Keng! – Phát hiện trên thân thể người chơi đang mang vết thương. Hệ thống phán định, thuộc tính nhân vật và hiệu quả tu luyện giảm xuống 50% trong vòng 6 giờ. Xin ngài hãy dành thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
Tại thời điểm Đình Tấn vừa mang lên mũ trò chơi tiến vào trong thế giới Anh Hùng, thanh âm thông báo của hệ thống lập tức vang lên bên tai hắn.
Tuy vậy, Đình Tấn cũng đã có dự đoán được trước tình huống này, cho nên không có vẻ gì là quá ngạc nhiên.
Phải biết trước đó, do suy yếu sau khi vượt cấp triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’, hệ thống giới hạn thuộc tính và hiệu quả tu luyện của hắn đến những 24 giờ. Có thể nói, hệ thống phong tỏa thuộc tính trong 6 giờ đã là rất nhẹ tay đối với Đình Tấn rồi.
- “Nhanh như vậy đã trở về? Lạc Hồng thế nào rồi?”
Trông thấy thân ảnh của Đình Tấn xuất hiện trở lại trong phòng làm việc của mình, Lý Uyên không khỏi kinh ngạc.
Tính từ thời điểm Đình Tấn rời khỏi trò chơi, cho đến khi được Rose mang đi, thời gian bất quá cũng chỉ nằm trong khoảng 5 – 6 tiếng.
Hiện tại, trong trò chơi cũng chỉ hơi xế chiều một chút mà thôi, Đình Tấn trở lại sớm thật sự ngoài sự dự liệu của Lý Uyên. Theo nàng nghĩ như những lần rời khỏi trò chơi đi làm việc riêng trước đây, ít nhất cũng phải mất một, hai ngày có thừa.
- “Không có chuyện gì lớn, chỉ là một vài tên côn đồ tới tập kích cô ta thôi. Ta đã giải quyết xong, đang trên đường quay trở về, thuận tiện mang mũ trò chơi trở lại thông báo ngươi một tiếng.”
Thản nhiên đáp lại, Đình Tấn không muốn Lý Uyên lo lắng, nên chuyện bị ám sát hay trọng thương đều bị hắn giấu đi.
Lý Uyên không thấy vấn đề gì lạ thường trong lời nói của Đình Tấn, cũng không nghĩ tới hắn đang mang thương thế trên người, cho nên không hề nhắc đến chuyện rời đi nữa.
- “Thế thì tốt, vừa rồi ngươi rời đi không lâu thì có một vài người tới liên hệ ta, nói là muốn liên minh với [The Alliance]. Ngươi suy tính thử xem thế nào?”
Thay vào đó, nàng uyển chuyển lôi kéo Đình Tấn ngồi xuống ghế sa lông, nhẹ giọng chuyển hướng đề tài sang chuyện khác.
- “Hả? Là ai muốn liên minh? Nếu là mấy công hội trong EL thành thì cứ mặc kệ bọn họ, cứ nói ta không có ở trong trò chơi là được.”
Hơi bị bất ngờ vì tin tức này, Đình Tấn lên tiếng hỏi.
Trong trận thủ thành chiến cách đây không lâu, mấy đội Lính Đánh Thuê trong liên minh đã phản bội lại [The Alliance], cùng với các thế lực liên hợp với [The Throne] và [Hồng Môn Hội], gần như đã chiếm hết vị trí của những thế lực lớn trong EL thành rồi.
Đối với những kẻ đó, Đình Tấn hiển nhiên là không muốn thu nhận lại thêm một lần nữa. Hoặc ít nhất cũng phải để cho bọn họ trả một cái giá thật đắt, đến khi đối phương hối hận xong thì mới quyết định thu nhận lại vẫn không muộn.
Riêng về phần những thế lực nhỏ bé hơn trong EL thành, ví như các đội Lính Đánh Thuê cấp 1 – 3 do những tập thể người chơi quen biết nhau chơi theo nhóm, Đình Tấn thật sự không có hứng thú cho lắm.
Thu nhận bọn họ còn không bằng hắn đi lập thêm một cái đội Lính Đánh Thuê khác.
- “Nói ra sợ ngươi không tin, nhưng mấy người liên hệ với chúng ta đều không thuộc về EL thành, hay nói một cách chính xác hơn, bọn họ là thuộc về một quốc gia khác, một tòa thành khác.”
Lý Uyên hiếm có một lần lộ ra nụ cười nghịch ngợm trên gương mặt, ngữ khí tràn ngập vẻ thần bí.
- “Ồ, là ai? Ở đâu? Làm sao bọn họ lại muốn liên hợp với chúng ta?”
Không ngoài sự dự liệu của Lý Uyên, ngay tức thì Đình Tấn đã bị vực dậy tinh thần bởi đầu tin tức này.
- “Hì hì… để ta gọi bọn họ tới, ngươi chờ một chút, để bọn họ giải thích cho ngươi sẽ thích hợp hơn.”
Đạt được ý đồ nhưng vẫn chưa có ý định buông tha, Lý Uyên vừa nói vừa gửi tin nhắn mật. Một tay còn đưa lên che miệng cười khẽ, dẫn đến áo dài bó sát hai ngọn đồi to gợn lên từng cơn sóng to.
Đình Tấn trợn mắt nhìn Lý Uyên, dáng vẻ kia thật sự là chẳng khác gì một con yêu tinh đang đùa giỡn thanh niên máu nóng mà không nghĩ đến hậu quả thảm khốc trong 285 ngày về sau.
- “Được rồi, gọi nhanh đi…”
Bất quá, sau cùng thì Đình Tấn cũng đành phải chịu đầu hàng trước Lý Uyên.
Dường như hố Đình Tấn được một lần, tâm trạng của Lý Uyên càng vui vẻ hơn rất nhiều, sau khi gửi tin nhắn xong liền nói chuyện với Đình Tấn về kế hoạch phát triển và vận hành của [The Alliance Y Dược] không ngừng nghỉ.
Thẳng đến lúc cửa phòng một lần nữa xuất hiện mấy thân ảnh lạ lẫm, nàng mới ngừng lại, tiến tới giới thiệu đối phương cho Đình Tấn.
- “Đây là Hội Trưởng The Dawn của [The Alliance], tên gọi Đình Tấn. Giới thiệu với ngươi, vị này là Lam Tài, quản lý sự vụ trong hiện thực của công hội [Anh Em Việt Nam]. Bên cạnh hai vị này là Lam Chí Tâm và Lam Chí Dũng, phụ tá của hắn.”
Lý Uyên chỉ tay vào từng người trong số ba người đàn ông trước mặt, đồng thời nói lên thân phận của mỗi người bọn họ.
Lam Tài là một người đàn ông trung niên, bộ dáng bên ngoài khá mập mạp, thấp hơn Đình Tấn một cái đầu, tuổi độ 38 - 40 nhưng mái tóc đã pha chút màu muối tiêu, khiến hắn trông có vẻ già dặn hơn tuổi tác của mình rất nhiều.
Đi theo sau hắn là hai người thanh niên Chí Tâm và Chí Dũng, ngược lại đều trẻ tuổi, dáng vẻ cũng cao ráo cứng cáp hơn Lam Tài rất nhiều, tuổi tác ước chừng không tới 25. Mà đặc biệt hơn hết là hai người rất giống nhau, đoán chừng là một đôi song sinh.
Cả ba người này đều mang họ Lam, Đình Tấn nghĩ thầm trong lòng, phỏng chừng bọn họ có một mối liên hệ nào đó cũng nên.
Mà giống như để chứng minh cho suy nghĩ của Đình Tấn, người đàn ông tên Lam Tài sau khi được giới thiệu xong liền tiến đến giơ tay bắt tay hắn, mặt tươi cười lại từ tốn giới thiệu bản thân thêm một lần nữa.
- “Chào Hội Trưởng, nghe danh đã lâu nay mới có dịp hân hạnh được ra mắt. Chúng ta là người của Lam gia, đến đây mong được liên minh cùng với [The Alliance], đôi bên cùng nhau phát triển, thật hi vọng được sự ủng hộ của ngài.”
Dĩ nhiên, ngôn ngữ mà hắn sử dụng để đối thoại là tiếng Anh thông dụng.
- “Anh Tài khách khí, mời ngồi, chuyện này có chút đột ngột, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn mới được.”
Đình Tấn mỉm cười, rất lịch sự đáp lại. Dẫu sao, đối phương là người mang thành ý tới đây, xem như [The Alliance] có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể để mắt cao hơn đầu, chẳng thèm để bất cứ ai vào mắt được.
Đợi cho ba người an vị trên ghế sa lông giữa phòng làm việc, Lý Uyên liền thối lui khỏi chức vị người quản lý của mình, tự động biến trở thành người hầu, lễ phép châm nước cho từng người, sau đó mới thối lui đến bên cạnh Đình Tấn, yên tĩnh ngồi tại đó không nói lời nào.
Tuy nhiên, trong lòng Lý Uyên thật sự cảm thấy khó chịu khi đối mặt với ba người này. Bởi lẽ, không hiểu vì sao từ lần đầu tiên gặp mặt bọn họ cho đến bây giờ, ánh mắt bọn họ cứ liên tục quét tới quét lui nhìn trên mặt, trên người nàng. Điều đó làm cho Lý Uyên có một loại cảm giác bị người dò xét, rất bực bội trong lòng.
Tương phản, bây giờ thì đã đỡ hơn chút ít, vì ngồi bên cạnh Đình Tấn, ba người đó cũng không dám nhìn nàng quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua một cái rồi lập tức thu hồi.
Hai bên cẩn thận ngồi đối diện nhìn nhau, chờ đợi đối phương mở lời trước. Nhưng Đình Tấn vẫn cứ im lặng ngồi đó quan sát từ trên xuống dưới, nên theo thời gian không ngừng trôi qua, ba người họ Lam dần dần cảm thấy có hơi bối rối.
Mãi đến khi bọn họ sắp không chịu đựng được nữa, muốn mở giọng bắt đầu câu chuyện thì chợt, Đình Tấn đột ngột lên tiếng.
- “Nhìn các vị, ắt hẳn là chỉ mới tham gia vào Anh Hùng chưa được bao lâu chứ?”
Ba người họ Lam lúc này mới vỡ lẽ ra, Đình Tấn nãy giờ chính là vì nghi ngờ mà cẩn thận quan sát bề ngoài của họ.
- “Thật không giấu diếm gì ngài, chúng ta trước giờ đều là ở hiện thực quản lý sự vụ của Lam gia và hội [Anh Em Việt Nam] ở khu vực nước Việt Nam. Trước giờ chưa từng có tiến vào trong trò chơi lần nào, thế nên bây giờ ta mới lợi dụng điểm này mà gian lận bay đến Entire Land, rồi đăng nhập tạo nhân vật vào hệ thống máy chủ ở đây, sau đó liên hệ cùng ngài.”
Chí Tâm lễ phép lên tiếng giải thích, dáng vẻ của hắn trầm tĩnh hơn Chí Dũng đôi phần, mà nghề nghiệp của hắn, theo Đình Tấn phỏng đoán chắc có 90% là Pháp Sư, cho nên nói chuyện cũng mang theo một chút mùi vị thư sinh.
- “Thì ra là như vậy… Xin các vị thông cảm, dạo trước [The Alliance] phải đối mặt với rất nhiều kẻ phản bội, nên hiện giờ chúng ta cũng cần phải cẩn trọng hơn trong việc tuyển chọn đồng minh cho mình.”
Trầm thán một tiếng, Đình Tấn ngượng ngùng giải thích.
- “Không sao, không sao, đó cũng là nên làm.”
Lam Tài cười làm lành đáp, gương mặt mập mạp của hắn, dễ dàng khiến người ta có một loại cảm giác hắn rất hiền lành, dễ sinh lòng thân cận, không có khả năng gây nguy hiểm gì cả.
Bất quá, Đình Tấn cùng Lý Uyên đều là người trải qua nhiều sự đời, bọn họ cũng không tin rằng, một cái quản lý cao cấp lại có thể là một kẻ không có tâm cơ.
- “Đã vậy, ta xin mạn phép hỏi, không biết các vị có phải là người của cùng một gia tộc hay không?”
Đình Tấn gật nhẹ đầu, tiếp tục đặt câu hỏi. Dĩ nhiên, nếu đối phương thừa nhận mình là người của cùng một gia tộc, chuyện hợp tác có thể dễ dàng tin tưởng hơn.
Dù sao đi nữa, uy tín của gia tộc có tiếng tăm lâu năm, nhất định sẽ không dễ dàng bị vứt bỏ như những thế lực mới trỗi dậy chưa có danh tiếng gì nhiều.
- “À, thật thất lễ, ta quên mất không giới thiệu với ngài. Chúng ta đều là người của Lam gia, gốc gác ở tại núi Lam Sơn, Việt Nam. Tuy rằng không phải là gia tộc gì lớn, nhưng tổ tiên cũng từng có vinh hạnh theo hầu vua Lê Thái Tổ và bắt đầu truyền thừa từ thời kì Khởi Nghĩa Lam Sơn cho đến hiện tại.
- Ở nước Entire Land, Lam gia cũng có một số sản nghiệp lớn nhỏ khác nhau, mà một trong số đó vẫn còn đang trong quá trình hợp tác khắng khít với [The Alliance Y Dược], chắc ngài cũng biết cửa hàng LamMart chứ?”
Khi kể về gia tộc của mình, Lam Tài nói với vẻ mặt trang nghiêm, tràn ngập cảm giác tự hào.
Đối với hắn mà nói, gia tộc dù có uy quyền cách mấy, nhiều tiền thế nào đi nữa, thì chắc chắn cũng không thể sánh bằng niềm tự hào của tổ tiên truyền thừa để lại.
- “Ừm, khởi nghĩa Lam Sơn ta cũng có nghe nói, không ngờ các vị có gốc gác truyền thừa từ thời xa xưa đến như vậy. Nếu chúng ta đã có hợp tác trong hiện thực thì cũng dễ nói, ta nghĩ nên nói về chuyện chính sự rồi. Chẳng hay các vị lặn lội đường xa đến đây vì mục đích liên minh là cớ vì sao?”
Vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện trên mặt, Đình Tấn gật gù tán thán.
- “Ây, là như vầy, chúng ta đều biết ngươi bị người của [Thiên Địa Hội] để mắt tới…”
- “Chí Dũng!”
Đang ngồi im nãy giờ, tên thanh niên Chí Dũng khi nghe được câu hỏi của Đình Tấn thì không kìm được nữa, vội vàng lên tiếng. Thế nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Lam Tài quát lớn, cắt ngang.
Biểu hiện có hơi khó xử, Lam Tài cười xòa, nói lời xin lỗi với Đình Tấn.
- “Thật xin lỗi ngài Hội Trưởng, là do Chí Dũng non nớt, còn ít kinh nghiệm và không hiểu chuyện, lời nói cũng vô tư không cố ý, mong ngài rộng lượng, đừng để bụng.”
Bỏ mặt những lời nói làm lành của Lam Tài, ánh mắt Đình Tấn đầy thâm ý liếc nhìn Chí Dũng. Hắn cũng thật không ngờ tới, đối phương có thể cũng biết được chuyện [Thiên Địa Hội] muốn đối phó với mình.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, đối phương đã điều tra kỹ lưỡng những chuyện có liên quan đến Đình Tấn rồi mới tới đây gặp hắn và trao đổi.
- “Hử… không biết lời của vị Chí Dũng này nói, [Thiên Địa Hội] để mắt đến Hội Trưởng của chúng ta là có ý gì?”
Tương phản, Lý Uyên biểu lộ ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn Làm Tài, hừ lạnh một tiếng rồi mở giọng truy hỏi. Nàng dĩ nhiên là đặc biệt chú ý đến việc Đình Tấn bị [Thiên Địa Hội] để mắt tới chứ.
‘Không ổn…’
Thấy mặt Lam Tài ngạc nhiên, đang chuẩn bị lên tiếng giải thích, Đình Tấn trong lòng chợt mặc niệm một câu, vội vàng lên tiếng cắt ngang đối phương.
- “Không có gì, là trước đó chúng ta phá [Hồng Môn Hội] một vố lớn, làm cho tổng đà [Thiên Địa Hội] của bọn chúng để mắt tới mà thôi.”
Ấy vậy mà, thanh âm Đình Tấn còn chưa dứt thì một đôi móng tay sắc lịm của Lý Uyên đã đặt lên eo hắn, chụp lấy một nhóm thịt rồi thẳng tay vặn một vòng 360 độ.
- “Hội Trưởng, chuyện gì chúng ta cũng cần phải biết tường tận thì mới thảo luận được chứ. Có đúng không quản lý Lam Tài?”
Mặt cười mỉm nhưng tâm không cười, Lý Uyên mắt ngọc lạnh lùng, đầy hàm ý nhìn Đình Tấn, vừa cười vừa nói. Từ một cô gái hiền dịu, thoáng chốc lại biến thành một ma nữ âm u.
Nói đoạn nàng lại liếc nhìn qua Lam Tài, ngữ khí âm lãnh tuy hỏi nhưng ẩn chứa khí thế tuyệt nhiên không cho người ta chối từ.
- “Ừ… thì…”
Lam Tài khó xử, ấp úng nói không nên lời, cặp mắt không hiểu nhìn Đình Tấn hỏi ý, sau đó lại nhìn về phía Lý Uyên. Nội tâm mắng thầm, hai người đây là chơi cái trò gì chứ, làm khó người ngoài cuộc cảm thấy vui lắm sao.
Hắn đương nhiên là không biết phải giải quyết làm sao, nếu nói ra vậy thì có thể sẽ đắc tội Đình Tấn, nhưng còn không nói thì đắc tội Lý Uyên là cái chắc.
Phải biết trong một số gia đình ở Việt Nam, vẫn là lấy mẫu hệ làm chủ. Tức là người phụ nữ quyết định tất cả, còn đàn ông thì chỉ có thể đứng sau im lặng làm việc mang tiền lương về cung phụng. Hó hé tiếng nào thì có thể trong đêm tối âm thầm lại bị người mang dao lưỡi lam cắt đi vài chỗ lồi ra dư thừa trên người cũng không chừng.
Tương đồng, Lam Tài cũng nhìn sợ rằng Đình Tấn là đang rơi vào tình cảnh này.
- “Ài… mời quản lý Tài giải thích rõ ràng hơn cho ta biết được không? Ta cũng không rõ lắm [Thiên Địa Hội] là cái gì.”
Đúng lúc Lam Tài đang khó xử hội ý cùng Chí Tâm và Chí Cường thì đột nhiên, Đình Tấn bất ngờ thở ra một hơi dài rồi nhẹ giọng nói.
Tựa như đã được giải thoát khỏi ngõ cụt, Lam Tài nhẹ nhõm thở dài trong lòng, không nhanh không chậm tiếp lời.
- “Thực ra chuyện này cũng không có gì to tát, với lại chúng ta cũng đã điều ra được cách đây khá lâu rồi. Bởi vì ngài đã có đυ.ng độ với [Hồng Môn Hội] nhiều lần, mà [Hồng Môn Hội] lại là con cờ chiến lược của [Thiên Địa Hội] đặt tại khu vực Bắc Mĩ. Cho nên bọn họ mới cần giải quyết ngài để gạt bỏ chướng ngại vật là [The Alliance].
- Mặc dù không biết rõ chính xác bọn họ sẽ ra tay khi nào và bằng cách gì. Nhưng ta nghĩ chắc bọn họ cũng sẽ mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị, do [Thiên Địa Hội] dường như đang có ý đồ tập trung nhắm tới khu vực Đông Nam Á trước tiên.”
Nghe được Lam Tài nói xong, Lý Uyên không khỏi giật mình kinh ngạc, còn Đình Tấn thì hoàn toàn trái ngược lại, chẳng có quá nhiều biểu hiện trên gương mặt.
- “Nói vậy, ngài là muốn chúng ta giúp ngài chống lại [Thiên Địa Hội]? Nhưng cho dù là ở trong Anh Hùng không có đại dương, bốn châu lục hoàn toàn nối liền nhau, thì EL thành và VN thành vẫn cách xa nhau một đoạn đường rất dài. Tới chừng đó thì e rằng chúng ta không thể giúp được cho [Anh Em Việt Nam] rồi được rồi.”
Trong lúc Lý Uyên còn đang suy nghĩ gì đó mà chưa hồi phục lại tinh thần, Đình Tấn đã trước tiên lên tiếng. Vừa nói, hắn vừa âm thầm lắc đầu, ngữ khí cũng có chút tiếc nuối.
Mối thù giữa Đình Tấn và [Thiên Địa Hội] cùng [Hồng Môn Hội] thì chắc chắn đã kết, [The Alliance] tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi nảy ra va chạm.
Mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, liên minh với [Anh Em Việt Nam] cũng không phải ý tưởng tồi. Có thêm một người thì sẽ có thêm một phần thực lực, Đình Tấn mặt ngoài nói không thể giúp đỡ như vậy, nhưng thực ra, trong lòng trái lại ra rất mong được liên minh cùng với Lam gia này.
Hắn chỉ đang diễn một tuồng kịch, để cho đối phương ra thêm một cái giá càng cao hơn mà thôi.
- “Chuyện ấy ngài không cần phải lo, chúng ta đã có sự chuẩn bị sẵn.”
Lam Tài phỏng chừng cũng đã nghĩ đến Đình Tấn sẽ nói thế, cho nên ngay khi Đình Tấn nói xong, hắn liền mỉm cười bật giao diện hệ thống ra rồi mở một bức ảnh chia sẻ cho Đình Tấn và Lý Uyên xem cùng.
[Thiết bị liên kết cánh cổng ‘Thủy Tinh Thể’]
Loại Vật Phẩm: Đặc Biệt
Giới thiệu: Là đồ vật quan trọng cần dùng đến khi liên kết hai cánh cổng ‘Thủy Tinh Thể’ lại với nhau. (Sau khi liên kết thì có khả năng truyền tống người chơi từ cánh cổng này sang một cánh cổng khác.)
Yêu cầu: Có nhiều hơn hai cánh cổng ‘Thủy Tinh Thể’ (Ở tại hai cứ điểm) khác nhau, một trong hai [Cánh Cổng ‘Thủy Tinh Thể’] phải có cấp độ bằng với tổng số liên kết muốn tạo dựng.
…
Dưới ánh mắt không tưởng của Đình Tấn, Lam Tài cười tươi dường như đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.
- “Ta nghe nói, ngài có khả năng phi hành ở trên không trung. Nếu như trước khi trận thủ thành chiến xảy ra, ngài bỏ thời gian đi đến cứ điểm của [Anh Em Việt Nam] tại khu vực VN thành, sau đó nhận lấy món đồ vật này rồi trở về cứ điểm của [The Alliance] để kích hoạt. Ta nghĩ vấn đề về đường xá xa xôi cách trở cũng không cần phải lo ngại gì nữa, Hội Trưởng The Dawn nói thử xem có đúng như vậy chứ?”
Lam Tài rất tự tin mà nói, đây chính là lá bài tẩy mà hắn dựa vào để đánh cược với chuyến đi xa nhà lần này.
Vì sao không chọn những thế lực lớn ở khu vực châu Á hay châu Âu – Mỹ khác mà lại chọn [The Alliance], đấy hiển nhiên là bởi vì Đình Tấn nắm giữ thực lực mạnh mẽ, cường đại đến ngang bằng cả một thế lực nghìn vạn người.
Không cần nói đâu xa, chỉ cần đại quân vong linh của hắn được triệu hồi ra thì tình hình trên chiến trường sẽ có một tỉ lệ rất lớn bị hắn làm cho thay đổi kết quả.
- “Hừm… thật sự mà nói ta cũng không nghĩ tới, các ngươi lại nắm giữ vật này trên tay.”
Đình Tấn không còn giả vờ u sầu, khó xử như trước nữa, thản nhiên mỉm cười đáp lại như chưa từng có gì xảy ra.
- “Haha… Hội Trưởng quá lời, đây chỉ là chúng ta tình cờ nhặt được trong lần thủ thành chiến trước đó mà thôi. Hết thảy đều nhờ thần may mắn đã mỉm cười với chúng ta. Mà Hội Trưởng cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, thực sự chúng ta đã có chuẩn bị sẵn ‘tiền công’ cho ngài trong chuyến đi lần này. Đến lúc đó nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng đâu.”
Cơ hồ đều cáo già giống nhau, Lam Tài cũng biết Đình Tấn âm mưu nghĩ đến cái gì, vậy nên hắn cười to không ngớt, khẳng khái đáp lại.
Nhếch mép cười khẽ, Đình Tấn không quá nghĩ ngợi nhiều nữa, đôi bên đều là người thông minh lẽ dĩ nhiên phải hiểu cách làm việc cho đôi bên cùng có lợi ích thì mới hoạt động với nhau lâu dài được.
- “Đã thế thì chào mừng các ngươi vào liên minh. Hợp tác vui vẻ.”
Không còn gì do dự, Đình Tấn đứng dậy giơ tay từ tốn nói.
- “Haha, Hội Trưởng thật hào khí. Tốt, đã vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Đôi bên cùng nhau bắt tay, Lam Tài cười to thật sự vui vẻ không hề có gì dấu giếm. Sau cùng thì kế hoạch hợp tác cũng đã thành công, muốn nghĩ nhiều cũng không cần thiết.
Cùng nhau kí kết hiệp nghị, Lý Uyên theo sau Đình Tấn tiễn đưa ba người họ Lam rời đi.
Tuy nhiên, đúng ngay thời điểm Lam Tài dẫn theo Lam Chí Tâm và Lam Chí Dũng ra khỏi phòng, thì bỗng nhiên hắn chợt ngừng lại bước chân, xoay người nhìn lại Lý Uyên mở giọng hỏi.
- “Ừm… thật xin lỗi, mạn phép hỏi quản lý Uyên một câu. Không biết người thân của ngài có ai từng là họ Lam hoặc có tên gọi là Uyển Nhu không?”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt của Lam Tài trừng trừng nhìn Lý Uyên, thần thái hết sức chờ mong hiển lộ rõ trong đáy mắt của hắn.
- “Hừm... mẹ của ta quả thật là gọi Uyển Nhu, nhưng họ của bà là họ Lam. Quản lý Tài lại biết mẹ của ta?”
Lý Uyên ngạc nhiên nhìn Lam Tài, gật gù trả lời, nhưng cũng không khỏi khó hiểu, đồng thời còn có thêm không ít tò mò.
- “Ồ, mẹ của ngươi?”
Nghe được câu trả lời của Lý Uyên, không chỉ là Lam Tài mà ngay cả hai người còn lại là Chí Tâm và Chí Dũng cũng hiện lên một vẻ chấn kinh trên gương mặt của từng người.