41>>
Dòng thời gian càng trôi, sách vở và bài tập càng dồn dập. Chưa nói đến bước lên vị trí cao vời vợi của Liễu Khê Xuyên, muốn bảo vệ vị trí thứ sáu toàn khối của mình, cô cũng phải cố gắng hết sức. Thử vài bài trắc nghiệm nhỏ, mỗi lần làm xong phần bài sóng sin, lòng cô cũng bập bềnh như nó vậy.
Cô ngủ muộn hơn, từ mười hai giờ đêm kéo đến hai giờ sáng hay thậm chí là khi trời tờ mờ ửng nắng. Thứ bầu bạn cùng cô lâu dài nhất có lẽ là từng cốc, từng cốc cà phê.
Lúc nào cũng có cảm giác rằng, vừa mới ngả lưng xuống giường đồng hồ báo thức đã vang lên. Mùa đông chầm chậm kéo đến, mỗi khi tĩnh dậy lại thấy cả không gian xung quanh tốt đen, cô mò mẫm một lúc lâu cũng không thấy đồng phục đâu cả, giật mình nhận ra, tối qua mệt đến độ không thay áo đã ngủ rồi.
Mặc bộ đồng phục màu tím đầy nếp nhăn của mùa đông, cắn nuốt một chiếc bánh bao chừng mười centimet, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, cô bước vào phòng học. Ấy vậy mà người bạn cùng bàn kia đã ngồi dưới lớp đèn sáng trưng, như hoa sen mới nở rộ, chiếc váy dài phủ xuống chân, xung quanh thấp thoáng một mùi hương dịu nhẹ. Ngồi cùng bàn lại hóa thành sự đối lập.
Phút chốc, cô thật sự muốn vỡ òa.
Khiến cô lo lắng hơn nữa là, người ngồi đằng sau mình, người cô để ý nhất lại chọn đúng lúc này để ngẩng đầu lên. Gương mặt điềm tĩnh, lịch sự, nhìn lên một chút rồi cuối đầu, tiếng đi bút “sàn sạt” vang lên.
Cô không hy vọng xa vời nhưng ngay cả việc lọt vào mắt cậu cũng không đủ tư cách.
Kéo ghế ra ngồi xuống, cô chợt phát hiện quyển tập cậu đang chép đúng là của Liễu Khê Xuyên. Bốn màu mực chữ, trình bày rõ ràng.
Lúc quay người lên, khí lạnh như đập vào cô, lông mi run rẩy, đáy mắt chỉ chực trào ra.
Cách biệt một trời một vực sao?
Thật ra cô không quá tệ, trước đến nay luôn một trong những người được ngưỡng mộ. Đây là điều khiến cô tự hào, nếu những cô gái được hỏi “Nếu có thể, các em muốn trở thành ai.” Có lẽ mọi người sẽ không do dự mà viết tên Chỉ Hủy.
Vậy vấn đề rốt cuộc ở đâu? Bất giác, như một bộ phim thanh xuân, trong thế giới của ba người, cô trở thành nhân vật đáng thương nhận được sự đồng cảm của người đời, chính bản thân cô cũng tự thấy mình thật kém cõi.
Lúc lên lớp, cô bạn ngồi bên nhanh nhẹn chép lại từng dòng trên bảng nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không đủ tĩnh tâm để làm chuyện tương tự. Quyển vở nào cũng viếc được ba, bốn trang rồi bỏ ngõ. Cuối cùng, để tiết kiệm thời gian, cô đành cắn răng mượn quyển vở của cô ấy để chép lại.
Ánh sáng bên ngoài lượn lờ vào trong, len lỏi qua từng kẽ hở, những suy nghĩ trong cô như được phơi bày, chua chát, đắng cay, nghẹn ngào mãi.
Cuối cùng cô cũng không có khả năng đưa bài vở cho cậu chép như Liễu Khê Xuyên. Chuyện sách vở vài bài tập là chuyện cô luôn tự nhắc bản thân nhiều nhất, thậm chí đến khi chìm trong giấc mơ cũng không buông tha. Khi tỉnh lại nước mắt đã ướt đẫm cả gối.
“Con sao đấy, áp lực quá sao?” Cha cô đến gọi con mình dậy lo lắng.
Đầu tiên Chỉ Hủy lắc đầu, sau lại gật đầu, đôi mắt ngây dại bước ra khỏi chăn.
41>>
Cô không thể nói được cảm giác trong mơ ra sao, chỉ rời giường rồi vào bếp ăn sáng. Chỉ Hủy nuốt hết bữa ăn mẹ cô chuẩn bị tỉ mỉ vào trong họng một cách máy móc mà không cảm nhận được chút mùi vị gì.
Trước khi cô tốt nghiệp cấp hai, bữa sáng của gia đình do người giúp việc nấu hộ. Bỗng dưng ngay khi cô lên cấp ba, mẹ lại nổi hứng nấu thức ăn sáng cho con, tuy lúc nào cũng bị Kinh Chỉ Hủy ôm cặp lao ra khỏi nhà như cơn lốc, gào lên “con ăn không kịp” cũng chẳng nản lòng.
Thậm chí cha cô, một chủ tịch nắm quyền công ty hơn mấy ngàn nhân viên cũng không để cho cô được ngủ thoải mái. Sáng nào cũng đứng ngoài cửa phòng con gái, tránh trường hợp cô không nghe báo thức mà dậy muộn.
Cuộc sống thay đổi quá nhiều.
“Từ từ đã, đừng gấp con ơi! Từ hôm nay về sau, ba sẽ bảo chú Lý lái xe chở con đi học vào sáng sớm, như vậy yên tâm hơn.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng của cha mình lại không biết phải trả lời như thế nào.
“Vậy thì tốt rồi. Sáng mùa đông lạnh vậy rất dễ cảm. Con không thể để mình bệnh được đâu, lãng phí thời gian lắm.” Mẹ cô tiếp lời.
Cứ vậy mà chào tạm biệt chuyến xe 130 đã đi được hai năm.
Đặc biệt là, cô không có sự lựa chọn, bỗng chốc dâng trào cảm giác có lỗi. Nhìn như cô tự đẩy mình vào đường cùng còn thảm hại hơn là phải chiến đấu một mình.
Ngồi trên xe nhà, cô có thêm thời gian để học được chút đỉnh. Khi xe gặp đèn đỏ phải dừng lại, Chỉ Hủy cầm quyển từ đơn mà đầu óc vẫn choáng váng, bỗng dưng cô quên mất lúc ngồi xe đọc sách sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Trên đời này luôn có những chuyện cố tình khiến người ta bực tức như vậy.
Chỉ Hủy ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây, chợt thấy một người. Đó là cậu, dựa bên song cửa chuyến xe 130.
Bánh răng thời gian đột ngột quay ngược lại.
Một tháng trước, cậu ôm chặt con người sợ đến nổi không đủ sức đứng lên, thì thầm an ủi bên tai: “Không sao cả.”
Hai tháng trước, cậu chuyển đến lớp kẽm cõi nhất, với lý do “người gây chuyện không nên sung sướиɠ một mình ở gian phòng phía Nam ấm áp” đầy sứt sẹo.
Ba tháng trước, cậu lỡ cùng một chuyến xe với cô, còn cổ vũ: “Chỉ Hủy, cố lên!”
Cùng một chuyến xe…
Bây giờ vận mệnh lại xoay chuyển thành thế này.
Hơi nước lu mờ lăng kính thủy tinh, gương mặt cậu nam sinh cũng mơ hồ không rõ. Chỉ Hủy biết xe nhà cô dùng loại kính không thể xuyên thấu, cho dù thị lực của cậu tốt đến thế nào chăng nữa cũng chẳng thể nhìn thấy cô. Vậy nên trong vài giây chờ đợi, cô nhỏ bé ngắm nhìn cậu mãi.
Sau khi đèn giao thông nhảy về màu xanh, chiếc xe của cô vội vàng bỏ xa chiếc xe buýt công cộng già nua đằng sau.
Hóa ra đây chỉ là lần gặp gỡ một chiều.
42>>
Sau khi giờ tự học kết thúc, Hứa Dương bước vào phòng học, phát bài kiểm tra của kì thi giữa kì ba ngày trước. Cả không gian bị nhấn chìm trong cảm giác im lặng áp lực. Hứa Dương không để ý đến lòng tự tôn của những đứa trẻ, thầy để mọi người tự chuyền bài cho nhau.
Vậy nên, điểm người ngồi sau lại bị người ngồi trước thấy hết cả, không thể giấu diếm được gì.
Tất cả mọi người đều ngược lại với Tạ Tỉnh Nguyên, điểm sáu người ngồi trước đều không tốt, ai nấy cũng lấy làm xấu hổ.
Cho đến tay Chỉ Hủy thì chỉ còn lại hai bài một trăm ba mươi điểm và một trăm năm mươi điểm, sự chênh lệch này thật lớn.
Chỉ Hủy cắn môi cố gắng không quay đầu lại, chỉ đặt tay lên bàn sau, cô sợ càng xem sẽ càng không kiềm được chính mình.
Đúng vào lúc trăm triệu lần không nên này, bài thi chuyền xuống dãy bên cạnh còn bắt mắt hơn, cô chỉ liếc mắt thôi cũng đã hối hận đến nửa năm, một trăm bốn mươi tám điểm.
“Kì thi lần này các em làm bài chưa ổn lắm, trung bình cũng chưa tới một trăm, chỉ có ba người ngoài một trăm ba mươi. Mọi người tự tổng kết thành tích lại, trưa nay tôi ở văn phòng, các em nhớ đến để phân tích bài thi nhé.”
Giọng của Hứa Dương trở nên nặng nề, trong bầu không khí im phăng phắc lại rất rõ ràng, chỉ có mình Chỉ Hủy không nghe thấy gì cả.
Cô ngẩn người đến nửa phút, không hề chạm vào bút cũng không tổng kết lại gì, không nói không rằng ngồi yên một chỗ, cúi cùng mạnh bạo gập bài thi lại nhét vào chỗ sâu nhất trong cặp.
Sau tiết Lịch Sử, cô điên cuồng chép bài giảng.
“Sao hôm nay lạ thế, còn chép bài nữa chứ.” Cuối cùng, giữa tiết, Khê Xuyên cũng phát hiện ra chuyện lạ.
“Ừ, từ hôm nay trở đi phải chép bài chăm chỉ mới được.” Chỉ Hủy hơi cao giọng, đôi mắt lén lút liếc về phía sau.
Không có động tĩnh gì.
“Để mình xem… Đúng là hơn mình nữa. Phân thành nhiều mảng mực như vậy, còn rõ ràng hơn cả mình.”
Không biết Khê Xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, nhưng Chỉ Hủy vẫn vui vẻ, tiếp tục cười. “Ừ, chữ mình cũng dễ nhìn mà.”
“Tất nhiên rồi.”
Nhìn qua không có gì khác lạ cả, giống như đang cố biến sự kiêu ngạo của mình thành lời đùa đơn thuần, không hiểu cô đang nghĩ gì nữa.
Chỉ Hủy hơi nghiêng đầu, thong thả ngả người nhìn ra đằng sau Khê Xuyên.
Vẫn không có phản ứng.
“Vậy những người mượn vở Khê Xuyên tìm tới mình đấy nhé?” Vẫn là giọng đùa vui như thế.
“Tất nhiên rồi.” Bạn cô dường như không để tâm mấy.
Sao cậu vẫn chưa nghe thấy? Chẳng lẽ tập trung làm bài vậy sao?
Cô bồn chồn định nói thêm gì đó nhưng Hứa Dương đột ngột xuất hiện ngoài cửa, gọi: “Tạ Tỉnh Nguyên! Tạ Tỉnh Nguyên! Em ra ngoài gặp tôi một lát!”
Linh cảm xấu đột ngột ập đến. Cậu trai đặt bút xuống, len qua dòng người trong phòng học, ra ngoài.
Vậy cái này cũng không dùng được nữa.
“Chỉ Hủy, Chỉ Hủy.”
Lòng nhiệt tình đã giảm xuống, cô quay đầu qua, nhìn Vân Huyên đang tươi cười ở dãy bên. “Cho mình mượn vở Lịch Sử một chút.”
Cô không nói gì, đưa quyển vở đã được ghi chép tỉ mỉ kia qua cho cô ấy.
Lúc tập bài thể dục mắt, Chỉ Hủy nghe được tiếng bước chân, dù có nhắm mắt lại, cô cũng biết đó là ai.
Cho đến khi người đó dừng chân bên cạnh cô, “Thầy Hứa bảo tôi hỏi cậu có muốn thi chuyên Toán không, lớp ta dành được hai suất, thầy không muốn lãng phí.”
Tất nhiên không phải nói với cô.
“Không quan tâm lắm.” Người bên cạnh nhanh chóng đáp lại.
Cô vẫn đang chờ đợi, nhưng không có sau đó. Cậu nam sinh im lặng quay lại vị trí.
Cậu thật sự không nghĩ đến việc hỏi Kinh Chỉ Hủy sao?
Đây là khoảng cách chênh lệch giữa một trăm ba mươi điểm và một trăm bốn mươi tám điểm sao?
Cho dù lãng phí cũng không thể hỏi thêm một người được nữa sao?
Mùi vị chua xót trào lên nơi đáy lòng.
Tiết Toán, thầy viết một bài tập lên bảng đen, đợi đến mười phút chỗ giải vẫn trống. Một số người đang múa bút, một số khác lại mờ mịt ngây ra, đợi thầy đưa ra lời giải, hoặc đợi Liễu Khê Xuyên hay Tạ Tỉnh Nguyên ghi kết quả.
Những câu hỏi bình thường chưa đến lượt Tạ Tỉnh Nguyên, một mình Khê Xuyên là đủ giải quyết rồi, nhưng “vấn đề bình thường” của Khê Xuyên lại là sự áp lực lớn lao mà Chỉ Hủy ôm lấy.
Không cam tâm, nhưng không còn cách nào cả. Nếu thầy cô cần một đáp án chính xác, hoàn chỉnh, ngoại trừ Khê Xuyên và Tỉnh Nguyên ra cũng sẽ không gọi người thứ ba. Chỉ Hủy khó chịu với sự ăn ý này.
Đề tài “ai vì ai chuyển đến lớp K” đã trở thành quá khứ. Bây giờ, bất kì lúc nào cũng nghe thấy tên Liễu Khê Xuyên và Tạ Tỉnh Nguyên đi đôi với nhau.
Vậy nên lúc Chỉ Hủy băng ngang thứ hạng kì thi, nhìn một chỗ để trống thì niềm vui sướиɠ lấn át cả sự gượng gạo.
Người đứng hạng nhất môn Văn lại bị lấy xuống. Cô không nghĩ nhiều cũng biết có một cái tên đứng chung vị trí với Tạ Tỉnh Nguyên. Cô thật sự chua chát với cái tên ấy.
Cho dù mình không còn ở hạng nhất, khóe miệng Chỉ Hủy vẫn nhoẻn lên.
Nhưng tâm trạng này cũng chẳng được bao lâu.
“Khê Xuyên, tên của cậu lại…”
Giọng nói nhuốm mày sung sướиɠ đột ngột nghẹn lại nơi cổ họng, bởi vì nhìn thấy quyển vở trên tay cậu.
Rõ ràng đó không phải là tập chép bài của cô.
Bỗng dưng Chỉ Hủy nhận ra, đây không phải là sự chênh lệch giữa một trăm ba mươi và một trăm bốn mươi tám. Trong khoảnh khắc này, cô như bị lạc trong khu rừng rậm đen tối, chẳng biết tìm ánh sáng nơi đâu.
“Ơi? Sao vậy?” Cô nữ sinh cùng bàn nghe thấy giọng cô lại ngẩng đầu lên.
“Bị lấy xuống.” Giọng cô đặc lại, nghiến răng nhả từng chữ ra.
“Ừ, cũng đừng quan tâm đến nó. Lúc trước ở Dương Minh mình cũng thấy cảnh người ta ghen tị nên kéo thứ hạng của người đứng nhất xuống rồi.” Khê Xuyên khoát tay, không để ý lắm.
“Ghen tị sao?” Chỉ Hủy nở nụ cười miễn cưỡng rồi ngồi xuống.
Ghen tị và ngưỡng mộ.
Cảm giác cô dành cho cô ấy, chắc chắn không phải là loại thứ hai.
Trước lúc Liễu Khê Xuyên xuất hiện, ngoại trừ Tạ Tỉnh Nguyên ra, mọi khi thi xong, Chỉ Hủy lại trở thành đề tài để mọi người bàn tán.
Tính tình hoạt bát dễ gần, cho dù trường hợp nào cũng bình tĩnh đối đáp, mỗi một lần có hoạt động trường sẽ chỉ huy các bạn nữ, bá vai kêu gọi “anh em” với các học sinh nam. Cho dù gặp phải tin đồn độc địa cũng mỉm cười kiêu ngạo nhìn xuống. Nếu thật sự có cuộc bầu chọn, nhất định cô sẽ là hoa hậu giảng đường của trường trung học Thánh Hoa.
Vậy mà bây giờ, cô hoa hậu giảng đường này ngày nào cũng chỉ vơ tạm một bộ đồng phục xộc xệch, gặm bánh bao bước vào trường, tính toán chi li với thành tích và điểm số, cho dù kiểm tra được một trăm ba mươi điểm, ai nấy đều ngưỡng mộ những vẫn bức bối trong lòng, cuối cùng còn tị nạnh với người khác.
Thật là nực cười.
Cô đứng trước văn phòng giáo viên, cố gắng vuốt thẳng bài kiểm tra. Chỉ Hủy cảm thấy sự thay đổi của cô thật buồn cười.
Trên thế giới này, có chuyện gì có thể khiến con người như được sinh ra thêm lần nữa đây?
Câu trả lời không thể thay đổi chính là, lớp mười hai.
“Sao thế? Em có chỗ nào không hiểu à?” Hứa Dương ngạc nhiên nhìn bài kiểm tra đầy nếp gấp lạ lùng, hỏi.
“Vâng. Có một số chỗ không hiểu.”
Đây chỉ là một câu trả lời qua loa lấy lệ, thầy giáo cũng không có ý định thả cho. “Em có thể mượn bài làm của Tạ Tỉnh Nguyên…”
Mộn đòn cảnh cáo.
“Tạ Tỉnh Nguyên… À… Nếu em không thân với em ấy…” Thì ra trong mắt các giáo viên, Tạ Tỉnh Nguyên cũng là một người khó gần như thế, chợt lòng cô như được xoa dịu. “Hay em có thể mượn bài của Liễu Khê Xuyên.”
Lại là một tảng đá đè xuống.
Chỉ Hủy không thể nào nói được câu “Khê Xuyên, cho mình mượn bài kiểm tra dò lại nhé!”, thậm chí cô còn không dám nhắc đến kì thi Toán trước mặt cô ấy, sợ nói xong, đối phương sẽ lơ đãng hỏi: “Chỉ Hủy, cậu được mấy điểm vậy?” Đó là câu hỏi mà cô không thể trả lời.
Khi nhìn thấy vẻ mặt muốn chực khóc đến nơi, thầy giáo ngjac nhiên, cuối cùng cũng lấy bút đỏ ra giảng lại.
“Hình học không gian trước nhé. Phần không gian vecto em làm vậy chưa ổn lắm, nếu làm cách này sẽ dễ tính sai…”
Thật ra Chỉ Hủy không còn tâm tư nghe thầy giáo giảng bài nữa.
Thầy là một người rất hiểu ý người khác, lúc Chỉ Hủy định bước ra văn phòng, thầy vẫn dặn dò thêm một câu: “Em đã giỏi rồi nhưng nếu muốn học tốt hơn thì nên tham khảo bạn bè.”
Hành lang dẫn đến văn phòng như trở thành một ống thủy tinh cỡ lớn, mỗi một bước đi là mỗi lần hít thở nặng nhọc. Ngay cả ánh nắng cũng trở nên u uất lạ lùng.
Muốn bỏ chạy nhưng cơ thể cứ như một cái xác không hồn, cô nữ sinh nhỏ bé loạng choạng trên cầu thang mấy lần.
Lúc vào học, giáo viên Lịch Sử, Ngữ Văn và Anh Văn đều ở đây. Rất nhiều bài thi dồn dập đến khiến mọi người vừa trông đợi, vừa lo.
Chỉ Hủy cúi đầu băng qua bục giảng, trở về chỗ ngồi, Liễu Khê Xuyên đang thảo luận đáp án của câu hỏi với cô giáo dạy Văn, Tạ Tỉnh Nguyên chăm chú đứng nhìn.
Cho đến lúc cô vào chỗ ngồi mới nhận ra, ban nãy đi trên đường, đôi mắt Tạ Tỉnh Nguyên không hề dời đi bài thi Toán cô đang cầm trên tay. Bỗng dưng cô rất giận, có lẽ là thấy điểm rồi.
Toàn bộ bài thi được chuyền xuống đổ lên bàn Chỉ Hủy, cô như một pho tượng cứng đờ, cúi đầu không nhúc nhích. Cho đến khi cậu nam sinh bàn sau đành phải bước lên phân bài thi của Chỉ Hủy và mình ra.
Bị thấy điểm thì sao chứ? Không quan trọng gì cả.
Một lúc sau, cả người cô bị lay từ phía sau. Giọng nói trầm thấp bên tai bị che khuất bởi tiếng bút rơi giòn xuống đất. Cuối cùng Chỉ Hủy không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên tại chỗ, đá bay ghế quay lại gào lên với cậu con trai.
“Nếu cậu muốn cười nhạo thì cười lớn lên đi! Không phải cậu là con cưng lúc nào cũng đứng nhất sao? Cần gì phải nghĩ đến tôi cảm thấy thế nào? Dù sao ngoại trừ chính cậu ra cậu cũng không để ai vào mắt! Trào phúng từ lâu rồi đúng không? Cần gì nhịn đến bây gờ! Dù sao người đi sau như tôi nên học tập cậu đúng chứ?”
Giọng nói vang vọng khiến cả lớp như ngừng lại. Tất cả bài thi ngưng đọng giữa không trung, mọi ánh mắt đầu hướng về phía sau lớp, ngay cả ba giáo viên đang kêu gào cũng đồng loại im lặng.
Cứ làm đi, không sao cả.
Hơn nửa phút không động tĩnh.
Nhưng mà, tại sao cậu lại nhìn cô với ánh mắt xen lẫn ngưỡng mộ, mờ mịt và vô tội như vậy? Có gì đó không đúng ở đây.
Chỉ Hủy mất tự nhiên, cô hạ giọng xuống, nhưng vẫn còn chút giận dữ. “Lúc nãy cậu nói gì?”
“Mình nói cho mình mượn bài Anh.”
“Ơ?”
Đó là câu trả lời không thể ngờ đến.
Cậu nghĩ cô nghe không rõ, đành tiến thêm một bước lặp lại: “Mình nói là cho mình mượn bài thi Anh dò lại một chút.”
Cô liếc nhìn bài thi tiếng Anh điểm tối đa trên mặt bàn, á khẩu không nói nên lời. Cô không để ý đến nó, rốt cuộc đã thả hồn ở nơi nào?
Cuối chiều ánh sáng rực rỡ, mọi người lại thong thả quay về việc phát bài thi.
Sau trận phong ba “bùng nổ trong im lặng” bên này, có rất nhiều người chạy đến thân thiết hỏi Tạ Tỉnh Nguyên làm gì bậy bạ với cô phải không. Một lúc lâu sau, Chỉ Hủy mới cười xấu hổ. “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
(1)
Sóng sin:
là loại sóng dao động điều hòa và thường được diễn tả dưới 1 hàm toán học theo thời gian và được ứng dụng nhiều trong thực tế như vật lý, toán học, kỹ thuật, xử lý tín hiệu,…
(2)
Không gian vecto:
Giả sử F là một đại số. Các phần tử của F được gọi là số vô hướng. Một không gian vectơ V định nghĩa trên đại số F là một tập hợp V không rỗng mà trên đó hai phép cộng vectơ và phép nhân với số vô hướng được định nghĩa sao cho các tính chất cơ bản
được thỏa mãn