“Hoàng đế giá lâm, Hoàng hậu giá lâm!” Tiếng nói sang sảng gây chú ý vô cùng, kéo đi mọi ánh mắt vẫn đang dán trên người Đông Thục phi.
Tất cả mọi người cùng đứng lên, nam thì khom lưng, nữ thì nhún gối. Đông Thục Lan thầm cảm thấy bản thân may mắn vì không phải quỳ gối chào hỏi, nếu không, mặc một thân váy áo này hành lễ thì chắc hẳn sẽ có chút khó khăn.
Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp Thị trước khi ngồi xuống ghế liền nói: “Miễn”.
“Tạ Hoàng thượng”.
“…”
Mọi người trái đợi phải đợi mà mãi vẫn chưa nghe được chữ “ngồi” cuối cùng, vậy nên ai nấy cũng chỉ biết đứng tiếp. Một vài người nhẫn nại không có, sau khi chờ một lát liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên liếc trộm thánh nhan. Gì vậy?! Hoàng thượng đang ngẩn người sao?! Sau khi nhìn theo tầm mắt ngây ngây ấy người ta liền hiểu ra: Thục phi nương nương lúc đứng lên còn xinh đẹp hơn lúc ngồi hàng trăm lần. Hoàng thượng dù sao cũng là nam nhân thôi.
So với sự kinh ngạc của Tứ Tứ thì Hoàng hậu lại bình tâm nhanh hơn. Quả nhiên nha đầu lười Thục Lan này bình thường là không chịu đầu tư chứ không phải là thiếu y phục. Nếu nàng chăm chú làm đẹp thì không biết chừng còn nổi bật hơn cả “song diễm” Tề phi Niên thị hồi trước. Hoàng hậu khẽ quay đầu sang bên, sau khi thấy bộ dạng của Hoàng thượng thì khẽ kìm nén chút bất lực trong người: “Mọi người ngồi xuống cả đi”.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương”.
Tiếng trả lời đồng thanh đánh thức Dận Chân, hắn hổ thẹn nhìn qua Hoàng hậu rồi ngồi xuống long ỷ.
“Hôm nay là ngày chúc thọ Hoàng thượng, khắp chốn mừng vui. Ngồi tại đây hôm nay phần nhiều đều là người nhà, vì thế mọi người không cần quá câu nệ. Nô tì đây trước hết xin chúc Hoàng thượng phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn”. Ô Lạt Na Lạp Thị là người đầu tiên mời rượu Hoàng thượng.
“Chúc Hoàng thượng phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn”. Tất cả mọi người đều đồng thanh rồi cùng nâng chén.
Ung Chính giơ ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Rượu quá ba tuần, không khí liền thoải mái hơn nhiều.
“Y phục của phu nhân đây nhìn thật đẹp. Nếu phu nhân không phiền thì ta mạn phép hỏi cách may nó được chứ? Ta cũng muốn may một bộ tương tự (tiếng Anh)”.
“Dĩ nhiên là không phiền rồi (tiếng Anh)”.
“Tốt quá! Khi về nước ta mặc nó đến tiệc rượu nhất định sẽ làm tất cả mọi người phải kinh ngạc. Đến cả nơi thời thượng nhất như Paris còn chưa có kiểu dáng váy như thế này đâu”. Đặc sứ phu nhân hai mắt sáng lên. “Có điều ta cũng có một góp ý nho nhỏ, phu nhân nhất định đừng để bụng. Nếu bỏ đi cái áo khoác nhỏ bên ngoài để thay thế bằng kiểu dáng hở vai thì không chừng hiệu quả còn tăng thêm nữa (tiếng Anh)”.
“Phu nhân thật tinh ý. Bộ váy này đúng ra là lộ vai và bó ngực. Có điều văn hóa khác biệt, ở Đại Thanh chúng ta, ngoại trừ phu quân mình thì nữ nhân không được để lộ da thịt cho người ngoài thấy, nếu không sẽ phải chịu chê cười, bị coi là thiếu đứng đắn”. Đông Thục Lan nhún vai: “Vậy nên ta mới khoác thêm áo (tiếng Anh)”.
Đặc sứ phu nhân mắt lại phát sáng hơn nữa, nói tiếp: “Ta hiểu, ta hiểu (tiếng Anh)”. Ánh mắt nóng bỏng thì dán chặt vào ngực Thục Lan, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp áo khoác chướng mắt để xem bên trong có giống với những gì nàng tưởng tượng không. “Phu nhân tham gia dạ tiệc tối nay chứ (tiếng Anh)?”
“Tất cả nữ nhân trong hậu cung đều không được tham gia quốc yến (tiếng Anh)”.
“Những nữ nhân trong hậu cung (tiếng Anh)?!” Đặc sứ phu nhân vô cùng sửng sốt, ánh mắt thoáng chốc liền thay đổi.
Thục Lan liếc qua vị đặc sứ phu nhân một cái liền đoán được nàng ấy đang nghĩ gì: “Ở phương Đông, Hoàng đế có thể danh chính ngôn thuận lấy nhiều hơn một vợ, ta là một trong số đó, không phải là tình nhân (tiếng Anh).”
Hơi chút bất ngờ trước sự thẳng thắn của Thục Lan, thế nhưng đặc sứ phu nhân cũng rất muốn kết giao với một người bạn như vậy.
Bên này nói chuyện vui vẻ, nhưng ở bên kia, Ung Chính sau khi quét mắt nhìn qua mọi người thì cảm thấy hơi khó chịu, trong buổi tiệc, bất luận là nam hay nữ, vô tình hay cố ý, đều thỉnh thoảng quay sang nhìn trộm Thục Lan một cái.
“Mới chỉ biết chuyện Thục Lan muội muội thích ăn cá, không ngờ là nàng ấy ăn xong còn tận dụng được tinh túy của nó”. Ô Lạt Na Lạp Thị nói, nhìn hai người bên kia đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“Ừm”. Dận Chân đương nhiên không nghe vào tai, vị đặc sứ phu nhân kia thật cổ quái, nàng ta cứ nhìn vào ngực của Thục Lan, đúng là…làm càn! Đây không phải là ánh mắt của nam nhân khi ngắm nữ nhân sao?! Xem ra phải cho người cảnh giác hơn một chút, không được để cho hai người kia ở quá gần nhau! Ung Chính bắt đầu có chút hối hận, là tại hắn suy nghĩ không chu đáo mới mời vị phu nhân ngoại quốc này tham gia ngọ yến.
“Còn không phải sao”. Tề phi Lý thị nhìn mà không khỏi có phần đố kỵ: “Chỉnh trang một chút liền biến thành cá chép bạc thành tinh”.
Chữ “cá chép bạc” của Lý thị vừa rời miệng liền khiến cho những người ngồi xung quanh phải cười khúc khích.
“Không biết thợ may là ai, người có tài như vậy mà chưa nghe nói qua bao giờ, chút nữa ta phải hỏi Long Thượng (tổng quản phủ Nội vụ) xem có phải ông ta chèn ép làm mai một người tài không”. Hoằng Trú vừa nói xong, Bảo Thân Vương cùng mấy vị nương nương ngồi gần lập tức nhìn sang, làm cho cái cổ đang duỗi dài ra của hắn sợ quá phải rụt trở về.
Hai huynh đệ là Trang Thân Vương Doãn Lộc cùng Quả Quận Vương Doãn Lễ cũng ở một bên nói thầm với nhau.
“Thập Lục ca, huynh thử nói xem nếu đám người như Phương Đình nhìn thấy y phục của Thục phi nương nương hôm nay thì sẽ ra sao…có đến nỗi nội thương thổ huyết không?” Doãn Lễ vẻ mặt dạt dào hứng thú.
“Tứ ca nỡ làm vậy sao?” Doãn Lộc lắc ly rượu trong tay.
Cái này đương nhiên không phải hỏi, điều “không nỡ” ở đây không phải là cái mạng nhỏ của lão yêu ngàn năm Phương Đình, mà là việc để Đông Thục phi mặc bộ váy này ra ngoài khiến nam nhân nhìn chảy nước miếng.
Đang nói, đặc sứ phu nhân bỗng đứng dậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người: “Thưa Hoàng đế bệ hạ của Đại Thanh quốc”. Mặc dù giọng nàng rất trúc trắc, nhưng cũng đủ rõ ràng để mọi người hiểu được, xem ra vị phu nhân này cũng phải hao tổn không ít tâm huyết. Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi. Ngay câu sau, nàng lại quay về nói tiếng Anh: “Ngài có thể chấp thuận cho vị phu nhân ngồi cạnh ta tham gia tiệc tối chứ (tiếng Anh)?”
Thục Lan ngồi cạnh nghe xong không nhịn được phải trợn tròn mắt, đúng là…cố đấm ăn xôi mà. Thấy tất cả mọi người đều hướng tầm mắt về phía nàng, Đông Thục Lan đành ăn ngay nói thật: “Đặc sứ phu nhân hi vọng nô tì có thể tham gia dạ tiệc”.
Tất cả nam nhân có mặt, trừ Hoàng thượng ra, ai nấy mắt đều sáng lên. Hỏi rất hay, quá đúng ý quần chúng.
Thấy vẻ mặt Ung Chính có chút âm trầm, Đông Thục Lan liền nói thêm vào: “Nô tì đã giải thích với phu nhân rằng hậu cung không nên lộ diện, có điều phu nhân vẫn muốn được nghe đích thân Thánh thượng nói ra”.
“Thưa Thục phi nương nương, tuy nói vậy là đúng, nhưng theo vi thần, cũng bởi vì nương nương biết tiếng nước ngoài, mà phu nhân đây thì khó có thể tìm được bạn để nói chuyện cùng,
vậy nên phu nhân có thỉnh cầu như vậy cũng không thể coi là quá phận! Xin Hoàng thượng châm chước”. Quả Quận Vương đứng dậy, cố gắng vì lợi ích của nhóm nam nhân. Mặc dù cá chép bạc lần này quá hiếm quý, chỉ thích hợp để Hoàng thượng ngồi ăn một mình, nhưng người khác cũng muốn được nhìn cho đã mắt, chỉ ngắm mà không ăn, yêu cầu này chắc cũng không quá phận chứ?
“Về lễ không hợp”. Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị một câu dập tắt hi vọng. Nếu mục đích của nàng đã đạt được thì không nên tạo ra nhiều thị phi, khiến cho Hoàng thượng mất hứng làm gì. Đồng thời nàng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Quả Quận Vương, ngày hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của Hoàng thượng, không nên vì mấy chuyện thế này mà làm cho Hoàng thượng mất hứng, cái gì cũng phải có chừng có mực.
Dạ tiệc đêm đó Ung Chính từ đầu đến cuối đều không tập trung, những người có tham dự gia yến hồi trưa nhìn vào đều âm thầm bật cười, xem ra Hoàng thượng đang nhớ nhung đồ ăn khuya – cá chép bạc của ngài.
Đáng tiếc cá chép bạc lại không nhớ nhung Hoàng thượng như Hoàng thượng nhớ nhung nàng. Mặc dù Dận Chân đã đặc biệt cho thái giám tổng quản truyền chỉ nói rằng buổi tối sẽ tới tẩm cung của Thục phi, hơn nữa còn nói rõ là muốn nàng mặc bộ váy “cá chép” kia để hậu giá(*), nhưng khi đồng hồ sinh học vừa điểm báo giờ đi ngủ, Thục Lan liền ngáp ngắn ngáp dài, chẳng bao lâu sau đã gục luôn trên ghế nằm. Đông Mai sợ nương nương bị lạnh còn cố ý đắp thêm một tầng chăn.
(*) chờ vua
Vậy nên lúc nửa đêm khi Dận Chân đến tẩm cung Thục phi, tinh thần Thục Lan cũng không đến nỗi tệ (cũng là nhờ cảm giác vừa được ngủ).
“Hoàng thượng cát tường”. Hình ảnh Thục Lan không mặc thêm áo khoác dưới ánh nến càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Tứ Tứ.
Không đợi Hoàng thượng ra lệnh, tất cả cung nữ thái giám đều tự động rút khỏi “hiện trường”.
Dận Chân tiến đến, ngón tay khẽ lướt sau tấm lưng trần của Thục Lan, răng cắn cắn đầu vai của nàng: “Nàng đúng là yêu tinh cá”.
“Hoàng thượng, hai tháng nữa là tân niên, niên niên hữu dư(*) (ngư), như vậy chẳng tốt sao?” Đông Thục Lan nâng cằm. (sinh nhật Ung Chính theo âm lịch là 30 tháng 10, dương lịch là 13 tháng 12)
(*) tranh một đôi cá chép, tức là năm nào cũng nhiều tài lộc.
“Tốt”. Dận Chân dục hỏa đang tăng chỉ muốn nhanh nhanh lột bỏ lớp da cá. Lớp da này có vẻ rất mỏng, ngón tay của hắn thậm chí có thể cảm nhận làn da man mát của nữ nhân trước mắt.
Chẳng qua lớp da cá này khó lột bỏ hơn so với tưởng tưởng của hắn nhiều. Dận Chân ra sức kéo, vải vóc vẫn không mảy may tổn hại, hắn lại mạnh tay hơn, lớp vải vẫn nguyên si ở đó. Dận Chân chợt hiểu ra, hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên bắt gặp hình ảnh mắt Thục Lan vụt sáng lên tinh quái, vải này được làm từ ngân tuyến, bền hơn vải thường nhiều lần, đâu phải cứ kéo là rách.
“Sau lưng có móc chìm”. Có điều để móc không dễ dàng tuột ra, đầu móc còn được thiết kế cong vào trong một chút. Vậy nên những móc này cài không dễ, nhưng để tháo ra còn khó hơn mấy lần. Hơn nữa để bên ngoài váy không bị nhăn, đằng sau còn có đến hai, ba chục cái móc nhỏ!
Dù nàng không biết thế nào là nhìn tình tứ hay làm nũng nam nhân, nhưng nữ nhân nào đó ít nhiều cũng từng sống ở thế kỉ hai mươi mốt, biết phải làm thế nào để nam nhân nhìn được, nhưng không ăn được, sờ được nhưng muốn làm đến cùng lại không được.
Đây chính là tình thú.
Thế nhưng, thực tế chứng minh là khảo nghiệm tính nhẫn nại của nam nhân khi họ đang bị dục hỏa đốt người là không ổn. Hơn nữa, một vài mánh khóe của ba trăm năm sau chưa chắc đã áp dụng được khi quay trở về ba trăm năm trước. Chỉ thấy Dận Chân từ trong giày rút ra một thanh chủy thủ, rạch một đường, tay lại dùng chút lực, cả bộ váy đuôi cá liền hóa thành vải vụn. Sau khi nhìn thấy “cảnh tượng” dưới váy, mắt Dận Chân lập tức nóng rực, hắn liền thưởng thức luôn mĩ vị ngay tại ghế nằm, hai người thậm chí còn không kịp vào đến buồng trong.
Ngày hôm sau, lúc Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị mang ý nghĩ sâu xa hỏi thăm Hoàng thượng con cá chép bạc hôm qua mùi vị thế nào, món quà sinh nhật nàng tặng có ổn không, Ung Chính dừng bút, suy nghĩ một lát, “Da cá quá khó lột”.
Váy đuôi cá vì một câu nói của Hoàng thượng mà trở thành hàng cấm, phù dung sớm nở tối tàn, sau cũng tuyệt tích ở Đại Thanh. Đám người cổ hủ vì thế mà mừng vui khôn xiết.