Có một số việc không thể nói trước được.
Hai cái người không có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này, sau cảm giác lo lắng ban đầu thì lại bắt đầu lúng túng.
Cửa ải khó qua đầu tiên là… mua đồ tránh thai.
Anh không thể đi ra khỏi nhà để mua, anh cũng không thể để Trì Trĩ Hàm đi mua, càng không thể phân phó nhân viên ở bên đối diện đi mua giúp.
Vì vậy vào lúc Trì Trĩ Hàm mở rạp chiếu phim ra bắt đầu xem, Tề Trình móc điện thoại di động ra, mím môi, đỏ mặt.
Anh dùng phần mềm bán hàng trên mạng, tìm các siêu thị ở vùng lân cận, sau đó hoàn toàn rơi vào vũng bùn.
…
Tại sao lại có nhiều loại như vậy…
Phẩm chất, kiểu dáng, độ dày, độ lớn, thậm chí còn cả mùi thơm…
…
Chóp mũi Tề Trình bắt đầu đổ mồ hôi.
Thậm chí anh còn không biết phải xác định kích thước thế nào…
Đời này anh bắt đầu cảm thấy tò mò về phương diện này là lúc khoảng mười sáu tuổi, lần đầu tiên lén lút đi lục kho dự trữ của Tề Bằng, sau đó bị Tề Bằng tẩn cho một trận.
Từ trước tới giờ anh đều rất nghe lời Tề Bằng, cho nên từ sau lần đó, anh cũng không tò mò nữa.
Sau khi bị bệnh thì lại càng chẳng có hứng thú.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Trì Trĩ Hàm đang ngồi thẳng đuột, lỗ tai cô vẫn còn chưa hết đỏ, cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Trán Tề Trình cũng bắt đầu đổ mồ hôi, anh biết chắc chắn Trì Trĩ Hàm biết anh ngồi một mình cạnh quầy bar làm gì — bởi vì cô đang xem một bộ phim tiếng Pháp mà quên bật phụ đề tiếng Trung…
Nhưng mà cô vẫn xem không chớp mắt, y như thật vậy.
Khẽ cắn răng.
Anh bắt đầu tìm trên mạng, nghiên cứu kĩ càng từ kích thước to nhỏ cho đến độ dày mỏng, đến phẩm chất, cuối cùng không nhịn được còn tiện thể nhìn qua kiểu dáng và mùi thơm.
Mãi cho đến khi bộ phim tiếng Pháp kia gần đến hồi kết, anh mới ròng ròng mồ hôi mua một hộp bαo ©αo sυ tránh thai đầu tiên trong đời, lúc âm thanh xác nhận thanh toán thành công vang lên, sống lưng thẳng tắp của Trì Trĩ Hàm rõ ràng đã thả lỏng một chút.
Hai tiếng rưỡi…
Trì Trĩ Hàm gào thét trong lòng…
Lần đầu tiên cô mua băng vệ sinh cũng không tốn nhiều thời gian như vậy!!!
“Anh đi tắm trước đã!” Tề Trình cảm thấy như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, giọng nói nhẹ nhõm hơn một chút, đi được mấy bước thì quay đầu lại nhắc nhở Trì Trĩ Hàm: “Từ đầu tới giờ em vẫn không mở phụ đề tiếng Trung.”
…
Trì Trĩ Hàm cắn răng nghiến lợi quay đầu, đối diện với đôi mắt cười thành hình trăng khuyết của Tề Trình.
“Bây giờ mỗi lần em nhìn anh đều thấy trên mặt anh có bốn chữ màu vàng chói lóa.” Giọng Trì Trĩ Hàm chẳng có gì thú vị.
Tề Trình hơi nhướng mày.
Trì Trĩ Hàm ngạt thở, bây giờ anh lại còn nhướng mày…
“Ngày, mai, sẽ, làm!” Trì Trĩ Hàm đưa tay ra, chỉ vào bốn phía trên mặt Tề Trình, cất tiếng trầm bổng: “Phía sau còn có một cái dấu chấm than.”
…
Tề Trình cứng đờ tại chỗ.
“… Rất xấu hổ sao?” Anh sắp bốc hơi tại chỗ.
“Ừ.” Trì Trĩ Hàm ra sức gật đầu.
Tề Trình tới gần, chỉ chỉ mồ hôi trên trán mình, cười khổ: “Vừa rồi anh đã phải hít thở sâu rất nhiều lần.”
… Chỉ vì mua một hộp bαo ©αo sυ tránh thai.
“Tại sao lúc những cặp đôi khác ở cạnh nhau lại không xấu hổ?” Trì Trĩ Hàm đầy thắc mắc, nửa quỳ trên ghế salon cầm khăn giấy giúp Tề Trình lau sạch mồ hôi trên mặt.
Đầu ngón tay đυ.ng phải mặt anh, ánh mắt hai người giao nhau, Trì Trĩ Hàm theo bản năng cảm thấy miệng khô lưỡi khô liếʍ môi một cái, sau đó im lặng nhìn yết hầu Tề Trình lăn lên lăn xuống một cái.
“Bây giờ trong đầu hai kẻ cầm thú chúng ta đều là cái này…” Trì Trĩ Hàm kêu rên, ôm gối ôm, đập đầu vào gối hai cái.
Tề Trình mặt đỏ bừng cũng dứt khoát ngồi xuống, học theo Trì Trĩ Hàm, ôm gối ôm ngẩn người.
“Hay là để em hỏi người khác một chút?” Trì Trĩ Hàm dùng bả vai huých huých Tề Trình.
”… Hỏi ai?” Giọng Tề Trình căng thẳng đến mức khô khốc, ho khan một tiếng.
… Thích Tình cũng là một cô gái độc thân, thầm mến anh chàng nào đó đã năm năm nhưng đến nay vẫn còn chưa tỏ tình thành công.
Người mà cô biết, tuổi tác không cách biệt quá nhiều, có kinh nghiệm yêu đương…
“Tề Ninh?” Trì Trĩ Hàm nói xong thì lập tức tự mình phủ định: “Xong rồi, bây giờ đầu óc em đã mất hết năng lực suy nghĩ rồi.”
“…” Tề Trình phát hiện ra, lần này anh lại rất đồng ý với mấy lời nói hươu nói vượn của Trì Trĩ Hàm.
“Tô Thu?” Trong đầu Trì Trĩ Hàm lóe lên hình ảnh cô nàng quan hệ xã hội kiều diễm như hoa kia.
“… Ai?” Tề Trình nghi ngờ.
“… Tính ra em và cô ấy cũng không thân thiết, hỏi cô ấy chuyện này chắc chắn sẽ bị cô ấy cười nhạo.” Trì Trĩ Hàm lại một lần nữa bỏ qua.
“Bài viết trên mạng?” Trì Trĩ Hàm với năng lực suy nghĩ sinh động lại có ý tưởng mới.
Tề Trình không lên tiếng.
Trì Trĩ Hàm quay đầu, phát hiện ra vẻ mặt của anh lúc nhìn cô rất kỳ dị.
“… Có phải anh đang mắng thầm em trong bụng không?” Trì Trĩ Hàm nhíu mày.
“Không phải.” Tề Trình lắc đầu, trả lời đàng hoàng: “Anh cảm thấy em bây giờ không hợp để suy nghĩ.”
“Đều tại anh!” Trì Trĩ Hàm giận dữ.
“Ừ.” Tề Trình nhỏ giọng thừa nhận, sau đó rất oan ức bổ sung thêm một câu: “Thật ra em mà không nói ra bốn chữ kia thì sẽ khá hơn một chút.”
Đã “màu vàng chói lóa” rồi lại còn “dấu chấm than”, miêu tả quá cụ thể khiến cảm giác của anh cũng như vậy.
“Vậy tại sao anh mua bao tránh thai lại phải mua lâu như vậy?” Trì Trĩ Hàm buông gối xuống, xoay mặt nhìn Tề Trình.
Tới đi! Tổn thương lẫn nhau!
“…” Tề Trình yên lặng giơ máy theo dõi lên, sau đó bị Trì Trĩ Hàm dùng tay gạt xuống.
”Không lấy cái này ra dọa được đâu nhé!”
Yên lặng…
Mắt to trừng mắt to…
Người không nhịn được trước là Trì Trĩ Hàm, cuối cùng lúm đồng tiền như ẩn như hiện cũng lộ ra.
“Trời ạ, hai người chúng ta quá lóng ngóng.” Lóng ngóng tới mức đầu ngón chân cũng co quắp.
“Ừ…” Tề Trình cũng cười, dựa vào ghế salon day day khóe mày.
“Còn một việc nữa.” Trì Trĩ Hàm gác đầu lên gối ôm, lười biếng ngóc lên: “Anh chỉ mua một hộp sao?”
“Cái gì?” Tề Trình cho là mình nghe lầm.
”Anh chỉ mua một hộp sao?” Trì Trĩ Hàm hỏi lại lần nữa: “Em thấy anh dùng phần mềm bán hàng trên mạng, bọn họ không cung cấp túi đựng, chỉ bỏ trong túi nilon màu trắng, chú bảo vệ chỉ cần nhìn một cái đã biết là cái gì.”
“…” Tề Trình há miệng, chớp chớp mắt mấy cái.
“Cho nên đáng lẽ anh nên mua thêm một ít đồ, bỏ chung một chỗ sẽ bớt xấu hổ hơn một chút.” Trì Trĩ Hàm nhìn anh, đâm thêm một nhát nữa: “Nếu không ngày mai chú bảo vệ sẽ cầm một hộp bαo ©αo sυ gõ cửa nhà chúng ta.”
“Cho nên mỗi lần mua băng vệ sinh em đều cố ý mua cả một đống đồ.” Trì Trĩ Hàm nhìn Tề Trình đang ngây người, cười hì hì, đứng lên vỗ vỗ đầu anh: “Em đi tắm trước.”
…
Đùa giỡn thành công.
Cô vui muốn chết, lúc đóng cửa lại để tắm thì còn khẽ ngâm nga bằng cái chất giọng ngũ âm không đầy đủ, cách cửa cũng có thể nghe được tiếng cười.
Tề Trình dựa vào ghế salon, nhìn lên trần nhà, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng sâu.
Thì ra hạnh phúc cũng có thể gom góp từng chút một, càng lúc càng nhiều, giống như nỗi đau thương.
Thì ra, nhìn trần nhà từ những góc độ khác nhau, cho dù là nhìn suốt mười năm, cũng sẽ nhìn ra những cảnh sắc khác nhau.
***
Lúc chú bảo vệ đưa hộp đồ kia tới, Tề Trình vừa mới chạy bộ xong, Trì Trĩ Hàm nín cười xách một túi đồ tới thả xuống trước mặt Tề Trình.
“Anh phải tăng lương cho chú bảo vệ đấy!” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu cười, túi nilon trong tay kêu loạc xoạc.
Để tránh lúng túng nên chú bảo vệ bỏ thêm vào bên trong túi nilon rất nhiều món quà vặt như bánh quy bánh ngọt các loại, cái túi nilon căng phồng lên.
Vì mới chạy bộ buổi sáng nên mặt Tề Trình hơi đỏ, anh đưa đầu ngón tay ra búng lên dái tai Trì Trĩ Hàm một cái.
Lì lợm.
Da mặt cũng chẳng dày hơn anh bao nhiêu, thế mà hết lần này tới lần khác cứ thích cười nhạo anh.
“Lát nữa em phải ra ngoài, tầm hơn bốn giờ sẽ về, cơm trưa đã bỏ trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng hâm lại rồi hẵng ăn.” Trì Trĩ Hàm che lỗ tai cười cười, cô đang bận tìm son môi, quay đi quay lại lại không tìm được điện thoại di động của mình: “Điện thoại của em đâu rồi?”
“Trên ghế salon.” Tề Trình lau khô mồ hôi, chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh để tắm, suy nghĩ một chút lại quay đầu: “Cái túi mà hôm qua em bảo là phải mang theo đặt ở ngăn tủ thứ hai từ cửa đi vào.”
Động tác của Trì Trĩ Hàm dừng lại, để chân trần lạch bạch chạy tới, bưng mặt Tề Trình hôn một cái làm phần thưởng.
“Vào thu rồi đừng có đi chân trần.” Tề Trình nghiêm mặt, nhưng đáy mắt đầy vẻ dịu dàng: “Hôm nay sẽ tìm người tới trải thảm trong nhà, chiều em về chắc là cũng xong rồi.”
Cô rất thích ngồi trên sàn, dép lại thường xuyên mất tăm mất tích, anh dứt khoát trải thảm mùa đông trước cho ổn.
Lại nghĩ một chút, bọn họ cũng đã biết nhau hơn một năm rồi.
“Vậy hôm nay anh làm gì?” Nhiều người tới trải thảm như vậy, chắc chắn anh phải tìm chỗ tránh đi.
“Sang bên đối diện.” Tề Trình xoa xoa mặt cô, ôm cả người cô lên thả trên chân mình, hai người cùng tay cùng chân đi tìm dép cho cô: “Tháng này anh phải nộp dàn ý rồi.”
“Viết về chứng uất ức không có vấn đề gì chứ?” Trì Trĩ Hàm dứt khoát leo lên người Tề Trình, lúc họp báo cô đã muốn hỏi câu này rồi, cô hơi lo lắng rằng Tề Trình sẽ phải hồi tưởng lại những chuyện không vui trước đây.
“Sẽ không sao đâu, truyện tranh sẽ lấy nguồn từ những trường hợp công khai mà anh biết đến trong mấy năm nay, anh muốn có thêm nhiều người hiểu về chứng uất ức.” Tề Trình nâng eo cô lên để cô có thể thoải mái hơn một chút: “Lần cuối cùng em đi dép là lúc nào?”
Tìm khắp nơi mà đều chẳng thấy dép cô đâu.
“Từ tối qua đã không đi rồi.” Trì Trĩ Hàm nhăn mũi cười với anh.
Chỉ cần cô đi chân trần thì chắc chắn sẽ được Tề Trình ôm đi tới đi lui, lâu ngày cô bắt đầu thích việc giấu dép của mình đi.
“Lấy cái túi giúp em, đi thẳng ra huyền quan đổi giày luôn đi.” Trì Trĩ Hàm bắt đầu coi Tề Trình như vật để cưỡi mà điều khiển: “Nếu như em ký hợp đồng phát sóng trực tiếp thì mỗi tháng phải làm chương trình 80 tiếng, đến lúc đó chúng ta cũng ăn cơm ở bên đối diện luôn nhé?”
“Ừ.” Mặt Tề Trình hơi trầm một chút, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Hay là không thích em làm chương trình trực tiếp?” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu.
“Ừ.” Lần này đáp rất nhanh.
“Tại sao thế?” Từ sau khi Lâm Kinh Vũ giúp cô đàm phán về hợp đồng phát sóng trực tiếp này, Tề Trình vẫn cứ tỏ vẻ không vui lắm, nhưng lại không giống như hoàn toàn không muốn cô làm.
“Ghen.” Tề Trình nhìn cô, bắt chước cô nhăn mũi.
Dáng vẻ Trì Trĩ Hàm lúc nấu cơm rất đẹp mắt, anh không muốn bị người khác nhìn thấy.
Nhưng cô lại yêu thích công việc này.
Cho nên cũng chỉ có thể… làm quen thôi.
Trì Trĩ Hàm cười híp mắt như thể vừa nghe được lời ngon tiếng ngọt, lúc đi giày còn ngoắc ngoắc tay với cái người không vui lắm kia.
“Không lộ mặt.” Cô chớp chớp mắt với Tề Trình một cách thần bí: “Ở trong hợp đồng em yêu cầu thêm một mục là không lộ mặt.”
Cô đồng ý với hợp đồng phát sóng này, ngoài việc đối phương vô cùng chân thành ra thì một trong những nguyên nhân khiến cô gật đầu là không cần lộ mặt.
“Em cũng không thích trao đổi với người xa lạ, nhất là ở cái nơi người ta có thể nói đủ thứ chuyện mà không cần chịu trách nhiệm như trên mạng. Nhưng mà nền tảng trực tiếp này đồng ý để em không lộ mặt, có bộ phận chuyên môn phụ trách quản lý bình luận, hơn nữa giữa chừng em cũng không cần tương tác với bọn họ.” Trì Trĩ Hàm nhìn Tề Trình, lúm đồng tiền thấp thoáng: “Cho nên em mới đồng ý.”
Tề Trình gật đầu, annh đang đi lấy túi xách và điện thoại di động cho cô.
“Cộng thêm việc trước đây trong chương trình trực tiếp Nhậm Tuấn Hữu nói em cắt ghép video, còn dùng người đóng thế.” Trì Trĩ Hàm bĩu môi một cái: “Trong lòng em vẫn không thoải mái lắm.”
Mặc dù khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô không có thời gian mà để ý tới chuyện này nhưng mỗi lần nhớ tới vẫn cảm thấy khó chịu.
“Hay là mua lại nền tảng đó đi, đá anh ta xuống rồi để em lên?” Tề Trình đề nghị rất chân thành.
“… Không phải anh đã nói là anh không đủ tiền sao.” Trì Trĩ Hàm cạn lời.
“Có thể vay mà.” Tề Trình vẫn rất nghiêm túc: “Chắc chắn chị anh có.”
…
Không biết tại sao Trì Trĩ Hàm cứ như thế mà bị cảm động.
Giống như vô số lần trước đây, không phải lời ngon tiếng ngọt, không liên quan gì đến “anh yêu em”, người đàn ông trước mặt cô này không phải là không chuyện gì không làm được, cũng không thể nào lấy tay che trời.
Lời nói và hành động của họ đều rất bình dị, cô chịu thiệt thòi thì anh sẽ ra sức an ủi, cũng sẽ gắng hết sức nghĩ cách giúp cô.
Đây là tình yêu mà cô vẫn luôn hướng tới.
Củi gạo dầu muối, bình dị tầm thường, có những nỗi phiền muộn, nhưng phần lớn sẽ không thắng nổi hạnh phúc.
“Để tự em thôi.” Trì Trĩ Hàm lại hôn Tề Trình một cái: “Không cần phải phí sức vì loại người đó.”
Cuộc sống của cô càng ngày càng tốt, đương nhiên người kia càng ngày càng đáng ghét, người có tầm mắt hạn hẹp như vậy thì chắc chắn sẽ chẳng nhận được kết quả tốt đẹp.
Giá trị lợi dụng lớn nhất có lẽ cũng chỉ là con cờ tiên phong để dẫn dắt tới chuyện bệnh tình của Tề Trình, bởi vì ván cờ đã thất bại nên dường như anh ta cũng không còn vị trí trên nền tảng kia nữa.
“Nhớ lấy sổ hộ khẩu.” Trước khi cô ra cửa Tề Trình còn dặn dò một câu, cười nhìn Trì Trĩ Hàm phất tay với anh một cái rồi nhảy chân sáo ra cửa.
Dựa theo phương án, anh chỉ còn hai tuần nữa là có thể thử đi ra khỏi nhà.
Có thể đưa đón cô đi làm.
Có thể… cùng đến Cục Dân chính.
***
Ban ngày hai người đều bận rộn, đến lúc Trì Trĩ Hàm trở về đã là gần năm giờ, ăn cơm tối rồi thu dọn xong xuôi, hai người đều rất ăn ý bắt đầu thay quần áo đi tắm.
Cô cầm một cái váy dây, màu đen, hơi trong suốt.
Lần trước sau khi Tề Trình nói anh sẽ tưởng thật, cô nóng đầu lên mà mua cái này, nhưng đến giờ vẫn còn chưa mặc lần nào.
Kết quả tắm xong lại phát hiện ra cô không dám ra khỏi cửa.
Hình như hơi… trong suốt quá.
“Tề Trình…” Mở cửa he hé nhỏ giọng gọi một tiếng, mặt đỏ như trái cà chua: “Giúp em lấy một bộ quần áo ngủ bình thường.”
Một phút sau Tề Trình mới đi tới, nhưng trong tay trống không.
“…” Trì Trĩ Hàm định giải thích: “Cái này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thích hợp trong lần đầu tiên.”
Tề Trình đỏ mặt nhưng cũng không động đậy, anh vừa mới tắm xong, trên người tản ra mùi thuốc dìu dịu dễ ngửi.
“Ra đây nhìn thử đã.” Giọng điệu bình tĩnh.
“…” Trì Trĩ Hàm cảm thấy cả người mình đều bắt đầu đỏ lên: “Anh đừng hối hận.”
Ban đầu cô nghĩ quá đơn giản, cũng quá mức tin tưởng mấy cuốn truyện tổng tài bá đạo kia, thậm chí còn không mặc nội y.
Trong khoảnh khắc đi ra đó, vì xấu hổ mà da dẻ trên người đều biến thành màu hồng, cô mất tự nhiên vò vò mái tóc còn ướt, mấy lọn tóc ẩm ướt dán vào bên cạnh cần cổ trắng nõn, giọt nước men theo xương quai xanh gợi cảm chảy tới nơi không nhìn rõ nào đó.
Quả thật có hơi trong suốt.
Chỉ nhìn được thấp thoáng mơ hồ, không rõ được cái gì, nhưng lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi hơn cả nhìn rõ không sót cái gì.
“… Anh đi lấy áo ngủ cho em.” Tề Trình hít thở sâu mười mấy cái, sau đó chọn buông tha, quả thật có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Em sấy tóc trước đi.” Nghĩ nghĩ một chút lại xoay người, đẩy cái người đang vì thẹn thùng mà đầu ngón chân cũng co rúm lại kia vào trong nhà vệ sinh.
Lúc đầu ngón tay đυ.ng vào bả vai cô, hai người đều sững lại.
“Anh sấy giúp em.” Tề Trình đã bắt đầu hành động theo bản năng.
Mặc dù kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng dường như anh lại không nỡ để cô thay quần áo.
Tiếng máy sấy tóc giữa căn phòng yên tĩnh nghe rất vang, hôm nay Trì Trĩ Hàm trông có vẻ vô cùng yên lặng, ôm đầu gối ngồi trên băng ghế dài, một bên dây áo tuột xuống, cô cắn môi kéo lên.
Trong nhà vệ sinh vừa nóng vừa ẩm ướt chỉ còn lại tiếng hít thở càng lúc càng rõ ràng của hai người.
Cô không nhớ rõ tóc mình được sấy khô từ lúc nào, chỉ có thể cảm giác được Tề Trình đang càng lúc càng kề sát.
Giữa lúc hoảng loạn, trước lúc bắt đầu, dường như cô nghe thấy anh cắn răng hỏi một câu có thể hay không.
Hẳn là cô đã gật đầu.
Một giây sau đó, bị đau đến tỉnh lại.
“Anh đi ra mau!” Tất cả sự lãng mạn kiều diễm mà cô tưởng tượng đều biến mất, trong tiếng kêu đau của cô mang theo âm thanh sụt sùi nức nở.
Tề Trình khẽ cắn răng làm theo.
Hai người đều ròng ròng mồ hôi.
Trì Trĩ Hàm bất an nhúc nhích một cái, đối diện với khuôn mặt ướt rượt mồ hôi của Tề Trình.
“Một lần nữa?” Cô thể hiện trọn vẹn tinh thần anh dũng của mình.
Sau đó…
“Không được không được không được!” Bàn tay túm sau lưng Tề Trình dùng quá sức, gần như sắp cào đến chảy máu: “Đau…”
Cắn môi, nước mắt ấm ức lăn vòng trong khóe mắt.
Chết tiệt, tại sao tới tận bây giờ đều không có ai nói cho cô biết chuyện này lại đau như vậy.
Lần này, Tề Trình ngừng một lúc rồi mới làm theo.
Nằm trên người cô, thở rất mạnh, cơ bắp trên người cũng trở nên căng cứng.
Trì Trĩ Hàm lại có chút đau lòng.
“Nếu không…” Cô vừa mở miệng đã bị Tề Trình che miệng lại.
“Anh thử một lần nữa thôi, nếu không được thì hôm nay không làm nữa.” Khóe mắt anh cũng vì nhẫn nại mà đỏ ửng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, dù rằng đã khàn đến mức không rõ tiếng.
Trì Trĩ Hàm gật đầu.
Lần này, cô cố nhịn.
Lưng cô căng cứng, môi cắn chặt, sau đó chậm rãi phát hiện ra cảm giác đau dần biến mất.
“Đỡ hơn chút rồi.” Trì Trĩ Hàm sờ lên khuôn mặt ướt rượt của Tề Trình.
“… Anh không xong rồi.” Tề Trình chôn trong cổ cô, hơi thở đều là hơi nóng.
“… Hử?” Trì Trĩ Hàm không phản ứng kịp.
“Lần này không tính.” Giọng Tề Trình mang theo vẻ ảo não.
…
Trì Trĩ Hàm đột nhiên hiểu ra.
“Cái đó, bọn họ nói lần đầu tiên là như vậy, nam mau nữ đau…” Cái này có xem như an ủi không.
Dường như bả vai bị anh cắn mạnh một cái.
Tề Trình đứng dậy, cầm chăn che lên mắt cô.
“Lần này không tính!” Anh sắp tức chết.
“A!” Trì Trĩ Hàm giương khóe miệng lên lộ ra lúm đồng tiền.
“Cũng không được tính vào hai lần một tuần.” Tề Trình được voi đòi tiên.
“Được.” Khóe miệng Trì Trĩ Hàm giương cao hơn.
Từ trong chăn lén lút nhìn Tề Trình đứng dậy, đoán là anh định đi vào nhà vệ sinh, nhưng quay đầu lại phát hiện ra cô cũng mồ hôi ướt đẫm.
Dứt khoát dùng chăn bọc cô ôm cùng vào trong.
“Có phải anh lén tập cơ không đấy.” Trì Trĩ Hàm chọc chọc.
“… Ừ.” Tâm trạng Tề Trình vẫn không được tốt lắm.
Trì Trĩ Hàm híp mắt, ôm cổ anh rồi vùi đầu vào trong ngực anh.
“Lần đầu tiên sao…” Giọng nói mềm mềm yếu yếu.
“Ừ…” Tề Trình hôn tai cô một cái, nhìn cô rụt cổ lại.
“Lần đầu tiên.” Rốt cuộc giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Lần đầu tiên của bọn họ.
Lần đầu tiên mà anh nghĩ là cả đời này sẽ không có.
Xảy ra vào ngày hợp đồng một năm của Trì Trĩ Hàm chấm dứt.