Thủy Dữ Hỏa

Chương 17

Editor: Sakura Trang

“Này...” Tư Đồ Thắng do dự một chút, nói, “Ta đồng ý với ngươi.”

“Nhớ, là họa phúc cùng chung!” Vân Thanh Tuyền lập lại một lần, “Ta muốn ngươi hướng hài tử của chúng ta bảo đảm.”

“Ai ~~” Tư Đồ Thắng thở dài, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên trên bụng tròn trịa đã nhô ra của y, “Ta Tư Đồ Thắng bảo đảm, muốn cùng Vân Thanh Tuyền họa phúc cùng chung.”

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay tựa như bị thứ gì nhẹ nhàng gãi một chút, “Nó, nó chạm vào ta!” Trên mặt băng sơn gặp biến không sợ hãi của Tư Đồ Thắng kia triển lộ ra thần sắc mừng rỡ như hài tử vậy.

“A a...” Vân Thanh Tuyền cười khẽ, “Ngốc, bị đυ.ng một chút, lại vui mừng thành như vậy.”

Tối hôm đó, hai người tạm thời quên tình cảnh nguy hiểm, nâng ly chúc mừng, Tư Đồ Thắng giống như đứa bé không ngừng lấy tay chạm nhẹ vào các vị trí khác nhau trên bụng Vân Thanh Tuyền, mỗi một lần cũng sẽ chờ đợi tiểu tử kia đáp lại. Vân Thanh Tuyền si ngốc nhìn Tư Đồ Thắng, càng ngày càng có thể biết tâm tình tại sao năm đó cha bệnh nặng trong người, nhưng vẫn vì phụ thân sinh hạ mình.

Quả nhiên, chạng vạng tối ngày thứ hai, đám sát thủ Liệp Ưng dưới quyền Nhị hoàng tử liền mang chân dung đến khách sạn, những người khác khá tốt,, Tư Đồ Thắng cùng Vân Thanh Tuyền tướng mạo xuất chúng, chỉ cần người đã gặp đều sẽ có ấn tượng, Liệp Ưng nhìn ra sắc mặt bà chủ biến đổi, lập tức dẫn người lục soát, phát hiện đã sớm người đi phòng trống.

“Đại nhân, làm thế nào, đuổi theo sao?”

“Chạy không được bao xa, theo con đường nhỏ kia, đuổi theo!”

“Đại nhân, hẳn là vào rừng cây. Chúng ta có muốn đuổi theo hay không?”

“Chậm.” Liệp ưng âm thầm suy nghĩ; võ công của Tư Đồ Thắng cao cường, nếu ở trong rừng cây đánh lén đối với chúng ta rất bất lợi. Bạch y công tử bên cạnh cũng coi là cao thủ, nhưng dường như trung khí không đầy đủ, nếu như phái mấy người thay nhau tác chiến kéo dài thì có thể bắt giữ. Huống chi tiểu bạch kiểm đó tế bì nộn nhục, chú ý, không biết so với những nam sủng Nhị hoàng tử nuôi muốn tuấn tú bao nhiêu lần, nếu như có thể bắt sống trở về cho Nhị hoàng tử, nhất định là một cái công lớn. Biết chủ tử nhà mình thích sắc đẹp, Liệp Ưng vừa làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội lần này.

“Mấy người các ngươi, dẫn người bao vây cánh rừng này! Ngươi, đi gọi độc công tử tới.”

“Tại sao còn không đuổi theo?” Đã mai phục đã lâu Vân Thanh Tuyền nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Thắng.

“Hưu ~~ binh bất yếm trá, cái Liệp Ưng đó quỷ kế đa đoan, không được khinh thường.”

“Ừ? Ngươi ngửi được mùi thơm chứ?”

“Mùi thơm? Thật giống như ~~ có một chút ~~ nhanh ngừng thở!” Tư Đồ Thắng cùng Vân Thanh Tuyền vội vàng phong bế mấy chỗ huyệt đạo trên thân thể.

“Ha ha... Tư Đồ tướng quân, ta khuyên các ngươi hay là thúc thủ chịu trói đi, nếu không Tây Quy của Độc công tử thật sẽ mang các ngươi cưỡi hạc tây du a.” Thanh âm của Liệp Ưng âm từ ngoài rừng truyền tới.

“Độc công tử?! Hắn lúc nào lại cũng trở thành tay sai của Nhị hoàng tử rồi!” Tư Đồ Thắng cười nhạt.

“Tư Đồ, về Tây Quy ta nghe Diệp bá bá nói qua, là một loại độc có thể truyền tán theo gió, rất dễ dàng bị người hút vào, lúc độc phát thống khổ như vạn kiến cắn tim vậy, là bí mật bất truyền của Miêu Cương Thiên tà giáo.” Vân Thanh Tuyền cau mày nói, “Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, xem ra chúng ta chỉ có thể phá vòng vây đi ra ngoài.”

“Ừ! Ngươi ~~” còn chưa chờ Tư Đồ Thắng mở miệng, Vân Thanh Tuyền liền nâng kiếm xông vào trước mặt Tư Đồ Thắng, trầm giọng nói câu: “Nhớ, ngươi đã đồng ý với ta cái gì!”

Kiếm khí bừng bừng, đem một mảnh màu xanh nhiễm thành huyết sắc, hai người như ác quỷ vậy chém ra một cái địa ngục đường máu đi thông nhân gian.

“Khụ khụ ~ ngươi ~ vẫn khỏe chứ?” Tư Đồ Thắng nói.

“Không... sao!” Vân Thanh Tuyền đã là nửa người huyết sắc, Không biết là của kẻ địch hay là của y nữa.

“Chạy về hướng đầu gió!”

“Được.”

Truy binh sau lưng càng ngày càng nhiều, Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên móc từ trong ngực một cái hộp gỗ tử đàn xoay người về phía sau, Tư Đồ Thắng chỉ nghe sau lưng một mảnh kêu thảm thiết, lúc quay đầu đã thấy mười mấy cổ thi thể trên đất.

“Không nghĩ tới, Diệp lão đầu đem mạn thiên phi vũ dùng bảo vệ tánh mạng cũng cho ngươi.”

“Đáng tiếc... Chỉ có thể dùng một lần... Ách...”

“Thanh Tuyền!” Tư Đồ Thắng vội vàng đỡ y, đề mạnh chân khí, triển khai khinh công, chạy đến trong một thạch động núp vào.

“Thật tốt... Lại nghe đến ngươi kêu tên ta... Ách... Thích nhất ngươi kêu như vậy ta...” Vân Thanh Tuyền yếu ớt tựa vào trên người Tư Đồ Thắng.

“Nếu ngươi thích, sau này ta cũng gọi ngươi như vậy.” Tư Đồ Thắng cảm thấy một trận đau đớn kim châm muối xát, biết là mới vừa cưỡng ép vận công làm độc của Tây Quy lan truyền trong người, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm Vân Thanh Tuyền, tỉnh rụi nói.

“Bọn họ... Có thể đuổi theo hay không?” Vân Thanh Tuyền có chút bận tâm.

“Yên tâm, Liệp Ưng đa nghi, thấy những thi thể này, sẽ không khinh cử vọng động. Chúng ta tạm thời an toàn.” Tư Đồ Thắng vận công bảo vệ tim, nhưng đau đớn như khoan tim để cho đường đường chiến thần cũng không khỏi run rẩy, hắn sợ Vân Thanh Tuyền lo lắng, dứt khoát buông hắn tựa vào trên vách đá điều chỉnh nội tức.

“Tư Đồ... Tư Đồ... Ta... Cùng ngươi nói... Nói...” Thanh âm của Vân Thanh Tuyền càng ngày càng yếu ớt.

“Ngươi muốn nói gì?” Tư Đồ Thắng đem lỗ tai tiến tới nghĩ phải nghe rõ lời của y.