Sau khi từ biệt ở Hoàng cung cũ, đội của Mạc Phỉ rốt cuộc cũng một lần nữa tụ hội đầy đủ. Đại Bàn chết rồi, Đinh Vĩ cùng Hồng tỷ chưa rõ tung tích, Lăng Ba thì mất chân… Mạc Phỉ cũng đã biết hết tất cả mọi việc phát sinh trong đại viện không quân, đối với chuyện Địch Hạo Tuấn lừa gạt cậu, mãi đến khi đi tới đại viện không quân, cậu vẫn còn vô cùng tức giận.
“Trương Khánh tổn thất nhiều tay chân thân tín như vậy, chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức. Đêm nay mọi người nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.” Mạc Phỉ hạ một câu, sau đó ném ánh mắt không thể nào lạnh hơn về phía Địch Hạo Tuấn.
Cũng không biết là ai an bày ký túc xá, cư nhiên sắp Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn ở chung một phòng.
Mạc Phỉ tức giận nằm uỵch xuống giường, lấy quyển vở mà cậu luôn cất kỹ, liền bắt đầu viết. Khi nguyên một tờ tiểu Bổn Bổn sắp đầy, bên cạnh vở của cậu bỗng nhiên có nhiều hơn một đôi tay.
“Hửm, viết anh ở đâu?” Địch Hạo Tuấn vào phòng, tiện tay đóng cửa. Anh đoạt lấy quyển vở của Mạc Phỉ, “Vì huyết thanh, mỗi người đi một ngả, anh ấy nhất định sẽ sống rất tốt trong đại viện…”
“Nói nhăng gì đấy, đây không phải là tôi viết. Trả lại cho tôi.” Mạc Phỉ đoạt lấy vở.
Tuy quyển vở không còn ở trên tay, nhưng Địch Hạo Tuấn vừa quay người liền đọc răm rắp: “Đại Bàn ra đi, ngoại trừ hồi ức trong mỗi người chúng tôi, đời này cậu ấy không lưu lại bất kì điều gì. Đôi lúc tôi cảm thấy sinh mệnh quả thật quá mong manh, nếu như Địch Hạo Tuấn không gạt tôi rời khỏi đại viện, tôi có thể sẽ phải đối mặt với Đường Sĩ Miễn, đột nhiên tôi chợt nhớ đến Đông Phương Độ cùng cái chết của hắn. Không một ai nguyện ý giáp mặt với hiểm nguy, mặc dù tôi biểu hiện rất tức giận với anh ấy, kỳ thực ngoại trừ sự cảm kích, còn có…”
Mặt Mạc Phỉ sắp búng ra máu, cậu nhanh chóng tiến lên bịt miệng anh lại, chỉ là anh vừa cao to lại vừa khỏe mạnh, không tốn chút khí lực nào liền đẩy cậu ngã lên giường.
“Còn có gì?” Địch Hạo Tuấn cúi đầu, hai tay đè lên cánh tay Mạc Phỉ.
Hai người gần nhau như thế, hơi thở của Địch Hạo Tuấn đều phả lên bả vai Mạc Phỉ. Mạc Phỉ híp hai mắt lại, trên mặt hiện lên thần sắc không được tự nhiên.
Địch Hạo Tuấn cúi đầu nhìn Mạc Phỉ, nghĩ về thời điểm mình chạy đến chỗ của cậu, giả sử cậu thật sự gặp bất trắc gì, anh nhất định sẽ sống cô độc suốt cả cuộc đời.
Mạc Phỉ không ngờ Địch Hạo Tuấn lại nhìn kỹ mình lâu như vậy, nhẫn nhẫn chịu chịu một lúc, cuối cùng không chịu được nữa mà quay đầu nhìn vào anh.
Đôi mắt kia quá đỗi thâm sâu, mà bên trong, chỉ duy nhất một thân ảnh của Mạc Phỉ chiếm hữu.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, hô hấp của Địch Hạo Tuấn dần dần trở nên nóng hổi. Cánh tay đang đè lên Mạc Phỉ giờ phút này không tự chủ mà dời xuống dưới. Anh nhìn chăm chú vào cậu, đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tay cậu, làm hại cậu run lên một cái.
“Không được.” Mạc Phỉ đỏ mặt, cậu cảm giác được thân thể mình đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nó quấy phá tiềm thức, khiến cậu khó có thể tiếp thu động thái như vậy thêm được nữa.
Lời Mạc Phỉ vừa nói làm sống lưng của Địch Hạo Tuấn có chút căng cứng, tay anh nắm chặt thành quyền. Cuối cùng, Địch Hạo Tuấn thở dài một hơi, rời khỏi thân thể Mạc Phỉ, nhanh chóng đứng dậy đưa lưng về phía cậu nói rằng: “Anh ra ngoài hút thuốc, em ở đây ngoan ngoãn một chút.”
Ngồi ở mép giường, Mạc Phỉ buồn bực mà tự vò đầu bứt tóc của mình.
Địch Hạo Tuấn quay đầu lại liếc nhìn, sau đó liền rời đi.
Thật ra Địch Hạo Tuấn không có rời khỏi ký túc xá, mà đi đến một phòng toilet gần đó, tự khóa mình ở bên trong.
Hình ảnh anh trong gương, cau mày, bộ mặt ửng hồng, hai mắt hơi híp lại làm mất đi mấy phần ác liệt so với bình thường, đồng thời tăng thêm vài phần ma mị.
Hít sâu một hơi, anh dựa lưng vào cửa phòng, đặt một tay ở “cây côn” mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Mạc Phỉ nhốt mình trong phòng thật lâu, lúc cậu đi ra ngoài, Địch Hạo Tuấn đã không còn ở đó. Cậu đi tới đại viện, phát hiện mọi người đều bận rộn, điều này làm cậu cảm giác bản thân mình có chút không phải với mọi người.
Lại Quang không hổ là dân kỹ thuật, so với một tên xuất thân từ một nửa dân kỹ thuật như cậu đúng là chẳng bì nổi. Dưới sự chỉ huy của hắn, hệ thống cung cấp điện trong đại viện đã được tu sửa hoàn thiện, thậm chí không biết bọn họ kiếm ra một cái quạt cũ, lợi dụng vào sức gió mà cung cấp điện quan khả dụng ở trong sân viện.
Mạc Phỉ nhận trách nhiệm sửa chữa thiết bị nên đi ra sân viện, vừa vặn trông thấy Địch Hạo Tuấn đang khuân vác mấy tảng đá chuyển tới tường vây.
Dưới ánh mặt trời sáng trong, anh cởi bỏ áo, lộ ra bắp thịt săn chắc.
Cùng Mạc Phỉ mắt đối mắt một cái, trên mặt Địch Hạo Tuấn không mang theo bất kì cảm xúc gì. Còn bên này, Mạc Phỉ lại có vẻ lúng ta lúng túng.
Hải Thiên ở một bên đột nhiên cười nói: “Mạc đại ca, hai người đúng là thật biết điều nha.”
“Hai chúng tôi chưa có phát sinh chuyện gì hết.” Mạc Phỉ thề thốt phủ nhận.
Hải Thiên lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mạc Phỉ, hỏi: “Tôi có nói gì đâu?”
Cả ngày hôm nay, từ khi xảy ra sự kiện kia, Địch Hạo Tuấn cùng Mạc Phỉ không nói với nhau một câu nào. Mãi đến tận đêm khi cả hai vừa thiu thiu ngủ, tiếng cảnh báo trong đại viện ngay lập tức đánh thức bọn họ.
Tổ canh gác sau khi kéo chuông báo động liền chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón địch, những anh em đáng lẽ được nghỉ ngơi vì hết ca trực cũng lục tục cầm lấy vũ khí. Tất cả mọi người đều khẩn trương mà tập hợp ở đại viện.
Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn hoang mang rối loạn mặc vội quần áo vào, thật vất vả Mạc Phỉ mới chen ra khỏi đám người, đi đến bên đài cao ngẩng đầu lên tiếng hỏi: “Tình huống thế nào?”
Người đứng trên đài cao cúi đầu báo cáo: “Anh em tuần tra ở bên ngoài cấp báo, phía Đông có một đại sóng Zombie đang ập tới, so với đợt thi triều ở thành phố B lần trước sợ là nhiều hơn gấp mấy lần. Chúng tôi đã triệu hồi mọi người trở về, hơn nữa còn đóng chặt tất cả cửa lại. Đại khái còn khoảng nửa giờ nữa thi triều sẽ đổ bộ đến đây.”
“Lần này tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta không chỉ có thiết bị, còn có nhân lực!” Lại Quang ở trong đám người đi qua đi lại, giải thích cách sử dụng thiết bị với mọi người. Sau khi nghe xong, có người vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng có người tựa hồ đã ổn định tâm lý hơn.
Mạc Phỉ chú ý tới những người ở trong sân thể dục, có vẻ như đối với đợt thi triều lần này không mấy sợ hãi, dù sao thì bọn họ đã đối mặt với nhiều loại vật dụng như vậy từ trước, đồng thời cũng đã từng tiêu diệt không ít Zombie, nếu không xuất hiện Zombie tiến hóa, kỳ thực bọn họ vẫn có thể chỗng đỡ nơi này.
“Lần này chúng ta không chỉ có tường vây, còn có vũ khí tối tân, chúng ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng.” Kim Thuần đồng tình.
Mạc Phỉ không hề hoài nghi đối với công sức của mọi người, nhưng không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Bởi Trương Khánh đã trở về đại viện lục quân, hơn nữa trong tay hắn còn có huyết thanh. Bành Vịnh Đức cũng đã nói, loại huyết thanh đó có thể tạo ra Zombie biến dị cấp ba, đối với những việc không nắm rõ, Mạc Phỉ quả thật không dám sơ suất.
Bị bầy người xô đẩy, Mạc Phỉ phải tốn thật nhiều thời gian mới đến được chỗ của Lại Quang, cậu lôi cổ Lại Quang hỏi: “Thiết bị của cậu đến cùng là có thể thủ tiêu được bao nhiêu Zombie?”
“Chúng ta phải tiến vào phạm vi công kích của bọn nó rồi mới có thể kích hoạt thiết bị được, một lần có thể tiêu diệt cả trăm, thậm chí cũng có khả năng diệt cả hơn ngàn Zombie.” Lại Quang tràn đầy tự tin.
“Đợt thi triều lần trước xảy ra cách đây không lâu, hiện tại trong thành phố B, khẳng định số lượng Zombie không còn nhiều nữa. Tôi đoán chỉ cần dùng hai làn sóng công kích là đủ rồi. Trong viện của chúng ta còn hai ổ đại pháo cùng rất nhiều hỏa lôi.” Một người thuộc đại viện hải quân ở bên cạnh nói.
Kim Thuần đẩy mấy người bên cạnh Mạc Phỉ ra, hắn lôi kéo Mạc Phỉ: “Chúng ta vào nhà thảo luận, nơi này ồn quá.”
Ở bên trong phòng, Mạc Phỉ mở bản đồ ra, cậu chỉ vào một dãy núi khá xa, đoạn nói với Kim Thuần: “Đây sẽ là đường rút an toàn của chúng ta, nơi này trước kia là quốc lộ. Nếu tất cả đều thuận lợi, tất cả chúng ta có thể chạy đến trạm tránh nạn số 111. Tôi biết nơi đó.”
Kim Thuần lại lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy. Các anh em khác tôi tin cũng cùng quan điểm như tôi. Họ sẽ không đồng ý lại tiếp tục chạy trốn nữa. Mạc Phỉ, chúng ta bây giờ có tường chắn cao to vững chắc, còn có Lại Quang thiết kế vũ khí, có hai ổ đại pháo, còn có không ít người cùng vũ khí, chúng ta đã có thể tiếp tục sống chung một mái như trước đây. Trạm tránh nạn số 111 cách nơi này thật sự quá xa, hơn nữa cậu cũng thấy tình huống lúc này rồi đấy, dọc đường đi hẳn đã không còn người sống, cũng chẳng có tiếp tế, chúng ta sẽ rất thảm.”
“Hiện tại tôi rất loạn, có thể anh nói đúng.” Mạc Phỉ nản lòng liếc nhìn hắn một chút, sau đó thở dài.
“Đừng hoảng, cơ hội vẫn còn.” Địch Hạo Tuấn nhìn thấy thần sắc trên mặt Mạc Phỉ, anh biết nguy cơ nghiêm trọng e là sắp ập tới. Dưới tình huống này, anh không thể không cứng rắn đứng ra tiếp nhận quyền chỉ huy từ Mạc Phỉ. Từ đó về sau, Mạc Phỉ luôn duy trì trầm mặt, nghe ý kiến của hai người.
Thoáng chốc nửa giờ đã trôi qua, ai nấy trong đại viện đều hoang mang.
Địch Hạo Tuấn ghìm chặt súng đứng ở trên tháp cao, chủ yếu nhắm vào con cá biệt có lực công kích cường đại lẫn trong bầy Zombie.
Còn Mạc Phỉ thì đứng ở bên dưới tường cao, cùng với mọi người tấn công đám Zombie.
“Xin lỗi…” Địch Hạo Tuấn lẩm bẩm nói. Anh ghìm súng, trên mặt hiện ra một vệt cương nghị, hai mắt nhìn thẳng ra xa.
Mạc Phỉ đứng tại đầu tường, cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người trên tháp cao. Hồi lâu sau, thấy Địch Hạo Tuấn không có ý muốn quay đầu lại nhìn mình, Mạc Phỉ có chút thất vọng. Nghĩ đến việc phát sinh vừa rồi, cậu càng cảm thấy thất vọng về chính bản thân mình.
Rất nhanh, mấy người phụ trách ở tháp cảnh giới phía Đông phát cảnh báo.
“Đến rồi.” Trong ống nghe truyền ra âm thanh căng thẳng của người thủ vệ.
Mạc Phỉ lên dây cót tinh thần, cậu biết, thời điểm đối mặt với quái vật này, tuyệt đối không thể qua loa được. Cậu không thể vì sai lầm của bản thân mà tạo thành tổn thất cho toàn đội. Mỗi con Zombie cậu đánh gục đều sẽ góp phần ảnh hưởng đến toàn cục.
Zombie ở hàng trước phát ra tiếng rít gào, chúng nó đã phát hiện mùi vị con người đang cách chúng không xa.