Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 35: Kem lọ

Đường Quỳ bật cười.

Nếu để cho mẹ Đường nghe được lời này của anh, nói không chừng bà sẽ lấy cái chổi ra đuổi anh đi ngay.

“Trứng Muối đâu?” Đường Quỳ hỏi: “Chúng ta đi như vậy, Trứng Muối phải làm sao bây giờ?”

“Anh đã để lại đồ ăn và nước cho nó rồi, ra ngoài cũng chỉ có hai ngày, sẽ nhanh trở về thôi.” Giang Trúc cười: “Đồ ăn vặt cũng đã chuẩn bị đủ, em yên tâm, không tới lượt nó đói.”

— Chỉ là sợ nó sẽ bị nghiện đồ ăn vặt, sau khi anh về thì nó không chịu ăn thứ gì khác nữa.

“Nhiệt độ trên núi khá thấp, ở trên đó có chỗ cho thuê áo khoác, chỉ là không được sạch lắm, anh có mang theo áo lông.” Giang Trúc nói: “Sẽ nhanh tới thôi.”

Sự thật là Đường Quỳ ở trên xe hơi buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì đã đến bên dưới Tần Sơn rồi.

Giang Trúc dẫn Đường Quỳ đi thẳng tới khu cáp treo.

Cáp treo nối thẳng lêи đỉиɦ núi, khỏi phải leo đường dài mệt mỏi, Giang Trúc đã lên kế hoạch rõ ràng từ trước, buổi tối thì ngồi cáp treo lên ngắm mặt trời mọc, ngày mai thì đi bộ xuống núi, bây giờ đang là lúc cây cối đâm chồi nảy lộc, vừa hay có thể ngắm phong cảnh.

Đã muộn nên người đi lên núi không nhiều lắm, Giang Trúc bỏ thêm tiền để khỏi phải rủ thêm người, hai người cùng ngồi một cái cáp treo, bắt đầu đi lên phía đỉnh núi.

Trời đã khuya, xung quanh tối đen như mực, không nhìn rõ được cái gì. Trong lòng Đường Quỳ vẫn cứ nghĩ ngợi lung tung, sợ mấy chuyện như là đang đi giữa đường thì xảy ra vấn đề gì đó, hoặc là cáp treo bị rơi. Cô cũng không dám nhìn xuống phía dưới, chỉ ngồi rất ngay ngắn.

Vừa rồi, trước lúc đi lên cáp treo, Giang Trúc đã đưa cho cô áo lông của anh, cô mặc lên người, dài gần đến cẳng chân, áo căng phồng, cực kỳ ấm áp.

Không gian nhỏ hẹp, chân của Giang Trúc duỗi không hết, có để như thế nào cũng thấy không thoải mái.

Anh thay đổi vài tư thế, hỏi: “Bây giờ có lạnh không?”

Đường Quỳ cố sức giơ tay lên, kéo khóa áo xuống phía dưới một chút, thành thật trả lời: “Không lạnh, còn thấy hơi nóng một chút!”

Giang Trúc cười cười, trong cáp treo không có đèn, anh lấy ra một cái đèn nhỏ, đặt lên chỗ không có người ngồi ở bên cạnh, cái đèn hình quả bí ngô, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.

“Lúc trước anh vẫn luôn muốn đến Tần Sơn, nhưng lại vì đủ loại lý do mà không thực hiện được.” Giang Trúc nói: “Đã nói muốn đến ngắm mặt trời mọc từ mấy năm trước rồi, rốt cuộc hôm nay cũng có thể đến xem.”

“Là ngày mai.” Đường Quỳ sửa lời cho anh, cô mở di động ra, ý bảo anh nhìn giờ: “Này, còn 3 phút nữa mới tính là hết ngày hôm nay.”

Cô cất di động đi, ánh mắt Giang Trúc vẫn nhìn theo.

Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng anh vẫn thấy được tin nhắn do Đường Cách gửi tới.

“Phải biết đúng mực đấy!”

Ông anh vợ tương lai này, lúc nào cũng rất quan tâm.

Chỉ là đi leo núi, dã ngoại thế này, anh có thể làm cái gì chứ?

Đường Quỳ không nhắn lại, cô duỗi lưng ra, ngáp một cái, nước mắt không tự giác trào ra khỏi khóe mắt.

Có lẽ là vì tuyến lệ quá phát triển, lúc cô ngáp thường hay chảy nước mắt.

Giang Trúc nhìn khóe mắt dính lệ của cô, hầu kết giật giật, lên tiếng: “Trên Tần Sơn có mấy chục tòa miếu thờ cả lớn cả bé, nghe nói là rất linh nghiệm. Lần này chúng ta đến đây, chi bằng đi vái một chút, em có nguyện vọng gì không?”

“Anh cũng tin cái này sao?”

“Đi vái cũng tốt.” Giang Trúc nói: “Chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp thôi.”

Đường Quỳ nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Em chỉ hy vọng người nhà có thể vui vẻ mạnh khỏe, ngoài ra thì cũng chẳng có nguyện vọng gì khác nữa.”

Cô được mẹ Đường chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, mặc dù điều kiện vật chất không phải là quá tốt nhưng về mặt tinh thần thì không hề thiếu thốn, đến lúc tới nhà họ Đường thì cả nhà lại càng cưng chiều cô hơn. Cả đời thuận thuận lợi lợi, cho nên ngay cả tâm nguyện cũng chỉ tầm thường như vậy.

Cô dường như rất dễ thỏa mãn với mọi thứ, chưa bao giờ giành giật với người khác, nếu như không có ai quấy rầy thì cô chỉ yên lặng làm việc của chính mình.

Giang Trúc chính là yêu sự giản đơn, yên tĩnh ấy của cô, cũng muốn giữ gìn sự hồn nhiên chất phác ấy, để cô vĩnh viễn không bị làm phiền.

Lúc lên đến núi vẫn còn sớm, quả thật ở trên núi rất lạnh, vừa mới xuống khỏi cáp treo, gió lạnh đã ập tới. Giang Trúc đội mũ lên cho cô, lại cởi khăn quàng trên cổ xuống, quấn cho cô chặt cứng.

Có người vừa bật đèn pin lên, dùng tiếng phổ thông pha lẫn với khẩu âm địa phương, cất tiếng hỏi: “Chàng trai, có ở trọ không? Mỗi giường 200!”

Ở trên núi, người ta chủ yếu bán chỗ ngủ, rất ít chỗ cho thuê cả phòng trọ, dù sao thì mọi người cũng đều chỉ đến đây để ngắm mặt trời mọc, không có nhu cầu thuê phòng đơn, vừa không tiện mà giá cả lại còn đắt đỏ.

Đã là giờ này, đương nhiên là không thể đặt được phòng đơn. Nhưng mà vận may của hai người cũng tốt, có một nhà trọ vẫn còn hai giường ngủ, đến nơi nhận phòng, hai người ở trong một gian phòng có sáu giường.

Giường ở đây là giường tầng, ở giữa có một cái bàn học, thật sự rất giống giường trong ký túc xá thời trung học.

Vào giờ này cũng không còn chỗ nào bán đồ ăn nữa, Đường Quỳ vốn định là hai gói mì ăn liền, bỏ thêm quả trứng là đã có thể bỏ tạm vào bụng, nào ngờ Giang Trúc lại kéo ông chủ ra hỏi: “Có bếp lò không?”

Có lẽ ông chủ làm nghề này đã quen ngày ngủ đêm thức, tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ông ta chỉ tay về phía phòng bếp, nói: “Có thì có, nhưng mà cậu muốn dùng thì phải trả phí sử dụng là 20 tệ, tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì được, tôi không cung cấp cho cậu mấy thứ đó. Nước thì cậu có thể dùng, nhưng mà phải trả tiền, dùng cái bình lớn kia, mỗi bình 5 tệ.”

Giang Trúc nhận hai bình nước, đổ ra cho anh và Đường Quỳ cùng rửa tay. Anh mở cái túi sau lưng ra, lúc này Đường Quỳ mới phát hiện ra anh thật sự đã có chuẩn bị từ trước — hai cặp l*иg đựng đầy thức ăn, chỉ là đi đường lâu như vậy nên đã hơi nguội. Anh trả phí sử dụng, lại lấy nồi ra, đổ vào chút nước nóng, bỏ đồ ăn vào hâm cách thủy.

Ông chủ nhà trọ đi qua đi lại trước quầy, không gian hơi chật hẹp, chỉ có một cái ghế nhỏ, Giang Trúc để Đường Quỳ ngồi ở đó, còn mình thì ngồi xổm xuống, bắt đầu nhóm lửa.

Trong nhà trọ, hầu hết mọi người đều đã ngủ thϊếp đi, xung quanh yên ắng, thỉnh thoảng có người dậy đi vệ sinh, lối đi lại chật hẹp, đυ.ng phải đồ đạc phát ra tiếng lục cục, có thể nghe thấy tiếng người trong phòng tỏ ra bất mãn.

Sự bối rối của Đường Quỳ đã tan thành mây khói, giữa đêm khuya thế này, đưa tay hơ lửa bên bếp lò, đối với cô mà nói cũng là một chuyện rất mới mẻ.

Đồ ăn nóng lên, Giang Trúc nói với ông chủ một tiếng, lấy cốc đã chuẩn bị từ trước, xách hai bình nước ấm đi về phòng.

Anh mang đến hai cái cốc, một cái màu xanh lam, một cái màu hồng phấn, thành cốc trong suốt, đặt cạnh nhau, nhìn ra là một cặp cốc tình nhân. Ý tưởng cũ kĩ, nhưng vẫn đủ khiến trái tim cô ấm áp.

Đường Quỳ vặn mở bình nước, uống một ngụm để làm ấm cổ họng.

Cô nói: “Chủ nhật tuần sau, chị họ sẽ mở triển lãm tranh, anh có muốn đi xem không?”

Lúc nói lời này, trong lòng cô có chút không yên.

Đường Quỳ ngẩng đầu, quan sát sắc mặt Giang Trúc, anh không tỏ vẻ gì, vẫn ôn hòa nói với cô: “Nếu em muốn thì chúng ta đi.”

Giọng nói không khác gì lúc bình thường, giống như vừa hỏi cô muốn ăn cái gì.

“Vậy thì không đi!” Đường Quỳ cười nhẹ nhàng: “Công việc của chúng ta bận rộn, lần này anh đã xin nghỉ phép để đi chơi rồi, không thể xin nghỉ nữa.”

Theo quy định của bệnh viện trung tâm trấn An Sơn, cứ cách hai tuần thì sẽ có hai ngày nghỉ. Lần này anh đã xin nghỉ, vậy thì cuối tuần sau sẽ không được nghỉ nữa.

Bây giờ đã rõ tâm tư của Trịnh Ngọc, cô cũng không muốn tự làm mình ấm ức.

Giang Trúc cười, nói được.

Trong phòng trọ, giường chẳng được sạch cho lắm, Giang Trúc giống như biết làm pháp thuật, lấy từ trong ba lô ra một tấm ga trải giường. Đường Quỳ nằm nghiêng người vào phía trong, trên người đắp chiếc áo lông.

Đường Quỳ ngủ cũng không sâu, mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, lại gặp một giấc mộng kỳ quái.

Cô mơ thấy lúc cô còn đi học.

Buổi chiều nóng bức, cô và Chu Phán Phán cùng nhau đi học, hai người chọn cùng một học phần, giáo viên rất nghiêm khắc, hầu như tiết nào cũng điểm danh.

Lúc đi ngang qua tòa nhà thí nghiệm, Chu Phán Phán bỗng nhiên kéo tay cô, hưng phấn bước nhanh về phía trước: “Cậu nhìn kìa, là thầy Giang đấy!”

Một chiếc xe màu xám bạc đỗ lại, Giang Trúc mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt sạch sẽ, khom lưng mở cửa xe, bên trong là Trịnh Ngọc với một bộ quần áo màu đỏ sẫm.

Trang điểm tinh xảo, đẹp đẽ động lòng người.

Cô ấy đang nói gì đó với Giang Trúc, hình như là hai người họ đang cãi cọ. Một lát sau, Trịnh Ngọc đi thẳng về phía trước, Giang Trúc đứng lại một chút, nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đi về phía ngược lại.

Chu Phán Phán thấy không còn cái gì để nhìn nữa thì kéo cô đi, Đường Quỳ quay đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Trúc.

Anh đang nhìn cô, lộ ra nụ cười.

Vốn dĩ, trong hiện thực mọi chuyện dừng lại ở đây. Chuyện này chỉ là một trong những ký ức vụn vặt lúc trước, vậy mà bây giờ cô lại đột nhiên nhớ đến, rõ ràng từng chi tiết, không hề bỏ sót chút nào.

Nhưng ở trong mộng, Đường Quỳ đột nhiên gạt tay Chu Phán Phán ra, đi thẳng về phía anh.

Cô gọi anh: “Thầy Giang!”

Tất cả mọi thứ trong phổi dường như đều đi ra theo tiếng gọi này, sau đó, có người đẩy cô: “Quỳ Quỳ?”

Đường Quỳ mở to mắt ra, nhìn thấy Giang Trúc.

“Em sao thế? Gặp ác mộng à?” Giang Trúc hỏi: “Vừa rồi anh nghe thấy em gọi anh.”

Lúc này Đường Quỳ mới nhận ra trên mặt đẫm mồ hôi, Giang Trúc rút khăn ra, nhẹ nhàng lau cho cô.

Đường Quỳ chậm rãi kể lại chuyện trong giấc mộng cho anh nghe, Giang Trúc nghe xong thì bật cười, nói: “Thì ra em vẫn còn nhớ rõ.”

Đường Quỳ nghe ra được ý tứ của anh trong lời này, mắt trợn tròn lên: “Anh còn nhớ rõ em sao?”

Giang Trúc nói: “Dù sao thì trong khoảng thời gian anh đi dạy, em cũng là sinh viên duy nhất bị con thỏ đạp lên mặt một cách không thương tiếc như vậy.”

Nói tới đây, anh vươn tay ra sờ lên mặt cô. Anh vẫn còn nhớ đại khái vị trí của vết thương, nhưng bây giờ ở chỗ đó đã mềm mịn và trơn bóng, không để lại chút dấu tích nào của vết thương.

Bây giờ vẫn còn sớm, còn một chút thời gian nữa thì mới đến lúc mặt trời mọc. Giang Trúc cởi giày ra, leo lên giường, ngồi cạnh Đường Quỳ.

“Về chuyện của chị họ, từ đầu anh vẫn luôn cảm thấy không cần phải nói ra.” Giang Trúc thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như vì chuyện này mà em hiểu lầm anh thì sẽ không ổn.”

“Em không thèm hiểu lầm đâu!”

Giang Trúc nhéo nhéo mặt cô, cười tít mắt: “Theo anh nhớ, anh mới chỉ từng đưa chị họ đến trường một lần. Lúc đó là chị ấy muốn thuê phòng vẽ tranh ở trong trường, anh chỉ tiện đường đưa chị ấy đi cùng. Còn về chuyện cãi cọ –“

Trên mặt Giang Trúc hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Là vì anh nói với chị ấy, anh vẫn luôn coi chị ấy như một người chị họ đáng kính trọng.”

Anh nói không rõ ràng, nhưng Đường Quỳ cũng hiểu rõ được ý của anh.

Giang Trúc nghĩ cho thể diện của Trịnh Ngọc, cho nên mới không tiện nói ra — dù sao họ cũng là chị em họ, nói ra với cô cũng sợ cô sẽ nghĩ linh tinh. Hôm đó Trịnh Ngọc hẹn Đường Quỳ ra ngoài nói chuyện, mặc dù lúc về Đường Quỳ không nói cái gì, nhưng gặp phải giấc mộng như vậy, chỉ sợ là do ban ngày nghĩ đến cái gì nhiều thì ban đêm mơ thấy cái đó.

Nếu như anh vẫn không nói, vậy thì không biết cô nàng này còn định băn khoăn trong lòng tới lúc nào.

“Em nghe nói, anh đã từng dẫn chị họ tới cái thôn làm thuốc giả…” Đường Quỳ khép mắt lại, nắm lấy tay anh, sờ sờ vết chai trên đầu ngón tay anh: “Cụ thể chuyện này như thế nào, anh có tiện nói cho em biết không?”