- Thiếu...thiếu gia...!
Chị Minh, người làm lâu năm trong dinh thự sững sờ cả người khi thấy người mà Khả Phong đang bế trên tay là ai.
Tất thẩy trên dưới bắt đầu nhìn nhau thắc mắc, đã năm năm rồi kể từ cái ngày bi kịch kia diễn ra, hôm nay, cô gái này đã trở lại, ngay trên vòng tay thiếu gia đáng kính của họ.
- Mau, gọi bác sỹ Thuỵ. Nhanh lên!
Khả Phong tức tốc bế Khiết Tâm đi thẳng lên phòng, đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên người.
Khiết Tâm mê mang tay chân múa lung tung, còn dẫm đạp luôn vào người anh không biết bao nhiêu lần.
- Chết tiệt! Cũng may không phải thuốc kí©ɧ ɖụ©....
Khả Phong giữ lấy tay cô, vén đi vài lọn tóc rối rũ rượi trước mặt. Cô bị đám người kia lén cho thuốc mê vào nước, nên làm thần trí bây giờ chẳng còn tỉnh táo, dù là nhận thức được mọi chuyện xung quanh, nhưng cả thân người hoàn toàn chẳng còn chút sức lực, mắt cũng khép đờ đẫn.
- Thiếu gia, bác sỹ Thuỵ không nghe điện thoại.
Chị Minh hối hả chạy vào, Khả Phong vuốt mặt thở hắc, phẫy tay một cái.
- Được rồi, không sao!
Rồi anh nhìn sang cô gái nhỏ trên giường, lắc đầu ngao ngán.
- Nếu không phải thuốc mê mà là thuốc kí©ɧ ɖụ©, thì anh chẳng tưởng tượng nổi bây giờ em sẽ trở nên như thế nào đây?
Nhìn lại quần áo của cô, vương đầy hơi men của đám đàn ông vừa rồi. Không khỏi bực dọc, anh đứng dậy mở tủ, lấy ra một chiếc sơmi trắng.
Ngồi xuống bên cạnh Khiết Tâm, nhướng mày nhìn cô, tặc lưỡi cất giọng.
- Có lẽ sẽ hơi rộng với em...nhưng thà như vậy còn hơn mặc bộ đồ này.
Dứt lời Khả Phong tháo lấy cặp kính đặt lên bàn, rồi bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo trên chiếc sơmi màu đen của Khiết Tâm.
Bất chợt nhìn thấy nơi bụng dưới, là vết sẹo nằm ngang mà cô có lần cố gắng che đậy, là vết mổ để lấy Tư Tư ra khỏi cơ thể cô khi nó chưa được tám tháng.
Ngón tay anh lướt nhẹ lên vết sẹo mờ nhạt, nơi tim thoáng thấy tê buốt, tâm trán nhăn lại đầy chua xót.
Ngẩng mặt cao lên một chút, hít thật sâu trấn tĩnh tâm tư đang bị dao động. Tiếp tục thay áo cho cô gái nhỏ.
Ấy vậy mà khi kéo cô ngồi dậy, tựa người cô ngã lên vai để cởi phăng tay áo, thì Khiết Tâm bắt đầu cựa quậy.
Cô câu cứng cổ của anh chẳng chịu buông, lại còn cười cười nói nói không ngừng.
- Khả Phong.... em yêu anh nhất...a~....
Anh khép mắt thở dài, cố gắng gỡ lấy người cô ra.
- Ừm...yêu lắm....
Chậm rãi mặc lên cho cô chiếc áo sơmi của mình, đặt cô nằm xuống giường, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô một lúc, rãnh môi chợt cười.
- Không phải hơi rộng, mà là quá rộng!
Hai tay bắt đầu cởi bỏ dây lưng, rồi khoá kéo quần jean nơi cô. Quần được tuột xuống một nửa, Khiết Tâm lại co chân vùng vẫy.
- Làm gì vậy?.....Ư....bỏ...ra...
Khả Phong vẫn chẳng để tâm, mặc nhiên cởi phăng quần jean của cô ném bừa xuống nền nhà.
Tay kéo kéo gấu áo sơmi phủ xuống thân dưới, đắp chăn bông lên ngang ngực.
Hạ mặt áp đặt lên môi đào một nụ hôn thật nhẹ, khoé mắt chợt nhíu lại.
- Áo vừa rộng vừa dài, không cần mặc thêm quần làm gì...
Khả Phong đứng dậy, cởi bỏ áo vest, rồi đến caravat. Bung lấy một vài cúc áo sơmi để lộ ra khoảng ngực săn chắc.
Chầm chậm đi vào toilet rửa mặt một lúc cho tỉnh táo đầu óc.
Chưa đầy năm phút trở ra, liền hoảng hốt khi thấy Khiết Tâm nằm chổng mông dưới nền nhà. Tay cứ quờ quạng lung tung khắp nơi, miệng không ngừng kêu gào như một con mèo nhỏ sắp xù lông.
- Em làm cái gì vậy?
Khả Phong chạy đến bế cô lên giường, Khiết Tâm được lúc ôm chằm lấy anh, lắc lư cựa quậy.
- Tìm Khả Phong.... A~, Khả Phong....mặt dày....ưʍ..
Nhìn cô mắt khép lờ đờ, môi nhỏ cong lên không ngừng lẩm bẩm, bộ dạng tức cười không chịu đuoc.
Anh còn đang thong thả ngắm nhìn cô, bất chợt hai tay cô vòng lên ghì lấy cổ anh mà kéo xuống.
Cánh môi ấm nóng nơi cô vụng về hôn lấy anh, chậm rãi dùng chiếc lưỡi đinh hương non nớt tách lấy đôi môi bạc lạnh nam nhân mà tiến vào.
Khả Phong khép mắt thở hắc, chống tay xuống nệm đáp trả nụ hôn ngây dại kia của cô.
Bàn tay bắt đầu di chuyển đặt lên eo nhỏ, lướt nhẹ da thịt nhẵn bóng sau lớp áo sơmi không dày cũng không mỏng.
Thân nhiệt bắt đầu nóng bức khó chịu, thần kinh một lúc hứng lấy một loạt cảm giác hoan ái tấn công kịch liệt.
Khiết Tâm bàn tay nhỏ nhắn bứt đi vài cúc áo còn lại tren người Khả Phong, lần mò bạo gan động chạm trực tiếp đến thân hình vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn.
Cả đầu óc anh bị quấy nhiễu đến cùng cực, khi mà ngón tay ấm ấm thon dài của cô cứ lần lượt ve vãn cơ thể anh không ngừng.
Anh luyến tiếc rời khỏi cánh môi mật ngọt, đanh mặt nhìn cô.
- Em đang câu dẫn anh đây sao?
Khiết Tâm phì cười ngáo ngơ, một tay vả nhẹ vào bên mặt của anh "Bộp bộp".
- A ~ mặt dày....
Khả Phong lãnh đạm, hất mày cao ngạo gỡ bàn tay phạm thượng kia xuống.
- Có cần anh cảnh báo với em là....dồn nén tận năm năm mà giải toả trong một đêm thì nó sẽ ra sao không Tâm Nhi?
- Ưʍ...Phong... a ~ mặt dày nè....
Khiết Tâm vẫn cười, ngây ngô nói tới trong cơn mê sảng không tỉnh táo. Vậy mà nhìn cô bây giờ, sắc diện vẫn đủ khiến người khác mê muội với hàng mi dài cong vυ't, hai cánh môi căng mướt lúc nào cũng chần chừ hé mở chẳng khác nào gọi mời người khác đến thưởng thức.
Mùi hương đượm trên da thịt trơn nhẵn, trắng ngần xộc vào khứu giác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào du͙© vọиɠ nổi lên cuồn cuộn.
Hai mắt Khả Phong như tối lại vài phần, hàng lông mày nhăn nhó, khuôn ngực rắn rỏi kịch liệt phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Đến nước này rồi, anh có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa.
Khả Phong nâng người, cởi phăng áo sơmi ném sang một bên, tham lam ăn trọn hương vị ngọt ngào từ cánh môi đỏ chót.
Đầu lưỡi tiến công, càn quét mọi khoảng trống trong khoang miệng cô gái nhỏ. Hút cạn dưỡng khí, nuốt trọn mật hoa khiến cô thở hồng hộc.
Bàn tay thuần thục, nhanh chóng lột bỏ những gì vướng víu trên thân ngọc nhỏ bé.
Các ngón tay nam nhân thoả thích trượt dài trên làn da trơn tru, ấm nóng. Xoa nắn tấm lưng cong nuột nà rồi đi lên tháo bỏ chốt áo ngực chướng mắt.
Bàn tay tham lam áp đặt, xoa nắn một bên trái đào căng tròn, Khả Phong lén quan sát thân ngọc đẫy đà, hút mắt.
Dường như sau hai lần mang thai, càng lúc cơ thể cô càng thêm phần gợi cảm. Chẳng hề bị hao mòn, ngược lại còn thêm nở nang hơn, quyễn rũ hơn.
Lòng bàn tay cảm nhận nơi ngực đang phập phồng của cô gái nhỏ, buông bỏ cánh môi anh đào, đầu lưỡi ẩm ướt hôn lấy vành tai mẫn cảm của cô, thi thoảng lại gậm nhấm khiến chúng đỏ ửng trông thích mắt vô cùng.
Khiết Tâm cong lưng, cựa quậy theo từng cử điệu động chạm của anh. Cửa miệng nhỏ nhắn không ngừng hé ra rên rĩ từng thanh âm đáng yêu lại đầy tà mị.
Đôi môi nóng rực chẳng khác gì một cục than hồng đang cháy, chạm đến đâu cô chỉ kịp thấy nơi đó như muốn bốc cháy dữ dội.
Thoáng chốc đôi môi ấy rơi xuống cần cổ trắng mịn, từ tốn hôn lấy rồi mυ'ŧ chặt, lưu lại nơi cổ hàng tá dấu vết ái muội đỏ chót.
Lả lướt tìm đến nơi xương quai xanh tinh tế gần đó, chậm rãi liếʍ láp, rồi lại cắn nhẹ. Khiến cô gái nhỏ chẳng chịu được mà nhăn mặt, rên la.
- A ~... nhột...nhột lắm....ưʍ...
Rãnh môi bạc lạnh của anh chợt cười, rồi được nước lấn tới, hạt đào nhỏ bị đôi môi nam nhân ăn trọn chẳng chừa một lối hở nào.
Đầu lưỡi ra sức quấn chặt hạt đào hồng phấn, bàn tay thuận tiện lần mò xuống nơi bụng phẳng lì, trượt dần vào nơi trung tâm bên dưới.
Đám cỏ non thưa thớt lấp ló ẩn hiện sau lớp qυầи ɭóŧ vải ren màu đen, nhìn lại càng thêm hấp dẫn bội phần.
Một ngón tay ấn nhẹ lên hạt châu nhỏ, dùng lực xoay nhẹ một cái liền làm thân ngọc run lên từng hồi.
- Ưʍ.... không chịu.... A~...
Khiết Tâm vặn người khép chặt hai chân, kẹp lấy bàn tay nam nhân ở giữa không thể cử động.
Khả Phong ngưng ăn lấy hạt đào bên trên, ngẩng mặt đưa nhãn dục tăm tối nhìn cô, thần kinh lại một lúc căng ra vì du͙© vọиɠ trướng đến bí bách.
Thanh âm thâm trầm, có phần khàn lại vì cổ họng cũng dần trở nên khô khốc.
- Đến bây giờ....em không chịu cũng phải chịu...
Sau câu nói ấy, một tay anh giật mạnh mảnh vải nhỏ xíu còn lại trên thân ngọc nóng bừng.
Một chân chen ngang, kiềm hãm thật chặt tách đôi chân thẳng tấp nuột nà ra xa.
Hạ mặt áp môi tiếp tục phủ lấy cánh môi của cô, bất giác cô ưỡn ngực, tay cấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh khi cảm nhận nơi tâm hoa bị tiến công bởi hai ngón tay thon dài.
Chậm rãi ra rồi vào, đôi lúc lại dùng sức ấn mạnh, đẩy lấy ngón tay chạm sâu tận trong hoa huy*t, lên xuống không ngừng.
- A ~... đừng..... khó chịu.... khó..chịu lắm...ư~...
Khiết Tâm uốn éo cơ thể đang bị kiềm chặt, thân thể ửng hồng hệt như con tôm luộc mới bốc vỏ.
Khả Phong rút ngón tay, đưa ngang tầm mắt. Khoé môi lạnh lùng nhếch lên đầy thích thú.
- Vẫn nhạy cảm như vậy, chỉ có thế đã ướt đến cỡ này!
Âm sắc da^ʍ mị vang vọng bên tai, Khiết Tâm bây giờ cả đầu óc càng lúc càng thêm mơ hồ vô định. Cửa miệng không thể khép lại khi cứ phải thở dốc từng cơn.
Khả Phong nâng cao người, đưa tay cởi nốt chiếc quần còn lại trên người.
Hạ thân sau bao nhiêu năm bị giam lỏng phút chốc vương cao hùng dũng, dục long bị dồn ép bức bách căng trướng đến nhức nhói.
Tách lấy hai chân ngọc thon thả, chen ngay thân thể cường tráng vào giữa.
Hạ người áp sát phủ lấy môi Khiết Tâm, một lần nữa đem nụ hôn sâu hút mà đặt lên cánh môi mật ngọt.
Hai tay nâng lấy đầu gối của cô đẩy cao hướng lên trên một chút, dục lòng căng phồng từ tốn tách lấy cánh hoa thịt đang khép hờ, chậm rãi ấn vào thật nhẹ.
Khiết Tâm mười ngón tay cấu lấy tấm lưng anh đến hằn lên từng dấu, cả bàn chân cũng co quắp lại, nơi bụng nhỏ cảm nhận thứ ấm nóng đang từng chút, từng chút xâm nhập vào bên trong.
Thoáng chốc Khả Phong đem cự vật to lớn nóng hổi lấp đầy nơi hang thịt ẩm ướt.
Cảm nhận sự bao bọc, chật chội mà nó mang lại, anh khép mắt thở hắc một cái rồi bắt đầu luận động.
Tốc độ tăng dần theo cấp số nhân, khi mà kɧoáı ©ảʍ mỗi lúc mỗi dâng cao, bức đến thần kinh nơi anh sắp vỡ tung.
Hạ thân ra sức cắm chặt vào huyệt nhỏ đầy nước không một khe hở, đem bao nhiêu bức bách thời gian qua giải toả lên thân ngọc tuyệt mỹ.
- Ưm ~... Ha.... chậm...chậm thôi...a~...
Khiết Tâm bị anh đâm sâu đến ngốc đầu dậy rên la, mười ngón tay hết cấu chặt rồi cào lấy lưng và cánh tay anh đến xây xước.
Bụng nhỏ mỗi lúc mỗi căng cứng, khi bị dục long lấp đầy ra sức rút ra cắm vào không ngừng nghĩ.
Khả Phong hai tay chống xuống nệm, ăn lấy vị ngọt nơi môi mềm căng mọng.
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ chạy dài trong thân người, xộc thẳng lên đại não làm bùng nổ mọi giác quan nơi anh.
Anh đem dục long cắm vào chặt hơn, rồi ra sức chạy nước rút thật mãnh liệt.
Đem bao nhiêu du͙© vọиɠ cuộn trào như sóng tiến công, thâm nhập đến nơi sâu nhất của hoa tâm co thắt dữ dội.
Cảm thụ sự chật hẹp bên trong cô, tận hưởng nơi sâu hút ẩm ướt rút cạn cả thần hồn.
Khiết Tâm cong lưng, mắt ngọc đờ đẫn hé mở, hàng mi rung động từng cơn nhấp nháy.
Cổ họng khô cạn cả nước bọt, thở hồng hộc theo từng cú đâm mạnh mẽ của nam nhân ngự trên.
Hoa tâm bị dồn nén đến bí bách, không thể hứng chịu thêm sự xâm chiếm điên cuồng như bạo vũ, đành rướng người, ưỡn ngực điên cuồng lắc đầu.
Một lần cực khoái đập mạnh vào thần kinh nơi cô, khiến tâm trí dường như cũng xao lãng đến cùng cực.
Thân ngọc mềm nhũn như nước, khép mi mắt thở hối hả, cặp đào tròn trịa
lên xuống không ngừng.
Khả Phong cũng chẳng khác gì cô, khi mà dục long vẫn còn đang căng cứng được ẩn sâu bên trong hang thịt.
Hết bị quấn chặt rồi thắt lấy làm anh cũng nhắm mắt thở dốc từng hồi.
Ánh đèn trong phòng rũ xuống tấm lưng tráng kiện, phản chiếu óng ánh qua từng lớp mồ hôi lắng đọng trên cơ thể nam nhân.
Cuốn hút lẫn mê đắm không thể tả xiết.
Bàn tay ve vãn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Khiết Tâm, nhìn cô bây giờ khiến anh lại không thể ngăn nổi lửa du͙© vọиɠ đang bốc cháy ngùn ngụt.
Anh kéo cô ngồi dậy, bế cô mang vào toilet, Khiết Tâm mơ màng, hồn phách đều đã bị anh đâm đến bay đi mất.
Chỉ phản xạ ôm chặt lấy cổ anh, hai mắt vẫn khép chặt chẳng thể hình dung được gì.
Chân đưa lên đạp lấy cửa, đem cô đặt lên cạnh bồn tắm to lớn, một tay lùa hết mọi thứ từ nến thơm cho đến sữa tắm xuống nền gạch.
Tì lưng cô dựa vào tường, nắm lấy đầu gối tách rộng hai chân, rồi không hề báo trước, một lúc đem dục long căng trướng một nhát cắm sâu, lấp đầy nơi hang thịt vẫn còn ướt đẫm.
- Ưʍ... A~...
Khiết Tâm vốn đang khép chặt mắt, thình lình bị đâm một cái, hang thịt bị nông ra đến căng phồng liền giật mình kêu lên. Tay đánh mạnh vào l*иg ngực nam nhân đến đỏ ửng.
Khả Phong giữ lấy hai tay cô khoá cao lên đầu, một tay gắt gao siết chặt eo nhỏ, kịch liệt va chạm ra vào mạnh mẽ.
Anh điên cuồng đem cự vật căng phồng to dài bao phen xoáy sâu khuấy động bên trong hang thịt cực phẩm.
Từng âm thanh da thịt va vào nhau, tiếng rên rĩ trong cổ họng của cô gái nhỏ khi vừa bị hôn vừa bị cắm sâu đến căng trướng vang đầy không gian nơi phòng tắm.
Bầu không khí nóng bức nặng nề dục khí bao trùm lên hai thân thể đang ra sức dính chặt nhau không buông.
Khiết Tâm toàn thân đầy rẫy dấu tay lẫn dấu răng, dấu hôn của Khả Phong để lại, cơ thể nhỏ bé bị anh cắm sâu tức tối, thần hồn bị xuân triều bức đến cạn kiệt không biết bao nhiêu lần.
Anh vẫn cắm lấy cô, kịch liệt, hung hãn chẳng có gì gọi là vơi sức. Nhiều lần suýt tưởng cô không thể chịu nổi sự xâm nhập cuồng dại như bạo vũ nơi anh mà chỉ muốn lăn ra ngất cho xong.
Nhưng đối với một nam nhân sinh lý và nhu cầu mãnh liệt như Khả Phong, thì sự dồn nén, chịu đựng suốt năm năm trời chỉ được giải toả trong một đêm thế này không thể nào là đủ.
————————
Cung Phi hết giờ ra khỏi công ty, hắn kiếm một quán rượu vào đó ngồi uống một mình.
Tâm can rối tung chẳng hình dung nổi thứ gì đang diễn ra trong đầu óc. Hắn không dám nhấc máy gọi cho Triệu Bân, vì lúc nào cũng nghĩ có lẽ cô đang vui vẻ bên cạnh Mặc Uy Vỹ.
Điều đó cũng đúng, khi mà suốt năm năm qua, từ lúc cô đem tình cảm đặt trọn nơi hắn. Hắn đã có lần nào để tâm đến cô hay chưa?
Hắn chỉ làm cô tổn thương, làm khoé mắt cô toàn lắng đọng lệ sầu, đến cả má phấn cũng bị hoen ố không biết bao nhiêu lần.
Nốc cạn ly rượu trên tay, bỗng chốc điện thoại rung lên nhưng rồi tắt máy.
Cung Phi nhíu mày, cầm lấy điện thoại, rồi thoáng căng mắt khi thấy người gọi nhỡ vừa rồi là Triệu Bân.
Một đợt xúc cảm mãnh liệt đập vào l*иg ngực, bức bách hơi thở cũng trở nên khó khăn vài phần.
[...]
- Chết...chết tiệt...tại sao lại ấn nhầm số vậy nè...
Triệu Bân tay cầm điện thoại đứng trước cổng trường, dẫm chân nhảy cẫng không yên khi lỡ tay bấm nhầm gọi vào số của Cung Phi.
Cô đã lật đật tắt máy ngay, không biết có kịp lúc hay không.
Thần kinh đang rối loạn cả lên thì bất chợt điện thoại rung lên liên hồi. Cô toát mồ hôi khi thấy người gọi đến là ai.
Nhẹ nhàng bắt máy, lí nhí trả lời.
- A...Alo!
Bên kia đầu dây, giọng Cung Phi có phần khan khác.
- Cô...gọi tôi có chuyện gì?
Triệu Bân khép mắt nhăn nhó mà thở dài, chẳng lẽ lại nói là nhầm số.
Cô còn chưa biết trả lời thế nào, thì Mặc Uy Vỹ từ đâu xuất hiện, còn hét to dõng dạc gọi lấy tên cô bằng hai tiếng "Bân Bân" quen thuộc.
Cung Phi hai mắt căng ra, l*иg ngực phập phồng căng trướng vì tức tối.
- Cô..đang ở đó với Mặc Uy Vỹ?
- À...anh ấy mới tới....
Triệu Bân ấp úng, rồi cô ngạc nhiên sững người khi vô tình nghe thấy một tiếng thở dài đầy não lòng phía bên kia đầu dây.
Nơi tim cô thoáng nứt ra một vết, không to, không sâu nhưng cũng đủ tê buốt.
Cung Phi vuốt mặt mệt mỏi, cố gằn giọng.
- Vậy không phiền cô... Bye!
Nói rồi hắn lạnh lùng cúp máy, chiếc điện thoại bị bàn tay siết chặt đến muốn gãy đôi.
Nốc cạn liên tiếp hai ly rượu, men cay nồng trôi xuống cổ họng, chất cồn nhanh chóng ngấm vào vết nứt nơi tim, làm dấy lên cảm giác đau buốt đến tận cùng.
Hắn gục mặt, cả thân người run lên từng cơn vì cố kiềm nén xúc cảm đau thương nơi l*иg ngực.
Triệu Bân ngẫn ngơ, tiếng "tít tít" bên kia đã vang lên tự khi nào vậy mà cô vẫn còn áp điện thoại trên tai không buông xuống.
Nơi tâm mi khẽ dao động, rồi nhanh chóng thấm ướt. Cô mím môi, chớp chớp mắt làm tan dịu đi nơi khoé mi nóng rát. Rốt cuộc, Cung Phi hắn đang nghĩ gì trong đầu.
- Bân Bân, đi ăn với anh một chút.
Mặc Uy Vỹ khoác vai, tay còn lại xoa xoa đầu tóc cô. Triệu Bân cười gượng, thúc tay vào bụng anh ta một cái.
Sau một hồi ăn uống no nê, Triệu Bân cùng với Mặc Uy Vỹ ra ngồi nơi bờ kè quen thuộc của thành phố.
Lặng người ngồi đó ngắm nhìn mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn vì từng cơn gió lướt. Nhưng đổi lại là cõi lòng cô lại cuộn sóng dữ dội như biển động.
Mặc Uy Vỹ khoác áo lên người cô, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Sao thế kia? Hôm nay có tâm sự à?
- Đâu có!
Triệu Bân xua tay trước mặt, khoé môi cố gắng cong nhẹ tạo nụ cười gượng ép.
Mặc Uy Vỹ nghiêng người nghiêm mặt nhìn cô đăm đăm trong một lúc, khiến cô thoáng chốc dù đã quen thân bao lâu cũng phải thấy ngượng.
Đành nhìn sang nơi khác lãng tránh, nhưng chợt khuôn cằm bị một tay nam nhân giữ lại, níu kéo quay về mặt đối mặt.
- Vỹ sư huynh.....
Triệu Bân hai mắt tròn xoe chớp chớp, quen biết Mặc Uy Vỹ đã bao lâu nay, có khi nào anh ta lại đùa giỡn quá trớn thế này.
Mặc Uy Vỹ nhíu nhẹ hàng lông mày, khí sắc lãnh đạm tồn đọng trên ngũ quan ấm áp lạ lùng vô cùng.
- Em....thích anh ta...đúng không?
Câu hỏi bất ngờ của Mặc Uy Vỹ đột ngột làm Triệu Bân giật mình, cánh mũi nhỏ nở ra vì phải hít lấy không khí với tốc độ nhanh dần.
Cánh môi mím lại, rồi nhã ra một từ.
- Không!
- Nói dối!
Mặc Uy Vỹ đáp lời ngay lập tức, nơi đáy mắt anh ta dường như tối đi rất nhiều. Không còn là ánh nhìn ấm áp quen thuộc ngày nào mà Triệu Bân đã thấy.
Cô hất khuôn cằm mình ra khỏi bàn tay anh ta, xoay mặt nhìn xa xăm.
- Hôm nay anh toàn nói những lời kỳ lạ.... Em không thích đùa như vậy đâu....Anh...
Câu nói chưa kịp xong, liền phải ngưng lại khi lại bị một lực kéo mạnh cả đầu quay qua một phía.
Mặc Uy Vỹ nghiêm túc đến lạnh người, tâm trán cũng cau lại. Thanh âm như thấp xuống vài phần.
- Anh không đùa..... Không hề!
Triệu Bân sững người, cảm tưởng nơi tim bị một lực vô hình bóp nghẹn
, không tài nào thở được.
Bất giác cô chợt nhận ra khuôn mặt nam nhân phía trước đang dần dần tiến sát lại.
Mỗi lúc mỗi gần hơn, cô lấy tay đẩy lấy l*иg ngực Mặc Uy Vỹ ra xa, cố né tránh dù đang bị một tay anh giữ chặt sau đầu.
Khi cự ly đã ở mức cận kề, cánh môi suýt chút là chạm vào nhau thì Mặc Uy Vỹ chỉ kịp nhìn thấy nơi má phấn vương lấy một dòng nước trong suốt.
Anh dừng lại, khép chặt tâm mi cau có đầy thống thiết. Thanh âm nghẹn ngào, chua xót thì thầm sát với khuôn mặt cô gái nhỏ.
- Em thích anh ta đến vậy....còn nói là không!
Mặc Uy Vỹ buông cô ra, lặng người ngồi đưa mắt nhìn vô định vào khoảng không trước mặt.
Nơi khoé môi chợt cười, vậy mà ánh mắt vẫn hằn rõ sự đau thương.
- Xem ra....Cung Phi..anh ta nói đúng. Em bây giờ, không còn là Bân Bân của anh nữa!
Mặc Uy Vỹ gượng cười thở dài, rồi quay sang Triệu Bân, cười với cô một cái, tay đưa lên xoa xoa đầu cô thật nhẹ.
- Bân Bân trưởng thành quá nhiều, anh...không giữ được em nữa rồi!
Nét mặt này của Mặc Uy Vỹ, câu nói này của anh ta dù Triệu Bân không hề có chút rung động nhưng cũng đủ để cô phải đau lòng.
Cô đau cho tình cảm của anh, đã đặt không đúng người, không đúng chỗ. Nơi tim này của cô, hoàn toàn bị hình bóng của Cung Phi làm cho chật chội suốt bao nhiêu năm qua, hoàn toàn không còn một khoảng trống dù chỉ là một chút.