Editor: Sakura Trang
“Sợ... Sợ ngươi không thích... Ta... Cái bộ dáng này...”
“Vẫn là hắn nói?”
“Ách... Ừ...”
“Phải không.” Hai chữ nghe không ra cảm xúc, một cái tay Tư Đồ Thắng cầm phân thân của Vân Thanh Tuyền.
“Ách!...” Cả người Vân Thanh Tuyền run rẩy từng trận, cắn một lọn tóc, nơi cổ họng phát ra từng trận rêи ɾỉ.
Tư Đồ Thắng cầm phân thân nóng lên kia hoạt động trên dưới, Vân Thanh Tuyền ở trong từng trận kɧoáı ©ảʍ đánh vào cùng bào thai trong bụng va chạm hành hạ đồng thời ưỡn người thật cao, hai tay bám chặt vào vách đá sau lưng, đầu ngón tay mảnh khảnh đã bị nham thạch sần sùi mài ra máu nhưng toàn không biết, ngửa về sau, phát ra tiếng nghẹn ngào như thú nhỏ vậy, nước mắt trong suốt theo khóe mắt đóng chặc không ngừng chảy xuống.
“Tại sao không vì mình?” Hồi lâu, Tư Đồ Thắng mở miệng phá vỡ bình tĩnh.
“Ta... Ách ừ... Ta...” Vân Thanh Tuyền mở ra hai mắt ngấn lệ, “Ngươi, có một chút thích ta hay không? Thích ta… như đối với thê tử…” Cuối cùng Vân Thanh Tuyền hỏi ra nghi vấn chất chứa thật lâu, cố ý đem hai chữ thê tử cất cao giọng điệu. Đúng vậy, y lòng tham xa so với mình tưởng tượng, bây giờ Tư Đồ Thắng quả thật đối với hắn rất là thương yêu, nhưng y mong muốn không phải cái loại thương yêu đối với bài trí đó, thương yêu đối với đồ chơi, mà là... Thương yêu đối với thê tử.
“Nhìn ta.” Tư Đồ Thắng quay mặt y cưỡng bách y cùng mình đối mặt, từ y Tư Đồ Thắng thấy được tràn đầy vô giới hạn thống khổ và bất an sâu không thấy đáy. Từng chữ từng câu nói: “Ngươi cứ không tín nhiệm ta như vậy? Hoặc là nói, ngươi liền chính ngươi cũng không tin.”
“Ta... Ừ ách... Ta...”
Tư Đồ Thắng xưa nay đều là vui giận không hiện, cũng chưa bao giờ nguyện biểu lộ cảm tình của mình, loại vấn đề này hắn lại là khinh thường trả lời, nhưng hắn biết, bất an cùng sợ hãi của Vân Thanh Tuyền giống như một cái rãnh càng lúc càng sâu để ngang giữa bọn họ, nếu không kịp thời lấp đầy, ngày sau tất sẽ đem hai người mai táng trong đó. Nếu phát hiện cái vấn đề này, trốn tránh, cho tới bây giờ đều không phải là tác phong của chiến thần Tư Đồ Thắng hắn.
“Ngươi ~ đang bất an cái gì?” Tư Đồ Thắng đem đầu Vân Thanh Tuyền tựa vào trên khuỷu tay của mình, nghiêng người nằm ở bên người y, môi nhẹ nhàng trêu chọc tất cả vị trí nhạy cảm của Vân Thanh Tuyền, đồng thời tay bên dưới chơi đùa cũng tăng nhanh tốc độ.
“A!...” Bất thình lình đích kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Vân Thanh Tuyền thất thanh kêu to.”Ừ a... Không muốn... Ách...”
“Tới ~ ôm ta ~” Tư Đồ Thắng từ từ liếʍ sạch sẽ hai hàng nước mắt khổ sở kia.
“Không... Được... Sẽ cào xước... A...” Mặt Vân Thanh Tuyền phồng đến đỏ bừng, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn đυ.ng tràn đầy mỗi một giây thần kinh của y.
“Không phải đã nói muốn họa phúc cùng chung sao?” Tư Đồ Thắng cười khẽ, “Nếu ngươi đau, ta theo lý bồi ngươi đau mới được. Huống chi ~ có thể cùng người yêu cùng nhau đau, làm sao thường không phải chuyện để cho người vui mừng chứ?”
“Cái gì?... Ngươi... Ừ nga... Nga... Nói... Cái gì...” Con ngươi bị khói mù bao phủ thật lâu Vân Thanh Tuyền bỗng dưng sáng hơn mấy phần.
“Ngươi không phải muốn biết ta đối với ngươi là thích là như thế nào sao? Bây giờ ta giờ ~ sẽ tới nói cho ngươi ~ “
“Ừ... A!... Ta... Không chịu nổi... A... Nhanh... Lại nhanh một chút...” Tư Đồ Thắng cùng Vân Thanh Tuyền cũng thầm mắng trong lòng Liệp Ưng lại xuống lượng thuốc nặng như vậy, vì chính là muốn xem tư thái mất lý trí của Vân Thanh Tuyền cùng kêu rên không có chút tôn nghiêm nào. Vân Thanh Tuyền tình nguyện chết cũng không muốn đem loại tư thái xấu xi này biểu lộ trước người. Nhưng, nếu như người này là Tư Đồ Thắng... Nếu như người này là Tư Đồ Thắng...
“Ừ a... Ân ân... Không được... Để cho ta... Bắn... A!...” Móng tay của mười ngón tay đã cắm sâu vào tấm lưng kiên cố của Tư Đồ Thắng, nụ hôn của hắn vẫn êm ái như cũ vậy.
“Cầu... Cầu ngươi... Đi vào...” Thỉnh cầu để cho người khó mà mở miệng như vậy làm Vân Thanh Tuyền xấu hổ vạn phần.
“Tốt ~” Tư Đồ Thắng sợ áp đến bào thai trong bụng, đỡ Vân Thanh Tuyền đứng lên, đem hắn ôm vào trong ngực tiến vào từ phía sau.
“Ách ừ... A a!... Thật là đau!...” Lối đi nhỏ nhỏ hẹp bị du͙© vọиɠ tràn ngập bị đoàn ấm áp kia lấp đầy, kèm theo mà đến đau tê tâm liệt phế làm rêи ɾỉ thống khổ, cũng làm lòng Tư Đồ Thắng từng trận xé nát đau đớn.
Cánh tay hai người chống đỡ ở trên vách đá mười ngón tay quấn quít, cự vật dưới người vẫn còn ở trong tay Tư Đồ Thắng, các loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau lưng làm Vân Thanh Tuyền gần như đánh mất lý trí.
“Ta, thích ngươi.” Ở trong tiếng kêu đau của Vân Thanh Tuyền, Tư Đồ Thắng hít sâu một hơi, đem mặt chôn ở sau gáy Vân Thanh Tuyền buồn rầu nói, “Càng ngày càng thích. Thích dáng vẻ ưu nhã của ngươi, thích dáng vẻ mắc cở của ngươi, thích dáng vẻ kiên định củ ngươi, thích dáng vẻ, bây giờ của ngươi.”
Mười ngón tay quấn quít càng ngày càng siết chặt, thành lũy trong lòng Vân Thanh Tuyền từng chút tan rã, khóc phát tiết không chút kiêng kỵ như vậy, chỉ vì câu nỉ non nhẹ nhàng kia của Tư Đồ Thắng: “Ngươi là thê tử của ta, là người —— ta thích nhất.”
…
“Im miệng!” Tư Đồ Thắng phiền não cắt đứt y.
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền dựa vào trên người Tư Đồ Thắng, ngẩng đầu lên, hai mắt linh động mắt thấy cục xương ở cổ họng Tư Đồ Thắng run rẩy, mỉm cười không nói.
“Đừng nhìn chằm chằm ta!” Tư Đồ Thắng không được tự nhiên quay mặt đi.
“Tư Đồ...” Vân Thanh Tuyền ngượng ngùng, nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác của hắn.
“Đừng ~ ta ~ thật ~ không chịu nổi ~” Tư Đồ Thắng mặt đỏ tới mang tai tránh né.
“Ta thích ngươi... Thích đến mình cũng không khống chế được...”
“Ngô! ~ “