Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 8: Gặp lại (2)

Đề nghị cần làm phẳng não trước khi xem chương này. Và xin nhắc lại một điều rằng đây là một thứ thuộc về ảo tưởng, tuyệt đối không nên nhầm lẫn với hiện thực dẫn đến những suy nghĩ hay hành động nông nỗi có thể gây ra những hậu quả không thể khắc phục.

(Note: Hàm ý giăng tứ phía, ai hiểu được cái gì thì hiểu a!!!)

.

.

.

...

Trở lại hiện thực, nghe được sự nghi hoặc trong lời nói của Diệp Thiên Ân thì Huyền Ngọc Trúc cũng chỉ như hoa mỉm cười mà không có trả lời, xem như thầm chấp nhận.



sao

thì

việc

một

người



thể

giữ

được

dung

nhan

hơn

mười

bảy

năm

không

đổi

thì

cũng

chẳng

phải

việc

bình

thường



ai

cũng

cóthể

nghĩ

ra

được.

Nhất



đối

với

những

người

không

thể

tu

hành

như

các

nàng.

Với thân phận và dung mạo của mình thì ngay từ khi sinh ra thì Huyền Ngọc Trúc đã có được vinh dự được vào ở và được xem nơi đây như là nhà.

Chưa nói đến những tác dụng khác, chỉ là thiên địa linh khí ở trong căn nhà này đã đậm đặc đến mức có thể giữ dung nhan trẻ mãi không già, cùng với đó, tác dụng của việc trú nhan cũng một lần nữa được đề cao bởi một tác dụng khác nữa của Thúy Ngọc Trúc.

Chứng minh cho điều đó đó chính là dung nhan của nàng đã hoàn toàn không thay đổi nữa từ năm nàng hai mươi tuổi.

Còn căn nhà làm hoàn toàn từ Thúy Ngọc Trúc này cũng đã trở thành nhà của nàng.

Mà từ sau khi lão nhân gia dẫn Diệp Thiên Ân rời khỏi làng thì hoàn cảnh nơi đây cũng dần trở nên ác liệt hơn, cùng với đó là sự đột tử của tất cả nam nhân của của làng, dần dần thì toàn bộ những nữ nhân trong làng cũng bắt đầu dọn ra ngoài.

Đến cuối cùng thì trong nội làng cũng chỉ còn có một nơi có thể sinh sống một cách bình thường đó chính là nhà nàng đang ở cùng với phương viên 100m xung quanh nhà. Mà thật ra cũng chỉ có mỗi nàng có thể bước vào đây mà thôi bởi một là thân phận chủ nhân của gia viên, còn một là do thể chất đặc biệt của nàng.

Mà lý do tại sao nàng ở đây ngay lúc này là do đột nhiên cảm giác được một nỗi nhớ mong không rõ đột nhiên xuất hiện, thế là nàng cứ như vậy một mình trở về nơi đây mà không có thông báo với ai. Mặc dù cũng chỉ có mỗi mình nàng có thể về lại cái nơi được gọi là quê hương đối với các nàng này.

Đến

cuối

cùng,

cũng

chính



hiện

tại,

Huyền

Ngọc

Trúc

cũng

đã

biết

được

ngọn

nguồn

của

nỗi

nhớ

đột

nhiên

dâng

trào

kia

xuất

phát

từđâu

rồi.

Đó là vì đứa con trai mà nàng mong nhớ hằng đêm suốt mười bảy năm đã trở về...

...

...

Tựa

như

lẫn

nhau

quen

thuộc,

Huyền

Ngọc

Trúc

đi

đến

bên

cạnh

Diệp

Thiên

Ân,

để

mâm

thức

ăn

xuống

chỗ

trống

bên

cạnh

trên

chiếcgiường

hoàn

toàn

được

làm

bằng

Thúy

Ngọc

Trúc



hắn

đang

ngồi,

Huyền

Ngọc

Trúc

nâng

lên

bàn

tay

của

mình

bắt

đầu

vuốt

ve

máitóc

xanh

của

hắn,

đôi

mắt

ngập

tràn

nhu

tình

của

mẫu

tính

cùng

với

những

tia

không

biết

cảm

xúc



ngay

cả

nàng

cũng

không

thể

hiểurõ.

Không



xúc

động

lao

đến,

không

ồn

ào

khóc

thét,

không

một

giọt

nước

mắt

rơi.

Cảm

xúc

của

họ

như

truyền

thẳng

đến

trái

tim

nhau,hoàn

toàn

không

cần

thiết

thêm

vào

những

dung

tục

hành

động,

mọi

thứ

cứ

như

thế

hồn

nhiên

thiên

thành,

cũng

không



một

lời

nóinào

xuất

ra

nữa.

Không gian dần trở về với tĩnh mịch.

Mà Diệp Thiên Ân thì cũng thuận theo Huyền Ngọc Trúc, hắn dùng một cánh tay của mình nắm lấy bàn tay xinh đẹp với làn da mềm mại, bóng loáng như ngọc không một tia dấu vết thuộc về tuổi tác của mẫu thân hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi tựa như mệt mỏi tựa đầu vào vai nàng, thầm hít vào những hương khí xa lạ mà quen thuộc này.

Trong

nội

tâm

một

mảnh

thanh

minh,



niệm



dục.

Cả

hai

cứ

như

thế,

tin

tưởng

nhau,

không

một

tia

dị

nghị

về

hành

động

của

đối

phương,

như

hóa

thành

một

loại

cảm

xúc,

lại

như

mộtloại

trạng

thái

kỳ

diệu...

“Thình Thịch”, đột nhiên một loại cảm giác không rõ dâng lên trong tâm thần cả hai, họ hướng ánh mắt về nhau, bốn mắt va chạm. Mà cảm giác không rõ kia cũng dần lớn hơn, nhưng vẫn mờ mịt vô pháp xác định.

Tiếp đến, như thiên định, một loại cảm xúc vươn tới xuất hiện trong đầu Diệp Thiên Ân khi nhìn thấy bờ môi kiều diễm ướŧ áŧ kia, một loại cảm xúc muốn giữ lấy mãnh liệt sinh ra rồi cấp tốc tăng lên trong lòng hắn.

Hắn

vươn

thân

thể

tới,

muốn

chiếm

đoạt

nơi

đó

về

cho

mình…

Mà đối diện, Huyền Ngọc Trúc tâm thần cũng lâm vào cảm giác tương tự, nỗi nhớ mười bảy năm dần dần hóa thành một loại cảm xúc kì lạ nào đó chưa từng xuất hiện trong lòng nàng. Không phải chiếm đoạt, mà là giống như đã tìm được nơi chốn mà bản thân thuộc về, không rõ ràng, nhưng nàng chắc chắn là đã tìm được.

Thuận theo tự nhiên, mày phượng hàm xuân, mắt ngọc xao động, khẽ nhắm.

Chạm vào, hai đôi môi cứ như bách thế nhân duyên, tiền định đã chạm vào nhau.

Một cảm giác như thiên nhân hợp nhất xuất hiện làm tâm trí cả hai như một mảnh tinh không. Bốn cánh tay dang ra rồi ôm chặt lấy đối phương, như nhẹ nhàng, lại như siết chặt, quấn vào tấm lưng cùng với vòng eo của đối phương.

Không một lời nói nào xuất ra, nhưng cả hai rất ăn ý mà hành động. Răng ngọc khẽ mở, thổ khí như lan, hương thơm tràn ngập trong mỗi lần hô hấp của Diệp Thiên Ân. Hồn nhiên thiên thành, vô sự tự thông hắn lập tức vươn ra đầu lưỡi, bước vào một vùng đất mới, một thánh địa mới, ngập tràn sắc hương.

Nhẹ nhàng tiếp nhận kẻ xâm lược, bên trong một cái e thẹn hồng hào phấn nộn đầu lưỡi cũng theo đó mà động, luật vận kèm theo, nó dần hướng tới kẻ xâm lược, thăm dò, khẽ chạm, rụt rụt lại, rồi không biết từ đâu lấy ra dũng khí, ưu mỹ kiêu ngạo như một con Phượng Hoàng lập tức quấn tới con Thần Long xâm lược.

Long tiên phương dịch, những thứ dung tục mà cao quý như tiên tửu mà hòa vào nhau, lên men bên trong ngọc động...

Cứ như thế, một thời gian sau, “Hừ”, một hơi thở dốc đầu tiên xuất hiện, cùng lúc. Khẽ tách nhau, mở ra đôi mắt, hàm tình phượng mạch trong veo đôi mắt ẩn ẩn tình ý nhìn về.

Diệp Thiên Ân như say mê, nhưng vẫn có lý trí, đôi tay như vô tình, nhẹ lướt qua đôi ngọc đồn bên dưới.

Nhìn

nét

ửng

đỏ

đột

nhiên

xuất

hiện

trên

gương

mặt

người

đối

diện

thì

hắn

cũng

không

nhịn

được

thân(hôn)

nhẹ

đôi

môi

đỏ

đang

thổkhí

của

nàng

một

cái

rồi

mới

không

hẹn



cùng

nhau

tách

ra.

Tình

ý

nhìn

đối

phương.

Không có thắc mắc, cũng không tồn tại trở ngại, mọi thứ thuận theo tự nhiên, đạo đức hay luân lý đối với họ như hoàn toàn không tồn tại.

Họ

hiểu,



tin

tưởng

nhau.

Nhưng

không

như

tâm

linh

tương

thông,





một

loại

kỳ

diệu

tiên

thiên

cảm

giác.

...

...

Sau khi nói chuyện một lúc, cùng tóm tắt kể một chút về thời gian sống trên núi thì qua lời nói của Huyền Ngọc Trúc, Diệp Thiên Ân cũng biết được một số thông tin về những thành viên lưu lạc bốn phương của làng Huyền Âm, ở những thành phố gần đây cũng có, thậm chí ở kinh đô xa xôi cũng có...

Mà khi biết được rằng hầu như tất cả đều thuộc dạng quyền cao chức trọng thì lúc đó làm Diệp Thiên Ân kỳ dị không thôi. Mà không biết vì sao từ sau khi rời khỏi làng thì hầu như không có ai chịu lập gia đình nữa, mặc dù vẫn có vài người không thể liên lạc được nhưng theo như lời của mẹ hắn thì có một sự thay đổi nào đó đã diễn ra trong tâm linh của các nàng, từ lớn tới nhỏ.

Mà mẹ hắn hiện tại thì đang dạy học cho một trường học ở thành phố gần nhất, cũng chính là nơi mà hắn sẽ theo học sau khi chứng kiến gương mặt lạnh lùng của một nhà giáo chuẩn mực cùng sự cưỡng ép đến từ nàng.

Mọi chuyện nàng sẽ tự lo liệu, cũng xem như là một biện pháp giảm bớt phiền phức cùng trói buộc Diệp Thiên Ân sau khi uy hϊếp hắn của Huyền Ngọc Trúc.

Mà họ cũng không có tâm tình như những người mới yêu, họ thấu hiểu tâm tình lúc này của bản thân và đối phương, cho nên việc tâm tình nữa là không cần thiết.

Nên sau khi thu dọn đồ đạc thì hắn và nàng trực tiếp xuất phát về phía thành phố Minh Hà, nơi hắn sẽ theo học, cũng là nơi ở hiện tại của mẫu than hắn, và cũng sẽ là nơi mà hắn sẽ ở trong thời gian tới.

Và,

cũng



nơi

hắn

bắt

đầu

hành

trình

mới

của

mình………………

...

.

.

.

(Note: Có thể nói đây chỉ là một giây phút thăng hoa của cảm xúc, nên có những người không hiểu được thì ta cũng chỉ biết bó tay mà thôi TruyenHD@)

Chương

thứ

2/4.

(Note2: Có khi ta sẽ thay đổi giữa "Mẫu thân" bằng "Mẹ" hay "Phụ Thân" bằng "Cha" hoặc những thứ trường hợp tì có hai lý do để giải thích. Một là do văn cảnh, để đoạn văn được xuôi hơn, hai là do ta chẳng biết lúc đó nên gọi như thế nào, bởi vì nói thật ta cực dở ở khoảng xưng hô trong đối thoại nên...

Tiện đây ta cũng cần tìm một cố vấn về khoảng này nên ai có hứng thú thì hãy làm cố vấn cho truyện của ta ở phần đối thoại theo phong cách chuẩn của truyện Tung Của thì cứ PM cho ta a. Thân ấy.)