Vân Yên ngồi bên cạnh Dận Chân, yên tĩnh nhìn chàng làm thơ, vẫn là nét mặt bình thản, không hề có nụ cười, khóe mắt chân mày mang theo sự ấm
áp ung dung.
Một ấm trà, một bài thơ, một đôi tình nhân.
Yên vũ khoái dật tình, phong tuyết thính u hưởng.
Năng bị tứ thời hảo, vĩnh kết bình sinh thưởng. (1)
Lâu rồi Dận Chân chưa gảy đàn, cảnh đẹp sinh tình chàng lấy đàn đánh một khúc cho Vân Yên nghe.
Dận Chân mỉm cười hỏi Vân Yên:
- Phượng cầu hoàng nhé? (2)
Vân Yên nghe xong bèn lắc đầu, cười nhẹ nói:
- Cao sơn lưu thủy. (3)
Ánh mắt Dận Tự sáng ngời, kéo ngón tay nàng đến rồi hôn lên, sau đó cúi đầu chăm chú gảy đàn.
Âm thanh hài hòa dưới ngón tay thon dài của chàng dường như đã vẽ lên
một bức tranh non xanh nước biếc sống động, âm vực rộng lớn không ngừng
nhảy nhót và biến đổi, ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển uyển chuyển thay đổi giữa âm trầm và âm cao. Như có thể nhìn thấy đỉnh núi cao cao, sương mù vấn vít, lơ lửng vô định. Nước chảy róc rách, dòng nước đâu đây; lành
lạnh tĩnh lặng, cành thông xuôi theo dòng nước. Tiếng đàn du dương,
trang trọng như nước chảy mây trôi.
Vân Yên nhìn bầu trời xa xa qua tán lá cây ngô đồng, nghe tiếng đàn đến si mê. Khi hạ mắt xuống
nhìn Dận Chân, trông thấy ánh nắng mùa thu đang nghịch ngợm nhảy nhót
trên bả vai chàng, khảm một màu vàng nhạt lên hàng mi chàng, nét mặt
trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng vẫn bình tĩnh không thể không
khiến người khác bội phục, nàng cảm thấy khí chất trên người chàng càng không giống so với trước đây.
Đồng ý với yêu cầu của Vân Yên,
Dận Chân dìu nàng đi dạo trong sân. Cố chịu cơn đau dai dẳng, Vân Yên từ từ bước đi, chỉ có điều mỗi bước đều rất chậm. Dận Chân nhìn thấy, kéo
nàng dừng lại rồi ôm nàng vào trong l*иg ngực mình, hôn lên hai bên thái dương, yên lặng không nói gì.
Hoàng hôn buông xuống, hai người quay trở về phòng chuẩn bị ăn cơm tối. Vân Yên giống như trước đây,
đứng dậy bình tĩnh nói thϊếp đi lấy hộp cơm, Dận Chân hơi ngẩn người, ấn nàng ngồi xuống sập nhưng không hề nói câu nào.
Vân Yên nhanh
chóng hiểu ra suy nghĩ của chàng, chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã vang
lên tiếng gõ cửa. Dận Chân ngẩng đầu nói một câu, vào đi.
Tiểu
Thuận Tử xách một hộp cơm lớn đi vào, đặt xuống bàn chuẩn bị dọn ra, Vân Yên nhìn y, trong phút chốc không thể nói ra cảm xúc của mình là gì,
nàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói “để tôi làm” giống như trước đây.
Vốn chỉ là một nô tài hầu hạ, giờ đây nàng đã trở thành vợ của chủ tử.
Nhưng không phải là bất cứ thân phận cao quý nào như phúc tấn hay cách
cách, làm sao có thể chấp nhận để người khác hầu hạ.
Dận Chân kéo tay nàng, nghiêm túc nói:
- Nàng không cần để ý đến bất cứ điều gì cả, bọn Tiểu Thuận Tử
từ nhỏ đã đi theo ta, nô tài của ta đối với ta thế nào thì đối với nàng
như thế.
Tiểu Thuận Tử khom người nói:
- Phu nhân, gia nói đúng đấy ạ.
Vân Yên nghe thấy hai chữ “phu nhân” thốt ra từ miệng Tiểu Thuận Tử,
trong phút chốc sửng sốt, đây là cách gọi của người Hán với vợ mình,
nàng liền hiểu ra ý nghĩ của Dận Chân. Người đàn ông này có tâm tư vô
cùng tinh tế.
Nàng yên lặng không nói, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thuận Tử thản nhiên cười:
- Các anh không bị thương chứ?
Tiểu Thuận Tử nghĩ lại vẫn còn rùng mình, đáp lại không làm sao cả, Vân Yên mới yên tâm trở lại. Nàng vẫn ngăn động tác của Tiểu Thuận Tử lại,
bảo để chúng tôi tự làm là được rồi. Dận Chân nghe thấy ừm một tiếng,
Tiểu Thuận Tử liền cáo lui đi ra.
Người Vân Yên hơi nhấc lên,
lấy từng đĩa thức ăn trong hộp cơm ra, Dận Chân nhận lấy đặt xuống. Một
lát sau, thức ăn đều được bày ra bàn, còn có cả rượu Dương Cao mà Dận
Chân thích uống.
Hai người cùng ăn cơm tối giống như đôi vợ
chồng bình thường, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu, hoặc cụng chén.
Vân Yên cùng với Dận Chân uống một chút rượu Dương Cao, khuôn mặt đã hơi ửng đỏ.
Ăn cơm xong, Vân Yên định đứng dậy thu dọn, Dận Chân không thể không nói:
- Nếu nàng khỏe rồi, thì tất cả trong nhà đều nghe theo nàng. Ta cũng không thích có người khác vào làm phiền, nhưng mấy ngày này, nàng
không nên quá sức, phải nghỉ ngơi thật nhiều.
Vân Yên nghe chàng nói xong cảm thấy thân thiết hơn bao giờ hết, ngoan ngoãn nghe lời. Dận Chân đi đến bế nàng vào phòng trong.
Từ ngày Vân Yên quay trở về phủ dường như đã trở thành búp bê trong
lòng Dận Chân, luôn được chàng bế tới bế lui, cực kì xấu hổ. Nhưng nàng
cũng hiểu, người đàn ông này dùng hành động để bày tỏ sự áy náy và yêu
thương của mình, nàng đành phải tùy theo chàng.
Dận Chân trực
tiếp đặt nàng lên giường, Vân Yên đẩy chàng ra nói muốn xuống giường rửa mặt súc miệng. Dận Chân vuốt ve mặt nàng cười nói, để tướng công làm.
Vân Yên không thể tin được nhìn chàng, chàng có thể làm gì?
Dận Chân xoay người đi ra, hình như gọi người đến thu dọn. Không đến
một lúc, chàng phong thái khoan thai bê đồ dùng rửa mặt súc miệng hàng
ngày vào phòng.
Vân Yên nhìn chàng làm mà cảm thấy rất đỗi lạ
lẫm, dù nàng biết chàng đang dùng những cách rất bình thường thế này để
bày tỏ mỗi câu chàng nói khi thành thân, nhưng một người cành vàng lá
ngọc mười ngón tay chưa từng dính nước như chàng, cô gái nào có thể mở
to mắt nhìn chàng tiếp tục làm đây.
Nàng vội vàng đứng lên từ trên giường, nói:
- Chàng đừng làm nữa, để thϊếp.
Dận Chân nhúng khăn vào chậu rửa mặt, vừa vò vừa quay đầu nhìn sang, thấy nàng đứng lên thì cau mày lại.
- Nàng ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đừng cử động lung tung.
Chàng cầm chiếc khăn đã thấm ướt lên, đỡ lấy bả vai ép nàng ngồi xuống, phủ khăn lên mặt nàng. Chàng lóng ngóng lau cho đến khi khuôn mặt nhỏ
nhắn của Vân Yên ửng đỏ. Lau xong chàng lại nhìn Vân Yên một cái cảnh
cáo, như muốn nói nàng cứ lung tung nữa thử xem.
Lau mặt xong, chàng lại đặt chậu đồng sang bên cạnh giường, Vân Yên lúng túng vịn lấy bả vai chàng, nói:
- Thϊếp không yếu ớt cũng không đau như vậy đâu, thể thϊếp tự làm.
Dận Chân nghe xong nhướn mày nói:
- Không đau ư? Ồ...
Mặt Vân Yên nóng rực, không dám nói tiếp nữa. Khóe môi Dận Chân chùng
xuống cúi người bắt lấy cẳng chân nàng trong vạt váy, để lộ chiếc giầy
xinh xắn đáng yêu.
Vân Yên muốn rụt chân lại thì mắt cá chân
mảnh khảnh bị chàng nắm chặt, cắn môi muốn nói nhưng lại không biết nói
gì. Dận Chân nhìn nàng một cái, đưa tay vuốt nhẹ rồi tháo chiếc giầy
khỏi bàn chân xinh xắn trắng nõn, khuôn mặt Vân Yên đã hoàn toàn đỏ
bừng, các ngón chân co lại, đầu cũng nghiêng sang phía khác.
Sự thân mật trong cuộc sống vợ chồng không hề thua kém gì khung cảnh ướŧ áŧ trong chuyện giường chiếu.
Chàng đặt hai bàn chân nàng vào chậu nước ấm bằng đồng, bàn tay lớn
vuốt nhè nhẹ, lóng ngóng nhưng dịu dàng xoa bóp. Tim Vân Yên run lên,
hơi thở cũng ngừng lại, cắn môi nửa dựa vào bả vai chàng, đôi mắt híp
lại nhìn bàn chân nhỏ nhắn của mình lúc ẩn lúc hiện trong lòng bàn tay
rộng lớn của chàng.
Chàng xoa tới xoa lui mu bàn chân, lòng bàn chân, mỗi ngón chân, càng rửa càng lâu. Vân Yên cắn môi không chịu nổi
nữa khẽ gọi chàng, chàng nhìn nàng khóe môi cong lên cười như không
cười, gợi cảm đến mức tim nàng rung động.
Trong lòng bàn chân
mềm mại của nàng, chàng bất ngờ dùng ngón tay miết nhẹ cái khăn đang cầm trên tay, Vân Yên không hề đề phòng kêu “a” lên vì nhột, cả người đều
run lên, vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chàng. Người này lúc tốt đẹp thì
nàng rất muốn hôn một cái, nhưng khi xấu xa nàng hận không thể không cắn cho bõ ghét. Sao chàng lại xấu xa như vậy? Vô cùng xấu xa!
Dận Chân dùng khăn giúp nàng lau khô đôi chân xinh xắn hồng nhạt vừa mới
rửa xong, bế nàng giống như diều hâu ôm gà con đặt xuống giữa giường.
Còn chàng cong khóe môi dùng chiếc khăn trong tay đứng bên cạnh giường
chậm rãi lau khô tay, khuôn mặt ung ung tự tại.
Vân Yên ngồi
dựa trên giường, trong chốc lát có phần không biết phải làm sao, đành
phải quay lưng lại cởϊ áσ ngoài xuống, trên người mặc áo trong trắng như tuyết rúc vào trong chăn. Dận Chân vén rèm bưng chậu ra ngoài, không
đến một lúc lại bưng vào, tự mình rửa mặt súc miệng. Khi chàng rửa chân
ngồi bên giường quay lưng về phía Vân Yên. Vân Yên yên lặng nhìn tấm
lưng rộng lớn của người đàn ông đang ngồi rất gần mình, bỗng nhiên cảm
thấy vô cùng chân thực rằng mình thật sự đã gả cho chàng rồi.
Dận Chân rửa mặt súc miệng xong cả người vô cùng dễ chịu thoải mái, khi
chàng vén màn vào, Vân Yên nằm giữa giường bất giác ôm chăn lùi lại, cả
người hơi co lại.
Dận Chân nhướn mày nhạy bén nhìn ra động tác
nhỏ ấy của nàng, liền co chân lên giường. Bàn tay lớn đặt trên giường
bất giờ trượt xuống chui vào mép chăn, ấm áp trong chăn làm trái tim mềm hẳn đi, cánh tay lớn ôm chặt bờ eo mảnh khảnh nhạy cảm của Vân Yên,
người cũng đè lên. Cánh tay còn lại ôm trọn tấm chăn đang che kín người
nàng, chàng cúi người xuống nhìn.
Tay chàng bỗng nhiên thò vào chăn khiến nàng giật mình thở hổn hển, nhanh chóng đẩy l*иg ngực chàng ra, gọi:
- Dận Chân...
Dận Chân cười như không cười nhéo bờ eo thon mềm mại của chàng, đoạn nói:
- Này, vẫn còn muốn chui rúc trong đó sao?
Khuôn mặt Vân Yên đỏ rực, nàng đáp lại:
- Đâu có.
Dận Chân “ồ” một tiếng, cúi đầu rất tự nhiên kéo một góc chăn Vân Yên ra.
Vân Yên bối rối nói:
- Ở... Ở đó vẫn còn chăn.
Hai người đều nhìn thấy chăn của chàng vẫn an vị ở góc giường, nhưng
chàng không lấy. Không phải vợ chồng mỗi người một cái chăn sao?
Dận Chân nhướn mày nói:
- Chẳng lẽ nàng muốn vợ chồng đắp riêng chăn?
Vân Yên im bặt, phút chốc không biết nói gì với lý lẽ đương nhiên của
chàng, nếu nàng có nói thì giống như trái với lẽ thường. Đành phải chậm
rãi để chàng vén chăn chui vào. Khi cơ thể cao lớn cường tráng ấm áp của chàng nằm xuống, cả người Vân Yên đều cứng đờ.
Bầu không khí lần đầu tiên cùng chung chăn gối sau khi động phòng hóa ra vẫn còn mang theo căng thẳng, hoặc sợ hãi đến kỳ lạ.
Dận Chân nghiêng người ôm Vân Yên, cả hai người đều chỉ mặc áo trong
thân mật dính sát vào nhau. Dận Chân nhìn nàng đang nằm trong lòng mình
căng thẳng, hàm răng nhỏ trắng tinh bất giác cắn lấy môi, trên gò má
không biết đã phớt đỏ từ lúc nào, trái tim chàng bỗng nhiên rung động,
vội vàng ngừng thở đè nén lại, nhỏ giọng đùa giỡn nàng:
- Vợ chồng chúng ta chung chăn vốn là một chuyện rất bình thường, sau
này đêm đêm còn ôm nhau ngủ. Nếu đêm nào nàng cũng thẹn thùng thế này,
vi phu đương nhiên lấy làm rất vui khi được thấy.
Vân Yên nghe xong, đương nhiên biết chàng lại đang bắt nạt mình, xấu hổ tức giận đánh nhẹ vào bả vai chàng.
Dận Chân để mặc nắm tay nhỏ của nàng đánh, mỉm cười vén mái tóc dài của nàng ra sau cổ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng trên cần cổ, chỗ đó
còn có mấy sợi tóc tơ mềm mại, rất đáng yêu.
Sờ mãi sờ mãi cho
đến khi nhìn thấy đôi mắt nàng rớm nước, chàng cúi đầu xuống bắt đầu hôn nàng, nắm lấy đôi tay Vân Yên đang đẩy l*иg ngực chàng ra, kéo nó vòng
qua cổ chàng. Hai tay chàng đỡ lấy bờ eo nàng, say sưa quấn chặt đầu
lưỡi nàng. Đôi tay dần dần không chịu ngoan ngoãn nữa, chui vào trong
vạt áo Vân Yên.
Vân Yên cảm thấy bàn tay nóng hổi của chàng
đang lần vào trong chiếc yếm, cả người nóng lên bật ra rêи ɾỉ trong
miệng chàng. Chàng đã không kiềm chế được nổi bản thân vuốt ve đỉnh hoa
mềm mại vẫn còn sưng đỏ, nàng thốt lên tiếng kêu đau, cơn tê dại kỳ lạ
như dòng điện khiến cơ thể nàng run rẩy, đỉnh hoa màu hồng rất mềm, mấy
đêm động phòng bị chàng cắn hôn rất nhiều lần đã sưng tấy lên, tạo thành một vòng màu đỏ tươi mờ mờ, chạm vào liền đau.
- Dận Chân... đừng làm vậy... đau...
Vân Yên thở gấp gáp ôm cổ chàng cầu xin, nước mắt như chực lăn xuống,
đùi nàng cũng vì cảm nhận được nóng bỏng đáng sợ mà đau đớn co lại.
Bờ lưng nam tính rắn rỏi của Dận Chân khom xuống, chàng thở gấp cắn đầu lưỡi nàng, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng:
- Cô ngốc, ta biết mà, đừng sợ.
Vân Yên giống như một đứa trẻ nũng nịu ôm chặt lấy chàng, càng ôm càng rúc vào lòng chàng, rên ư ử giống hệt chú mèo con.
Dận Chân đã bên nàng mười năm, nhưng là lần đầu tiên thấy nàng thân mật làm nũng như vậy, trái tim tan ra. Nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng:
- Người nàng quá mảnh mai, lúc động phòng lại đau như vậy. Tối
nay nếu làm nữa nàng lại bị thương tiếp mất, nên ta chỉ muốn hôn nàng mà thôi, nàng thấy tướng công có tốt không?
Vân Yên ôm lấy cổ chàng, đỏ mặt, nhẹ nhàng thở phào một hơi, hỏi:
- Thật sao?
Dận Chân cọ lên chóp mũi nàng, hừ một tiếng:
- Này, nàng cũng biết chúng ta đang tân hôn. Mấy ngày nay nghỉ
ngơi cho tốt đi, sau này tuyệt đối không tha cho nàng đâu.
Vân Yên nghe thấy, xấu hổ vùi đầu vào hõm vai chàng.
Hai người lưu luyến trong chăn một hồi lâu, Dận Chân thân mật khiến Vân Yên rêи ɾỉ không ngừng. Hai người dựa sát vào nhau ngủ thϊếp đi.
Mấy ngày này, Dận Chân đều ở trong phủ, nhìn giống như buông bỏ hết mọi công việc, cả ngày đều ở trong nhà không ra ngoài, làm bạn với thiền
Phật thơ ca, trên người tỏa ra khí chất chín chắn điềm tĩnh ung dung
thanh bạch không giống người thường.
Bên ngoài triều chính rối
ren lòng người hoang mang, nhưng trong Tứ phủ giống như chốn bồng lai
tiên cảnh, bình yên không thể bình yên hơn. Không tham gia chính sự,
không tổ chức tiệc tùng. Thu vén nhà cửa, hậu viện hòa thuận.
Ban ngày, Dận Chân dắt Vân Yên đi dạo trong Tứ Nghi Đường, pha trà đàm
kinh, uống rượu làm thơ. Khi nắng đẹp, còn cùng nhau mang sách trên giá
ra sân phơi. Còn những chuyện về Thập Tam và trong triều, hàng ngày đều
có thư báo về, Dận Chân liền an ủi để Vân Yên yên tâm.
Ban đêm
nằm trên giường, Dận Chân yêu thương cơ thể Vân Yên nên chỉ ôm nàng từ
phía sau, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hết sức thân thiết. Vân Yên
dần dần quen với cuộc sống vợ chồng cùng chung chăn gối, đôi lúc còn
bỗng nhiên làm nũng hồn nhiên như đứa trẻ con, Dận Chân yêu thương lại
lúng túng không biết nên làm thế nào.
Những ngày trong Tứ Nghi
Đường ngọt mát như nước suối trong lành, giữa hai người đều có lưu luyến bình thản qua nhiều năm lắng đọng lại, êm ả thản nhiên.
(1) Trích từ bài thơ “Đề mặc trúc nhất thập nhị thủ” (Bài thơ thứ mười hai về trúc đen) của Ung Chính. Tạm dịch:
Mưa bụi thanh nhàn, gió tuyết vang trong tĩnh mịch.
Bốn mùa đều có đủ, trọn đời mãi bên nhau.
(2) Phượng Cầu Hoàng: Khúc nhạc do Tư Mã Tương Như (179 TCN –
117 TCN) sáng tác. Nhờ khúc nhạc này mà Tư Mã Tương Như lấy được nàng
Trác Văn Quân.
(3) Cao Sơn Lưu Thủy: Khúc nhạc Cao Sơn
Lưu Thủy được người đời sau biên soạn để ca ngợϊ ȶìиᏂ bạn Bá Nha và Tử
Kỳ thời Xuân Thu. Tương truyền hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay đàn
bản “Cao Sơn Lưu Thủy” nhưng chỉ có Tử Kỳ biết thưởng thức. Khi Tử Kỳ
lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gẩy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ bạn,
rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ động đến đàn nữa.