Hưu Thư Khó Cầu

Chương 77

Huyền Nguyệt nghe xong đoạn ngửa mặt lên trời cười to: “Không phải vậy, công chúa là đang muốn tìm cho mình một đường lui! Ngươi sợ phải lòng An Lăng Nhiên, sau này buông không được. Cho nên mới đành tự tay bóp chết tất cả hi vọng của hắn, tìm lấy đường lui vẹn toàn.”

Tôi vẫn không ngẩng đầu, xoay người bước đi.

Huyền Nguyệt nói rất đúng, tôi sợ nợ ân tình của tiểu ngu ngốc, bản thân động lòng. Cho nên, tôi mới tự tay bóp chết tất cả tín nhiệm mà “Mặc Ngọc” dành cho tôi, tôi muốn cho An Lăng Nhiên thấy rõ, bản công chúa chỉ là một nữ nhân vô tình vô nghĩa, ích kỹ gian trá.

Trước kia khi đi học lén đọc một quyển sách, đọc được một câu như thế này: “Thiên cổ tình trường chỉ như mơ, giỏ tre múc nước như bọt bèo.” Lúc ấy chỉ cảm thấy buồn cười, châm chọc thi nhân tự mình tìm sầu, sao không chịu ngủ một giấc thức dậy rồi coi như cái gì cũng không có đi?

Bây giờ nhìn thấy tiểu ngu ngốc lẳng lặng nằm yên trên giường, lại cảm thấy những lời này nói rất phải.

Có lẽ, tôi còn chưa lĩnh hội hết, đợi An Lăng Nhiên tỉnh dậy xong, sẽ càng hiểu sâu thêm tư vị này.

……

Hôm sau, An Lăng Nhiên tỉnh lại.

Lúc tôi thỉnh an Túc Phượng về, chỉ thấy hắn áo sam bạc phất phơ, đứng ở vườn mẫu đơn ngẩn người.

Cánh tay đỡ tôi của Kỳ Nhi có chút run, tôi lại thản nhiên đi đến trước mặt An Lăng Nhiên.

“Tối qua ngủ ngon không?”

“Ừ.”

“Hôm qua uống hơi nhiều rượu, ngươi bị vấp ngã, còn đau không?”

“Ừ.”

“Biểu di đã được Lý tiên sinh đón về, cũng biết rồi chứ?”

“Ừ.”

Ba tiếng “ừ” liên tiếp, giống như gạt bỏ hết toàn bộ cảm tình tối hôm qua tiểu ngu ngốc dành cho tôi, tôi có chút không nhịn được, tim đau cứ như bị Vượng Trạch cào cấu, nhưng vẫn còn chưa chịu cam tâm, lại hỏi: “Tối qua ngươi bảo có chuyện muốn nói, là chuyện gì?”

Nghe vậy, An Lăng Nhiên rốt cuộc cũng chịu di dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi trong veo như thấy đáy.

“À, không có gì.”

Tôi lung lay thân mình, quả nhiên, tự rước lấy mất mặt.

Tôi cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Đường “Cầu hưu thư”, cuối cùng cũng không còn xa.