Vẫn là một buổi sớm tỉnh lại trong lòng chàng, ánh nắng li ti xuyên qua song cửa sổ đỏ thẫm cổ xưa, thấp thoáng đâu đây tiếng tuyết rơi sàn sạt. Bên dưới là đệm giường mềm mại, phía sau là nhịp thở đều đặn yên bình của chàng, tất cả như một sinh mệnh mới, tĩnh lặng và yên ả.
Cuộc đời này nàng chưa từng cảm thấy bình thản đến vậy, tựa như cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích đeo bám số mệnh, gông cùm khoá chặt linh hồn, tìm lại được bản thân chính mình. Dù là hiện đại hay cổ đại, những chuyện chưa được giải thoát, rốt cuộc đã đến lúc kết thúc.
Vân Yên gối đầu trên khuỷu tay Dận Chân, nhẹ nhàng trở người, gương mặt say ngủ của chàng phản chiếu trong mắt nàng, yên tĩnh như một đứa trẻ.
Chàng chưa từng nói từ "yêu", nhưng trong thời khắc sinh tử, chàng đã dùng cả tính mạng để bộc lộ tất cả. Nàng đâu biết rằng, tính mạng và giang sơn ở trước mắt, nhưng chàng không hề do dự, trời xanh, đã để nàng nhìn thấy sự lựa chọn ấy.
Dận Chân giao lại mạng sống cho nàng, vậy nên nàng cũng trao cả mạng mình cho chàng.
Hàng mày anh tuấn sắc bén, sống mũi cao thẳng thanh tú, hàng mi dưới đôi mắt dài dày hơi cong lên, cánh môi không dày không mỏng mím chặt lại, gương mặt say ngủ xoá dịu đi vẻ nghiêm khắc hàng ngày, nhìn chàng càng thêm tĩnh lặng hiền hoà.
Chàng đã bốn mươi rồi, có thể nhìn thấy dấu vết sương gió năm tháng nơi khoé mắt, nhưng mỗi nếp nhăn đều làm chàng tăng thêm sức quyến rũ lắng đọng theo thời gian. Dù bất cứ khi nào, dù tóc trắng bạc đầu, nhưng đối với nàng, mỗi đường nét của chàng vẫn vô cùng đẹp.
Vân Yên đưa tay khẽ khàng phác hoạ đường nét trước mặt mình trong không trung, không ngờ lại kéo chàng khỏi giấc ngủ say.
Bàn tay rộng lớn của người phía trước bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, kéo đến gần mặt mình, mắt vẫn đang nhắm mà khoé môi hơi cong lên, giọng nói khàn khàn:
- Muốn sờ thì cứ sờ đi.
Nàng mỉm cười, đặt tay mình lên má chàng, giọng nói cũng khản như thế:
- Thϊếp lo chàng lạnh.
Dận Chân chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen tuyền như đá hắc diệu sâu thẳm quyến rũ. Chàng siết chặt Vân Yên vào lòng, tay kéo chăn lên đến tận cổ nàng, trùm kín nàng không một kẽ hở.
- Chân còn đau không?
Chàng nhẹ nhàng đưa tay vào ổ chăn ấm áp, vòng tay qua lưng nàng.
Vân Yên rụt vai lại cọ cọ vào cằm Dận Chân, đôi mắt cong cong đong đầy ý cười:
- Không đau nữa.
Dận Chân nâng má nàng lên, nói từ tốn:
- Trước đây, nàng không thích cười.
Dù có cười, cũng không phải nụ cười này.
Vân Yên vòng tay qua cổ chàng, nét mặt dịu dàng:
- Vì chàng đó.
Dận Chân cũng nở nụ cười, tình cảm dâng lên trong đôi mắt sâu thẳm, nhiều năm nay, chàng chưa từng nhẹ nhõm đến vậy.
Hai người được thị vệ tìm thấy trong trời tuyết tối đen, được đưa về Viên Minh Viên trong hôn mê, may mắn thay ngoài bị phong hàn thì không có vấn đề gì nghiêm trọng. Vết thương trên tay chàng không lớn, nhưng mắt cá chân Vân Yên bị tổn thương do ngâm trong băng giá quá lâu, họ uống mấy bát canh gừng, chàng bế cơ thể đông cứng của nàng đi tắm nước nóng, bôi thuốc băng bó, cuối cùng ôm nhau ngủ.
Đến khi tỉnh khỏi giấc mơ, mọi chuyện như đã trôi qua hết một đời, long đong khúc mắc rối ren bao nhiêu năm đeo đẳng nàng từ kiếp trước, tất cả đều tan biến theo cơn gió.
Trong gió tuyết sàn sạt ngoài cửa sổ, trong Tứ Nghi Đường trên Cửu Châu Thanh Yến của Viên Minh Viên, hai người toàn tâm toàn ý ngả vào lòng nhau.
Khi Dận Chân cởi dây áo nàng, lần đầu tiên nàng chủ động đưa tay giúp chàng cởi vạt áo mặc trong, khuôn mặt ửng đỏ, ngửa đầu mỉm cười.
Suối tóc đen dài xoã trên gối, vạt áo nơi bả vai bị chàng kéo xuống một nửa, để lộ ra cần cổ thon thả trắng mịn, chàng đeo miếng ngọc bội Dương Chi khắc chữ Dận lên, mùi hương của làn da mái tóc toả ra trên áo vấn vương trong chăn quấn quýt trên khuôn mặt, thân mật và gợi cảm.
Chàng áp tay lên lúm đồng tiền nho nhỏ khi nàng hơi cong khoé mô, bàn tay rộng lớn lùa vào trong suối tóc sau gáy, trằn trọc mà hôn. Nàng đáp lại, đắm say nồng nàn. Mỗi hơi thở mỗi cơn run rẩy, đều là vì chàng.
Dận Chân hôn dọc theo cần cổ, dừng lại rất lâu trên vết sẹo hồng nhạt trước ngực, vết sẹo ấy đã mờ đi rất nhiều. Vân Yên sau khi được chàng tắm xong không mặc áo yếm, chàng kéo vạt áo nàng từ bả vai xuống eo, ngậm và hôn lên bầu ngực nõn nà, theo tiếng thở dốc và rêи ɾỉ của Vân Yên, phong cảnh xinh đẹp hoàn toàn lộ ra.
Trong chăn, chàng nắm tay nàng cởϊ qυầи mình, đặt tay nàng lên vật nóng bỏng mạnh mẽ, gương mặt nàng đỏ bừng, nắm không nổi mà bỏ không được, gò má yêu kiều như đoá hoa nở rộ.
Thời gian trôi qua bốn năm năm, du͙© vọиɠ, tất cả như ngọn lửa cháy rừng rực trên cánh đồng, càng ngày càng dữ dội.
Khi Dận Chân tách đôi chân mềm mại của nàng ra, đôi tay đặt trên l*иg ngực vững chãi của chàng bỗng run lên, cơ thể nàng vẫn căng thẳng như lúc ban đầu, thậm chí còn nhạy cảm hơn trước, nhưng tình yêu trọn vẹn giúp nàng trao hết tất cả cho chàng.
Khi chàng tiến vào, hai người ôm chặt lấy nhau, cùng vô thức bật ra thành tiếng, cả người đều run rẩy.
Đã lâu chưa làm chuyện phòng the, Vân Yên đau đến mức l*иg ngực căng trướng nóng như lửa, trước mắt cũng nhoà đi. Cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy chạy từ sống lưng Dận Chân xuống, chàng cảm nhận trọn vẹn sự lóng ngóng từ cơ thể nàng và nguồn ấm áp đã lâu không thấy. Nét mặt chàng, tiếng rên khẽ nam tính trầm thấp từ cổ họng đều làm nàng cảm thấy tình yêu và du͙© vọиɠ không thể nào kháng cự được.
Chàng miệt mài không ngừng nghỉ, nàng cũng không cầu xin chàng dừng lại, chàng hoà vào máu thịt Vân Yên, nàng như dây leo quấn chặt lấy chàng.
Dận Chân gác bàn chân xinh xẻo của nàng lên bờ eo tráng kiện của mình, một tay vuốt ve lớp vải được chính chàng băng bó trên bàn chân nhỏ bé.
Hai tay chàng vòng qua ôm chặt eo nàng, môi cũng ghé sát môi nàng, đầu lưỡi quấn quýt. Hai gương mặt tựa vào nhau, vành tai và tóc mai kề cận, mồ hôi trên người không phân biệt được là của ai với ai.
Theo động tác lúc sâu lúc mạnh của Dận Chân, Vân Yên nằm dưới người chàng, cắn môi nhưng không kìm được bật ra những tiếng nức nở, nàng xấu hổ nghiêng đầu, mái tóc đen tuyền xoã tung trên gối, đáy mắt mơ màng mông lung, đong đầy tình ý.
Dận Chân ngẩng đầu ngắm nàng, trong đôi mắt chim ưng cũng phủ lớp sương mù, ánh mắt càng thẫm, động tác càng mạnh mẽ hơn, ép nàng không được trốn tránh.
Chàng cúi đầu ngậm nụ hoa rực rỡ vào miệng, nâng đôi chân nàng lên, gác lên bờ vai vững chãi của mình.
Vân Yên kêu "a" một tiếng, kìm lòng không đặng ngửa đầu nhìn nét mặt chàng bằng ánh mắt mơ hồ, cặp đùi trắng như tuyết mềm mại tạo thành sự tương phản rõ ràng với cơ bắp rắn chắc trần trụi màu lúa mạch ở l*иg ngực, cơ thể nàng nhạy cảm co tròn lại.
Cả người nàng không ngừng lay động kịch liệt, tiếng rêи ɾỉ cách quãng hơi khàn khàn, như tiếng kêu của con mèo nhỏ yếu ớt, nửa khóc nửa ngâm, lọt vào tai và mắt người phía trên như liều thuốc độc trí mạng nhất.
Trong noãn các phía đông có địa long, bốn phía đều có lò sưởi, vô cùng ấm áp, hơi nóng toả ra xung quanh, mỗi lỗ chân lông đều được giãn ra, hơi lạnh biến mất không còn tăm tích.
Mái tóc dài mềm mại đen tuyền rối tung, bờ lưng mảnh khảnh trắng ngần, chiếc eo xinh đẹp uyển chuyển, nàng nằm sấp dưới người chàng, bờ mông như quả đào mật, khiến chàng càng điên cuồng hơn.
Sau vài lần, Vân Yên cuối cùng không chịu nổi nữa bật khóc cầu xin. Nếu như trước đây nàng mỏng manh yếu đuối, thì hiện giờ nàng càng xinh đẹp mềm mại hơn. Dù là tiếng kêu, đường nét cơ thể, tiếng thở gấp hay giọt mồ hôi, mùi hương của nàng, tất cả đều làm chàng say mê không kiềm chế nổi, rõ ràng sợ nàng chịu đau, nhưng vẫn muốn dùng sức bắt nạt nàng.
Dận Chân vùi đầu vào cổ Vân Yên, tham lam hít thở mùi hương nữ tính quen thuộc toả ra trên làn da ấy, say đắm hôn lên, động tác càng lúc càng mạnh.
Dận Chân đỡ Vân Yên ngồi lên, không chút do dự tiến sâu vào trong nàng hơn, cơn đê mê như có dòng điện chạy qua làm nàng nặng nề rên lên một tiếng, âm cuối nhẹ bẫng mỏng manh khiến chàng càng đi vào sâu hơn, nàng bấu vai chàng mà bật khóc thành tiếng.
Mỗi lần trong hoan ái, chàng ngắm gương mặt quyến rũ nức nở của nàng mà đau lòng, siết chặt bờ eo mịn màng của nàng lại, eo chàng không ngừng đưa cơ thể nhỏ bé của nàng lêи đỉиɦ, cất giọng trầm khàn thở dốc thì thầm bên tai nàng:
- Nàng còn nguy hiểm hơn cả trước đây.
Vân Yên như dây leo dựa vào cổ chàng, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ tươi như vỏ sò khép chặt, mơ màng nhìn chàng, vừa thở gấp vừa khẽ rêи ɾỉ, khoé mắt đẫm nước nhưng không che giấu được vẻ xinh đẹp.
Dận Chân hơi cắn môi hít thở nặng nề, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị giờ vô cùng hưởng thụ, động tác đã gần như điên cuồng.
Vân Yên sắp không ôm nổi chàng nữa, được chàng đưa lên rồi lại hạ xuống, bàn tay dày rộng dùng lực kéo eo mảnh của nàng lên bụng dưới cường tráng của mình, đâm vào thật mạnh thật sâu, nàng không nhịn được nữa vừa khóc vừa hét, ánh mắt ướŧ áŧ mê người, phía dưới bất giác co chặt vào.
Tiếng thở gấp gáp gợi cảm nặng nề bật ra từ cổ họng Dận Chân, trong chăn chàng đè người nàng xuống, nàng nhắm nghiền hai mắt, l*иg ngực trắng ngần hơi ửng đỏ phập phồng lên xuống, khiến gò bồng đào nhẹ nhàng run rẩy, tất cả đều được thu vào đôi mắt đen thẫm của chàng, chàng đưa tay vuốt ve, môi cũng ập xuống hôn lêи đỉиɦ nụ hoa hồng nhạt, khiến nàng thốt ra tiếng nức nở. Cuối cùng chàng di chuyển môi hôn lên những giọt nước nơi khoé mắt, bàn tay chậm rãi vén mái tóc dài sau gáy lên, môi lưỡi hai người quấn quýt, hoà tan vào nhau, thân mật không kẽ hở.
Ngày hôm nay, chàng đã chờ từ rất lâu rồi, hai bên càng lúc càng muốn thật nhiều, đều dốc hết sức mình.
Khi Vân Yên tỉnh lại từ cơn mê, Dận Chân đã mặc áo trong màu vàng nhạt ngồi ở cuối giường thay băng và thuốc trị thương cho nàng.
Nàng híp mắt nhìn trộm chàng làm đâu ra đấy, nét mặt chăm chú nghiêm túc, như đang xử lý việc quốc gia đại sự, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trở người toan ngồi dậy. Nhưng vừa mới cử động, chợt nhận ra tay chân mình đều mềm oặt tê rần, nàng lại yếu ớt nằm xuống, gò má đỏ lên vì xấu hổ.
Dận Chân buộc chặt băng, ngẩng đầu thấy nàng đã tỉnh lại, trong đáy mắt tràn ngập ý cười trong trẻo:
- Tỉnh rồi à?
Vân Yên cong môi nhìn chàng, đưa cánh tay mềm mại lên, Dận Chân lập tức nắm bàn tay nhỏ bé ấy lại, vừa cúi người xuống vừa ôm nàng dậy.
- Hôm nay là mùng một tết đúng không? Yến tiệc năm mới nhiều như thế thì làm thế nào?
Dận Chân cười khẽ, nhéo thuỳ tai dày dặn của nàng.
- Ngốc ạ, mùng một tết là hôm qua đấy, đã cáo nghỉ hết rồi, năm nào cũng thế, ta đều thông báo bị phong hàn không tham gia cùng họ. Hơn nữa, nàng nỡ để ta đi sao?
Vân Yên vốn đã bình tâm trở lại, nhưng khi nghe thấy câu cuối, xấu hổ nhéo eo chàng một cái. Dận Chân bất giác hít sâu một hơi, kề bên tai nàng trêu ghẹo:
-
Nàng vẫn còn sức nhỉ, xem ra đêm qua ta đã mềm lòng với nàng rồi.
Vân Yên e thẹn cắn răng lườm chàng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng nở nụ cười, thân mật dựa sát vào nhau.
- Dận Chân, sau này thϊếp sẽ không ra ngoài một mình nữa, thϊếp sai rồi. Chàng cũng đừng làm vậy nữa, được không?
Vân Yên vuốt ve gò má Dận Chân, tựa vào ngực chàng nghiêm túc nói xin lỗi, giọng nói khàn khàn, mang theo cả tiếng ho nhẹ.
Chàng vuốt nhẹ mái tóc sau gáy Vân Yên, nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối bù trên bả vai ra phía sau.
- Không phải lỗi của nàng, là do ta không chăm sóc tốt cho mẹ con nàng. Hai bé sống trong chùa Đại Giác Tự cũng tốt, ta sẽ nghĩ cách trùng tu lại Đại Giác Tự, khôi phục lại hương hoả chỗ đó, đưa Tứ Nghi Đường của chúng ta đến chùa, trong sân trồng hoa ngọc lan... Như vậy, chúng ta có thể thường xuyên đến thăm các con, Tứ Nghi Đường cũng sẽ mãi mãi là nhà của các con.
Vân Yên dịu dàng nhìn chàng, không nói ra lời, cuối cùng ôm chặt lấy chàng.
Đúng vậy, tất cả những chuyện trước kia đều đã trở thành quá khứ.
Cuộc sống mới thuộc về hai người, bắt đầu bước sang trang mới.