên một tiếng, lấy tay mình đánh nhẹ lên bàn tay đang tác quái của hắn.

– Nương tử, nàng tỉnh rồi.

Long Ngạo mỉm cười ôm nàng vào trong ngực hắn.

– Ừ.

Lý Tâm Di nhu thuận ừ một tiếng.

– Nương tử ta phải quay về rồi.

Long Ngạo nói.

– Chàng phải về sao, không ở lại đây à.

Lý Tâm Di buồn bả nói.

– Ngốc nữ này, ta nói về là để cho mẫu thân khỏi lo, ta còn có thể đến đây nữa mà.

Long Ngạo đánh nhẹ lên trán của nàng.

– Ừ, ta biết rồi.

Lý Tâm Di ôm hắn nói.

– Được rồi, trước khi ta đi, ta phải thỏa phạt nàng một lần mới được.

Nói xong, không chờ Lý Tâm Di trả lời, nhào vào người nàng tàn phá, từ hôn môi, liến láp khấp cơ thể, sau đó đến việc chính dùng dương v*t đâm vào âm đ*o của nàng "thảo phạt", tiếng động mạnh mẽ của hai người tạo ra khuyến cho Hoa Thiến Thiến cũng thức dậy.

Nàng ta chưa kịp thích ứng là chuyện gì đang xảy ra, liền bị Long Ngạo ôm hôn tới tấp, sau đó bị hắn dùng dương v*t đâm thật mạnh vào âm đ*o của nàng.

– À....

Long Ngạo điên cuồng làm hai nàng, trận mây mưa lại tiếp diễn.

.......

Long Ngạo bước ra ngoài cửa phòng của Lý Tâm Di, tinh thần Long Ngạo sáng lạng, phấn chấn. Nhìn lại trong phòng thì thấy hai thân hình như ngọc nàng nằm xụi lơ trên giường, quanh ngươi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Long Ngạo, phía sau âm đ*o đang có một chút ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy tí tích ra khỏi âm đ*o của hai nàng. Nhìn cảnh tượng này thật da^ʍ mỹ.

Long Ngạo bước ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa lại, sau đó đi ra khỏi phân điếm, bây giờ phải về Lan Gia thôi, chắc bây giờ Lan Như Ngọc và Lan Linh Tuyết đang rất lo lắng cho mình.

Nghỉ thế hắn lập tức chạy nhanh về Lan Phủ.

– Chào Thiếu gia!.

Đến cửa Lan Phủ thì hai tên giữ cửa, bước ra chào hỏi hắn.

– Ừ...

Sau đó không nhìn hai người mà bước nhanh vào cổng, đi nhanh đến viện của Lan Như Ngọc.

– Ui da...

Vì không chú ý phía trước mà đυ.ng phải người ta.

Long Ngạo cảm thấy mình đυ.ng phải một thân thể mềm mại không xương, nếu hắn đoán không nhằm thì hắn đã đυ.ng vào ngực của nàng ta rồi.

– Ta xin...

Long Ngạo ngẩn đầu vừa định nói xin lỏi thì lập tức ngậm miệng lại không dám nói tiếp nữa. Phía trước hắn đây là một người phụ nữa xinh đẹp khoản 30 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp chim sa cá lăn. Mặt đẹp, mũi xinh, môi hồng, làn fa trắng mòn nà, bụng phẳng, ngực tấn công, mồm phòng thủ, có một mái tóc đen nhánh mượt mà tỏa ra hai vai, tổng hợp lại, có thể đánh giá đây là một người nữ xinh đẹp, quyến rũ, nếu không có cái nộ mặt lạnh băng từ chói người từ ngàn dậm kia của nàng.

Long Ngạo ngẩn đầu lên thi thấy nàng lạnh lùng như băng nhìn minh, không nói câu nào, chỉ nhìn thôi. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không chịu nổi cái hoàng cảnh này, nói chi đến Long Ngạo.

– Vị tỷ...tỷ này, ta...ta xin lỗi, ta không có ý đυ.ng tỷ.

Long Ngạo ấp úng nói, đối mặt với người phụ nữ lạnh băng này, ai cũng thấy áp lực.

– Người là ai? Đến đây làm gì?

Nàng ta không có nói tiếp câu nói của Long Ngạo, mà nói sang chủ đề khác. Giọng nói lạnh thấu sương, không có một tia tình cảm nào.

– Vị tỷ tỷ này, ta là Long Ngạo, ta đến đây để gặp Bà Bà của ta.

Long Ngạo trở lời nàng.

– Bà Bà của ngươi là ai?

Nàng ta vẫn lạnh như băng nói.

– Bà Bà của ta Gia Chủ Lan Gia Lan Như Ngọc.

Nghe Long Ngạo nói như thế thì nàng ta không lập tức nói chuyện, mà trầm mặc một chút, sâu đó khuôn mặt lạnh băng của nàng cũng hòa hoản một chút, không lạnh băng như lúc nảy nữa.

– Ngươi là đứa con được Như Nguyệt tỷ tỷ nhận nuôi kia sao?

Nàng ta nhẹ giọng nói, mặc dù khuôn mặt không lạnh băng như trước nữa, nhưng giọng nói vẫn lạnh như lúc nãy.

– À, vâng, người là....

Long Ngạo nghi ngờ nói, nàng ta gọi mẫu thân hắn là tỷ tỷ, vậy nàng là...

– Ta là Lan Như Vân, muội muội của mẫu thân ngươi.

Lan Như Vân lạnh băng nói.

– À...

Hắn ta cũng máng máng đoán ra rồi, không ngờ Lan Như Vân trong lời nói của Tiểu Dung còn lạnh hơn trong lời nàng ta kể nữa.

– Chào...chào cô cô.

Long Ngạo ngây người một chút sau đó lễ phép chào nàng ta.

– Được rồi, không cần thi lễ, ngươi đến gặp mẫu thân ta sao.

Lan Như Vân lạnh lùng hỏi.

– À, vâng.

– Thế thì, ngươi đi vào đi.

Lan Như Vân phất tay bảo hắn vào, còn nàng thì bước đi ra khoải cửa.

Long Ngạo thấy nàng đi rồi, thì hắn cũng đi vào trong viện gặp Lan Như Ngọc.