Hưu Thư Khó Cầu

Chương 117

Lúc cùng Kỳ Nhi và Kỳ tiểu tử đến chỗ Trương Thế Nhân, tiểu ngu ngốc đã đi rồi, Văn Mặc Ngọc thấy tôi, hiếm khi nào lại không châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Kỳ Nhi bên cạnh.

Kỳ Nhi không tránh, ngược lại còn cười đắc ý nhìn lại.

Tôi nhíu mày, cảm thấy hình như hai người này có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được lý do, chỉ cần tiểu ngu ngốc rời đi là được rồi. Tôi đã thương lượng với Kỳ Nhi, Ô bố mẫn đạt hiện tại bị thương nặng còn chưa lành, nếu nói cho hắn Tố Tâm đã chết, thứ nhất, hắn rất có thể sẽ không tin, nghĩ rằng Tố Tâm còn đang giận dỗi nên mới không chịu cùng hắn quay về Hạp Hách; thứ hai, nếu như hắn tin thật, cũng rất có khả năng đi đời nhà ma.

Bất luận dù là tình huống nào, tôi cũng không muốn xảy ra bất trắc.

Vì thế, tôi đồng ý với Kỳ Nhi, ít nhất là trong thời gian hắn đang nằm dưỡng bệnh trước hết giả làm Tố Tâm khuyên nhủ, vào tình huống này, tiểu ngu ngốc không ở đây đương nhiên là tốt nhất.

Bên kia, Kỳ Nhi với Văn Mặc Ngọc còn đang phóng điện quyết đấu, Kỳ tiểu tử nhìn hai người lấy làm lạ ôm đùi tôi nói: “Nương, nhìn kìa, sao thế!”

Tôi ho khan một tiếng, Kỳ Nhi mới nói: “Mặc Ngọc công tử, hay là chúng ta đi tìm Trương Thế Nhân uống vài chén đi, lên trên nóc từ từ nói chuyện?”

Văn Mặc Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ một tiếng: “Được! Chỗ này để lại cho ba người các người từ từ tâm sự vậy!”

Nói xong, hai người quả nhiên như sấm rền gió cuốn mà đi ra ngoài, chỉ còn lại có tôi ôm thằng nhóc con đứng đờ tại chỗ.

Ở đâu ra vậy?

Kỳ Nhi đi rồi, tôi làm sao diễn tiếp đây?

Tố Tâm lúc trước nói chuyện với đại ca cô ấy thế này, ở cạnh thế nào tất cả tôi đều không biết, đến cả tuổi thằng nhóc này tôi còn không biết nữa là!

Đang đứng yên một chỗ ngẩn người, người trên giường lại nhúc nhích ngồi dậy.

Kỳ tiểu tử thấy vậy, vội chạy tới kêu to: “Phụ hãn!”

Người nọ được con trai mình đỡ lấy, chỉ nhíu đôi lông mi rậm, nhìn về phía tôi bên này, giãy dụa một hồi môi mới phát ra tiếng nói: “Tố Tâm…”

Ma xui quỷ khiến thế nào, chân của tôi bước từng bước, đi về phía hắn.

Đón lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của Kỳ Nhi, tôi đỡ Ô bố mẫn đạt nằm xuống, hắn không nói, chỉ giữ lấy tôi vô ý nghiêng đầu hôn lên bàn tay của tôi.

Thoáng chốc, ngón tay vô cùng run rẩy.

Ô bố mẫn đạt cười vô cùng ấm áp, tay trái nắm lấy tay tôi còn tay phải cứ vuốt vuốt khuôn mặt của tôi, tôi cừng đờ người, ngoài trừ tiểu ngu ngốc đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một nam nhân lạ, theo lý hẳn là tôi nên theo phản xạ mà né ra, nhưng mà, tôi cứ như bị điểm huyệt, không nhúc nhích được.

Cứ vô ý thức như thế mà bị hắn hôn tới hôn lui đầu ngón tay phải, trong lòng có chút run run, mặc dù toàn thân nổi hết cả da gà cực không quen để cho một nam nhân khác có hành vi thân mật thế này, nhưng thân thể vẫn không động đậy được, thân thiết gần gũi như thế nhưng tôi nhưng cũng lại sợ hãi mà không biết là ghê tởm.

Thật lâu sau, Ô bố mẫn đạt mới chịu mở miệng trầm thấp nói: “Tố Tâm, còn nhớ không? Nàng nói, người Hán có tập quán đánh cầu, buộc dây tơ hồng ở ngón tay, nối hai người lại với nhau, coi như lời thề đã định, vĩnh viễn không thể tách rời. Bây giờ ta đã đến Trung Nguyên rồi, mới biết nàng gạt ta, nàng nói không cần danh phận, không quan tâm đến lời đồn đại, ta giờ mới biết hơn mười năm qua nàng đã lắm vất vả… Trong đêm tân hôn của ta với biểu muội, ngày nàng ấy mang thai cả nước ăn mừng, những lúc đó không phải nàng đều trốn trong phòng lặng lẽ muốn buộc dây tơ hồng cho ta sao?”

Dừng một chút, tôi cảm thấy hình như có chất lỏng ươn ướt rơi xuống rảnh tay, Ô bố mẫn đạt tiếp tục nói: “Ta sơ sót, thật sự sơ sót. Kỳ thật nàng rất tịch mịch, kỳ thật nàng rất khát vọng danh phận, có phải hay không? Nàng không có biện pháp được đến này đó, cho nên chỉ có thể dùng một sợi dây hồng tự lừa gạt chính mình, lừa gạt ta, nói rằng chúng ta đã buộc vào nhau, mãi mãi sẽ không tách ra, đúng không?”

Nói xong, nước mắt chảy ra.

“…” Tôi nhắm mắt, nghẹn ngào không nói.

Tố Tâm, là cô sao?

Mặc dù cô đã qua đời, nhưng cái xác này, hằng nhớ thương đến tận xương tủy, sự chờ mong được hôn lên đầu ngón tay hóa ra vẫn chưa tan… Cái cô đợi đã đến rồi, mặc dù không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nhưng xác của cô vẫn còn lưu lại hồn phách của cô, ở sâu trong góc tối nhất của khát vọng.

Cho nên, lúc thân thể này bị hắn hôn, mới có thể theo bản năng mà nhận, theo bản năng mà rơi lệ.

Đột nhiên trong đầu nổi lên ca từ của một bài hát:

Từng cùng em thề nước, ngón út tay phải cô đơn, khúc dạo đầu của tình yêu kết thúc, giai điệu cũng đã không có anh.

Thời khắc khổ sở nhất, chính là lúc trí nhớ tốt nhất.

(*) Đây là ca từ của bài hát Là anh không đáng yêu (是我不可爱) do Huyền Tử trình bày.

Tố Tâm, những ngày khó qua này, cô sống thế nào?

Kỳ Nhi à Kỳ Nhi, ngươi nói không hề gạt ta, không hề lừa ta, nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn cứ tiếp tục lừa ta.

Tố Tâm, thực chất không phải là bị nghẹn chết, cô ấy nản lòng thoái chí mà rời khỏi Hạp Hách, đã có định trước là chết ở quê hương, chết ở nơi mà người yêu không nhìn thấy, sờ không tới, sẽ không phải đau lòng.

Tố Tâm, vì sao cô lại không đợi tiếp nữa?

Ô bố mẫn đạt hôn lòng bàn tay của tôi, cũng khóc không thành tiếng.

“Tố Tâm, nàng không cần phải sợ nữa, ta sẽ thực hiện những hứa hẹn từng hứa với nàng, ta sẽ không làm hoàng đế nữa, ta không làm gì hết, nhu nhược cũng được, quân bán nước cũng được, chân trời góc biển, ta chỉ muốn ở cạnh nàng, và Kỳ Nhi.”

Kỳ Nhi bên cạnh vẫn ngoan ngoãn nhìn chúng tôi không nói lời nào nghe thế, cũng tức khắc ôm lấy tôi mà nghẹn ngào nói: “Nương, người cũng đừng giận Kỳ Nhi. Kỳ Nhi sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách, học cưỡi ngựa, người đừng quên nữa, Kỳ Nhi năm nay năm tuổi!”

Một câu cuối cùng, tôi sợ đến mức hồn vía lên mây.

Tố Tâm sao có thể quên đứa nhỏ mà mình nuôi nhỏ mấy tuổi, không kịp lau nước mắt trên mặt, tôi lập tức bụm cái miệng nhỏ nhắn của Kỳ Nhi lại.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.

Tôi ngẩng đầu, người nọ đứng ở cửa dưới ánh trăng sáng, bưng chén thuốc vẻ mặt như người vô tội.

“Mẫn đạt vương tử có phải nên uống thuốc xong rồi mới ôn chuyện tiếp được không?”

Tôi kinh ngạc, miệng mở ra cả nửa ngày mới nghe chính mình nói: “Tiểu ngu ngốc…”