Vô Địch Gian Thương

Chương 42: Ánh Dương

P/s: Cảm tạ Nguyệt thần My_love_hv đã ủng hộ Nguyệt phiếu nhé

Chuyện con nhỏ ăn xin, Cường thực ra cũng không để tâm nhiều. Hai ngày sau hôm cấp cứu, khi nghe Kiên chuyển lời từ y tá Tình nhắc hắn tới thanh toán bổ sung tiền thuốc men, Cường mới lật đật chạy tới trạm xá.

Trạm y tế có diện tích khá rộng, khu điều trị là một dãy nhà lợp ngói nối tiếp nhau nằm dưới tán lá um tùm của hàng nhãn l*иg, bên cạnh là vườn trồng cây thuốc nam với đủ loại dược liệu phong phú.

Phòng của con nhỏ ăn xin theo Cường nhớ là nằm ở đầu hồi, hắn trước không có đi tìm y tá Tình mà đảo qua xem thử tình hình con nhỏ thế nào. Làm chuyện này, Cường đơn thuần là tò mò về diễn biến của một chuyện có liên quan tới mình, không có tình cảm gì nhiều trong đó.

Bước vào trong, hắn nhận ra vẫn như mọi khi là tình cảnh giường bệnh trống huơ trống hoác, chỉ duy nhất bên cửa sổ, một con bé tóc buộc đuôi gà đang ngơ ngẩn nhìn ra ao nước nhỏ phía sau.

Vì con nhỏ quay lưng lại với Cường nên hắn không nhìn rõ mặt, bất quá do nó đang mặc áo bệnh nhân lại có vóc dáng tương tự nên hắn đoán hẳn là con bé ăn xin hôm trước.

“Này, em sao rồi?”, thấy con bé không phát hiện ra có người vào, Cường chủ động lên tiếng.

Thấy động, con bé thì liền quay lại, trong khoảnh khắc này, khoảng không gian trước mắt Cường dường như bừng sáng.

Mặt trái xoan, hàng mi cong vυ't, đôi mắt trong veo, mũi cao thẳng tắp, cứ việc là làn da có chút rám nắng nhưng Cường vẫn phải công nhận đây là một con nhóc cực kỳ khả ái.

“Xin lỗi, anh vào lộn phòng”

Cho rằng mình tìm nhầm người, Cường tính lui ra ngoài thì bất ngờ một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Anh ơi!”

“Con nhỏ vừa gọi mình sao?”, Cường nghi hoặc quay đầu nhìn lom lom về phía đối phương.

Sau giây lát vẫn không xác định chắc chắn, Cường mở miệng thăm dò:

“Em có phải là con nhỏ ăn... à, con nhỏ bị ngất xỉu hôm kia đó hả?”

Nghe Cường hỏi, con nhỏ không đáp chỉ chậm chạp gật đầu.

Xác định được đối tượng, Cường khá là kinh ngạc. Đúng là không thể nhận ra được con bé lúc trước và bây giờ, cứ như không phải một người. Thật không nghĩ tới đằng sau lớp bụi lấm lem kia lại che dấu đi một dung mạo đáng yêu như vậy.

Cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật một hồi, Cường mới chậm rãi đi tới ngồi xuống giường đối diện với con bé. Thấy nó vậy mà cúi gằm mặt xuống, hắn cố dùng giọng nhẹ nhàng nhất lên tiếng:

“Em cảm thấy trong người thế nào rồi?

Con bé ngắc ngứ một lúc sau đó mới mấp máy môi đáp:

“Khỏe ạ”

“Uhm... khỏe lại là tốt rồi. Anh tên Cường, còn em tên gì?”

Nghe xong câu hỏi, con bé lại im lặng. Có điều cũng không phải là nó không muốn trả lời mà đang lệch đầu tìm đáp án.

Rõ ràng đây là một câu hỏi đơn giản nhưng lại làm khó nó.

“Em... không có tên”, mất cả phút thời gian, con nhỏ mới thốt ra được mấy từ vô dụng như vậy.

“Không có tên thật sao?”, Cường nhíu mày.

“Họ... gọi em là con ăn mày. Anh gọi em vậy cũng được”

Nghe con bé rụt rè đề nghị, Cường bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm. “Họ” ở đây chắc con nhỏ muốn nói tới những người mà nó hàng ngày tiếp xúc rồi.

“Cha mẹ không đặt tên cho em à?”

Con bé giương đôi mắt mông lung lên nhìn Cường giây lát rồi lắc đầu:

“Em chưa gặp cha mẹ”,

“Vậy em từ đâu mà tới? Người nhà của em đâu?”, Cường tiếp tục hỏi.

“Không biết”, câu trả lời vẫn là những cái lắc đầu, có vẻ như quá khứ trong đầu con nhỏ vốn là những thông tin trống rỗng.

Tới đây, Cường không có hỏi thêm về thân thế của nó nữa. Con bé này đúng là nghèo tới mức đáng thương. Nó không thân thích, không nhà cửa, không tiền bạc đã là một nhẽ nhưng đến cả một cái tên cũng không có thì là cái lý lẽ gì? Tại sao ông trời tạo ra một sinh mệnh rồi nhẫn tâm không cho nó một điểm tựa gì như thế?

“Này, nếu không anh đặt tên cho em nhé?”, Cường có chút xúc động đề nghị.

“Dạ”, con bé nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu, ánh mắt nhìn Cường chờ mong.

Được sự đồng ý của con nhỏ, Cường vân vê cái cằm một hồi sau đó mới mỉm cười nói:

“Hay là thế này đi, bọn anh gặp em vào hôm trưa nắng gắt, để kỷ niệm thì gọi em là Ánh Dương đi. Em thấy sao?”

“Ánh Dương... Ánh Dương...”, con nhỏ lặp đi lặp lại cái tên này vài lượt. Nó không thật sự hiểu hết ý nghĩa của từ này nhưng cảm thấy gọi cũng có chút hay hay nên liền gật đầu:

“Dạ, vậy em tên Ánh Dương”

“Ha ha, tốt lắm”, Cường vừa nói vừa đưa tay ra xoa đầu con nhỏ.

Con bé theo bản năng định rụt đầu lại nhưng dường như cảm thấy Cường sẽ không có làm gì nó nên mới để yên cho Cường làm.

“Ánh Dương này, sao hôm đó nắng như vậy mà em cứ đi lang thang giữa trời vậy?”

“Em khát nước với nóng quá nên muốn ra sông tắm”

“Nguy hiểm quá, lần sau không được làm thế. Khát thì xin nước mà uống, nóng thì tìm bóng râm mà trú chứ”

“Em không thấy nhà ai mở cửa”

Nghe con bé nói, Cường liền hiểu ra vấn đề. Thì ra khu vực chợ vốn ít cây, trời nắng như vậy mọi người đều cửa đóng then cài hòng cách ly không khí bên trong với môi trường bên ngoài, bảo sao con nhỏ lại không tìm được ai giúp đỡ.

“Ừ, thì anh nói vậy để em biết tìm cách khác. Hôm đó nếu không có bọn anh phát hiện ra sớm thì em gặp chuyện rồi đấy”

“Vâng, em biết rồi”

Con bé tỏ ra rất lễ phép, nói chuyện với nó một hồi thiện cảm trong lòng Cường càng lúc càng dâng cao.

Gọi là con nhỏ nhưng án theo vóc dáng của nó thì cũng phải tầm mười hai, mười ba tuổi chứ không thể ít. Bất quá, cứ cho là vậy thì vẫn là đang trong giai đoạn thiếu nhi nên Cường gọi vậy cũng không có gì sai.

“Uhm... Ánh Dương này, mấy hôm nằm đây có thoải mái không?”

“Có, đây là lần đầu em được ngủ trong nhà ạ”, con nhỏ thật thà trả lời.

“Thế còn ăn uống thì sao?”

“Dạ, cô Tình cho ăn cháo thịt, ngon lắm ạ!”

“Tóc này cũng là cô ấy làm cho đúng không?”

“Vâng, còn tắm cho nữa”, Ánh Dương gật đầu rồi bổ sung.

“Ừ, cô Tình vốn là một người rất tốt bụng”

“Ha ha, mày khen cũng không ảnh hưởng tới chuyện cô tìm mày đòi nợ đâu”, Cường vừa dứt lời thì có tiếng y tá Tình từ ngoài cửa.

“Ồ, cô tới rồi à? Cháu cũng đang định đi tìm cô đóng nốt tiền điều trị đây”, Cường quay sang vị y tá mỉm cười nói.

Y tá Tình đi tới kiểm tra sơ qua cho Ánh Dương giây lát rồi mới quay sang trả lời Cường:

“Ông Hồng sợ mày nói mà không làm nên mới giục cô gọi mày tới, chứ thực lòng cô cũng không muốn lấy tiền của mày làm gì. Chỉ tiếc lương cô thì ba cọc ba đồng, ăn còn không đủ nếu không thì cô tự bỏ tiền túi ra giúp con nhỏ này rồi”

Ánh Dương ở bên nghe xong có chút cảm động, khóe mắt hơi đỏ lên. Đây là lần đầu tiên nó gặp được người thực lòng quan tâm nhiều tới mình như vậy. Khẽ vươn những ngón tay búp măng xanh xao nắm lấy vạt áo y tá Tình, nó lên tiếng:

“Cô Tình, Ánh Dương cảm ơn cô ạ”

“Ánh Dương?”, y tá Tình hơi ngạc nhiên trước cách xưng hô lạ lùng của con nhỏ, chẳng phải nó nói là không có tên sao?

“Ha ha, đó là tên cháu mới đặt cho nó”, Cường tinh ý nhận ra khúc mắc của vị y tá nên liền lên tiếng giải đáp.

“Ồ, hóa ra còn có chuyện này. Mày mang nó tới đây xong bỏ bẵng luôn mấy ngày trời, vừa gặp đã thân thiết nhanh thế?”, y tá Tình mỉm cười nói mát.

Cường có chút xấu hổ gãi gãi đầu biện bạch:

“Thực ra mấy hôm rồi cháu phải qua giúp chú Lâm chút việc nên mới không dứt ra được”

“Thôi được rồi, mày thực ra cũng không liên quan tới chuyện này. Áy náy làm gì, là cô trêu thế thôi”

“Dạ, à mà cô ra ngoài này cháu hỏi một chút”

“Ừ”

Y tá Tình biết Cường có chuyện tế nhị không muốn nói trước mặt Ánh Dương nên đồng ý đi theo hắn ra hành lang. Vừa tới nơi, Cường liền lên tiếng hỏi:

“Ánh Dương vậy là ổn rồi phải không cô?”

“Ừ, nốt hôm nay mà không có triệu chứng gì thì có thể rời trạm được rồi. Chỉ là, nếu nó lại tiếp tục lang thang như trước thì thật nguy hiểm, con bé hoàn cảnh tội lắm”

“Vâng, lúc nãy cháu cũng mới vừa hỏi qua em nó. Cô có cách nào giúp nó không?”

“Uhm... con bé nhìn cũng xinh xắn lại ngoan ngoãn. Kể mà có nhà nào trong làng nhận nuôi thì tốt quá”

“Nhận nuôi sao?”, Cường ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng:

“Nhà cháu neo người, có mỗi hai mẹ con. Cháu thì là con trai nên chẳng mấy khi nói chuyện được với mẹ cho hợp, bây giờ có thêm con em gái thì tốt. Cô thấy nếu để Ánh Dương về nhà cháu thì thế nào?”

Y tá Tình trầm ngâm một hồi rồi đáp:

“Cường này, thực ra nếu nhà cô mà có điều kiện thì cô cũng liền nhận nuôi nó. Ánh Dương về nhà cháu thì cũng tốt đấy, chỉ là chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến mẹ cháu mới được”

“Cháu sợ mẹ cháu lo ngại về xuất thân không rõ ràng của Ánh Dương nên không đồng ý. Cái này cô có thể giúp cháu thuyết phục không?”

Y tá Tình tính toán giây lát sau đó đáp:

“Thế thì mày cứ về nói qua với mẹ trước xem ý bà ấy thế nào. Có khó khăn gì thì để cô xúc tiến thêm chứ giờ cô tự nhiên tới nhà có phần đường đột, không thích hợp”

“À, vâng. Vậy thì được, có gì nhờ cô vậy”

“Ừ, bà Mai tính cũng hay thương người. Cô nghĩ mẹ cháu sẽ đồng ý thôi”

“Dạ, à mà còn tiền thuốc men còn thiếu nhiều không cô, để cháu đóng bù một thể”

“Cũng còn thiếu hơn chục nghìn. Mày đóng thì xuống dưới chỗ cô Nhung tài vụ đợi cô một lát, cô qua tủ lấy sổ sách rồi tới luôn”

“Được, vậy cháu qua trước”

“Ừ”